Tổng Tài Cưng Chiều Nhẹ Một Chút

Chương 17


Cố Manh Manh quay lại Hương Tạ Thủy Ngạn, vừa vào nhà thấy người ở đó nghe điện thoại.

Cô tò mò đi vào, cũng không thấy rõ người, đối phương đã nhận ra cô.

“Này, chị dâu hai!”
Lục Tiểu Tứ hướng về phía cô vẫy vẫy tay, hoàn toàn giống như người quen.

Cố Manh Manh đứng tại chỗ, nghỉ người nhìn anh.

Lúc này, quản gia đi tới, cười híp mắt: “Tiểu phu nhân, cô học về rồi sao.”
“Vâng!”
Cố Manh Manh gật đầu.

Cô chỉ về hướng Lục Tiểu Tứ, nói: “Tại sao anh ta lại ở đây?”
Quản gia còn chưa kịp nói, Lục Tiểu Tứ phía trước đã cúp máy, chỉ nghe anh ta nói: “Tôi không phải là tới thăm chị dâu hai sao, lần trước vội vã đi quá, tôi còn chưa kịp nói với cô mấy câu!”
Cố Manh Manh nhướng mày.


Lúc này, quản gia mở miệng nói: “Tiểu phu nhân, cô đưa cặp cho tôi.”
“Vâng!”
Cố Manh Manh nghe vậy, lúc này liền lấy cặp sách, vừa đưa cho quản gia vừa nói: “Cám ơn, làm phiền ông giúp tôi đem cặp lên trên phòng, như thế này đi tôi muốn chuẩn bị sách vở cho ngày mai.”
“Vâng!”
Quản gia gật đầu, cầm cặp sách lên lầu.

Lục Tiểu Tứ đánh giá cô, cười một cách kỳ lạ.

Chỉ nghe anh ta nói: “Năm nay cô là sinh viên năm máy?”
“Để làm gì?”
Cố Manh Manh liếc anh ta một cái, cũng không trả lời.

.

||||| Truyện đề cử: Chiến Thần Ở Rể |||||

Lục Tiểu Tứ ngược lại cũng không quan tâm, anh cười híp mắt: “Tôi chỉ là hiếu kỳ, anh hai tôi anh dũng thần vũ sao lại cưới một cô sinh viên về nhà, nếu để những vị phụ huynh kia biết, sẽ cười đến rụng răng!”
“Dừng!”
Cố Manh Manh quay đầu đi, tỏ thái độ coi thường.

Cô bước tới vài bước và vừa nói vừa bật TV: “Tôi mới không phải gả cho Lục Tư Thần, anh không nên nói lung tung!”
“Phải không?”
Lục Tiêu Tứ khoan tay trước ngực.

Anh cười nói: “Nếu không phải cô, ngày đó mặc áo cưới cô dâu là ai?”
Cố Manh Manh nói không lại anh ta, đơn giản không để ý đến anh ta nữa.

Cô cầm điều khiển từ xa và âm thầm thay đổi kênh, cho đến khi tìm thấy bộ phim truyền hình mình thích, rồi dừng lại.

Cô chăm chú theo dõi Chương trình phía trước, không thèm nhìn đến Lục Tiểu Tứ bên cạnh.

Lòng tự trọng của Lục Tiểu Tứ bị tổn thương.

“Này!”
Anh hô lên một tiếng.

Cố Manh Manh không có bắt kỳ phản ứng..

Bình Luận (0)
Comment