Tổng Tài Cưng Chiều Nhẹ Một Chút

Chương 200


Cả buổi sáng, Cố Manh Manh đều ngủ trong phòng nghỉ, cô giống như một con heo con, lăn qua lăn lại ngủ, nều như không phải Lục Tư Thần tự mình vào gọi cô, ai cũng không có cách gọi cô dậy.

Lúc này, Cố Manh Manh ngồi trên giường, đang bĩu môi làm nũng: “Làm cái gì vậy, rõ ràng có thể gọi cơm tới đây ăn mà, vì sao phải ra ngoài ăn? Với lại anh không bận rộn với công việc của anh sao? Lần trước tôi nghe thư ký nói, mỗi ngày anh bận rộn đến mức ngay cả thời gian ăn cơm cũng không có, sao hôm nay lại rảnh rỗi ra ngoài ăn vậy? Thật là lãng phí thời gian, vì vậy chúng ta hãy gọi đồ ăn tới, như vậy được không? “
Lục Tư Thần đứng bên giường, từ trên cao nhìn xuống, đùa cợt nhìn cô: “Cô có chắc không, Manh Manh? “
Giọng điệu này của anh, thái độ này, sao lại có chút khiến người ta hoảng hốt?
Cố Manh Manh suy nghĩ một hồi, cuối cùng lắc đầu nói: “Không không không, tôi nghĩ lại rồi, giao cơm tới hay tự mình đến nhà hàng ăn sẽ ngon hơn nhỉ? Ít nhất là có không khí và cảm giác đó, được rồi, đừng nhìn tôi nữa, tôi sẽ dậy ngay bây giò! “
“Nhanh lên!”
Sau khi Lục Tư Thần bỏ lại những lời này, xoay người đi ra ngoài.

Cố Manh Manh thấy anh rời đi, nụ cười trên khuôn mặt nhỏ bé trong nháy mắt liền tắt ngúm.

Cô ấy thực sự không muốn đi lại, nhưng không có cách nào, than ôi!
Năm phút sau, Cố Manh Manh từ trong phòng nghỉ đi ra.

Trong văn phòng, Lục Tư Thần đang nói chuyện với một người, người đó hẳn là người đứng đầu một bộ phận nào đó, vẻ mặt rất cẩn trọng, khi nhìn thấy Cố Manh Manh tùy tiện đi vào như vậy, vẻ mặt có chút kinh ngạc.

“Được rồi, đi ra ngoài đi.”
Lục Tư Thần ra lệnh.

Người đó nghe vậy, liền lui ra ngoài, ngay cả nửa giây cũng không chậm trễ, chỉ sợ Chủ Tịch sẽ thay đổi chủ ý.

Bên này, vẻ mặt kỳ quái của Cố Manh Manh kèm theo giọng nói: “Lục Tư Thần, vì sao mọi người ở đây khi nhìn thấy tôi, phản ứng của bọn họ đều rất kinh ngạc? Tôi cảm thấy như thể tôi sẽ xuất hiện ở đây như một tai nạn, mà, anh đang cười gì vậy?”
Lục Tư Thần lắc đầu: “Tôi không cười.



Cố Manh Manh nhíu mày: “Anh cười thì cười đi, tại sao còn nói dối.


“Đến đây!”
Lục Tư Thần vẫy tay với cô.

Cố Manh Manh vừa chậm rãi đi về phía anh, vừa nói: “Tại sao mỗi lần anh gọi tôi, luôn có cảm giác như đang triệu hồi thú cưng?”
Lục Tư Thần không thể không phục trí tưởng tượng cường đại của cô.

Anh nghiêm túc nói: “Manh Manh, cô không phải là vật nuôi, sao lại tự nói rằng mình là vật nuôi?” “
“Tôi chỉ so sánh những nét tương đương thôi!”
Cố Manh Manh bĩu môi.

Trong lúc nói chuyện, cô đã đứng trước mặt người đàn ông.

Lục Tư Thần đưa tay kéo cô vào lòng, vừa nói: “Bữa trưa muốn ăn gì?”
Cố Manh Manh nghe vậy, đôi mắt nhỏ xoay vài vòng.

Cuối cùng, cô trả lời: “Tôi muốn ăn mì!” Ừm, tốt nhát là mì bò, càng nói càng muốn ăn…”
Lục Tư Thần nhíu mày.

“Sao bỗng nhiên lại muốn ăn mì?”
“Chính là bỗng nhiên nghĩ đến, tôi cũng không biết vì sao…”
Cô Manh Manh vừa đáp, vừa đặt cái đầu nhỏ lên vai nam nhân, bộ dáng lười biếng.

Cho đến ngày nay, Cô đã quen với việc thân mật khi ở chung với Lục Tư Thần, trong sự sủng ái vô hạn của anh, cô tuyệt nhiên sẽ mang bộ dạng tiểu công chúa nhỏ nhắn.

Không có cách nào, ai bảo Lục Tư Thần nguyện ý đem nàng nâng trong lòng bàn tay!
Cô ấy hoàn toàn có điều này.

Lúc này, Lục Tư Thần sau khi nghe cô nói, tuy rằng có chút bất ngờ, nhưng cũng không có phản đối.

” Được rồi!
Cô đặt đầu của mình vào ngực và chờ thư kí đi vào.

“Ôi trời, anh làm gì vậy?”
Cố Manh Manh ngăn cản anh.

Lục Tư Thần nói: “Để thư ký đi xem thử coi gần đây có quán mì bò ngon gì, không phải cô muốn ăn sao? “
Cố Manh Manh lắc đầu: “Không cần thư ký xem xét, tôi muốn tự mình tìm quán! “
Lục Tư Thần rất bát đắc dĩ: “Chuyện này có thể để thư ký giải quyết, cô cần gì phải đi xem thử? “
“Tôi có thể!”
Cố Manh Manh nói xong lời này, cũng không đợi Lục Tư Thần phản ứng như thế nào, trực tiếp lấy điện thoại di động của mình ra khỏi túi.


Cô vừa mở phần mềm tìm kiếm, vừa lắm bằm nói: “Lục Tư Thần, thật ra tôi đã sớm phát hiện ra một vấn đề, ngoại trừ chuyện công việc ra, hình như anh cũng không thích tự mình làm gì cả, bất kể là làm gì cũng để thư ký làm, tôi nói với anh, nếu có một ngày, thư ký của anh không có ở bên cạnh, vậy anh nên làm sao bây giờ? “
Lục Tư Thần nhếch môi: “Còn có trợ lý, vệ sĩ, quản gia, không nhất định phải là thư ký đi làm! “
Có Manh Manh im lặng nhìn anh một cái.

Lục Tư Thần lại cười nhéo nhéo mặt cô, tiếp tục nói: “Cô đúng là một con lợn lười biếng, không biết xấu hỗ nói người khác? “
“Hù!”
Cố Manh Manh quay mặt lại.

Nhưng rất nhanh, cô lại bị thu hút bởi nụ cười: “Ai, Lục Tư Thần, tôi đã tra được, gần đây có một quán mì rất đông khách, tôi muốn đi thử xem sao?” Nói xong, cô giơ điện thoại lên, chỉ vào hình ảnh trên màn hình nói: “Chỗ này lại gần công ty, tôi vừa đọc một số ý kiến, rất nhiều người nói ngon!” “
Lục Tư Thần lấy điện thoại di động của cô, đầu tiên là tùy ý lật xem mấy trang, cuối cùng xem địa chỉ của cửa tiệm.

“Có chuyện gì vậy?”
Cố Manh Manh nhìn anh.

Lục Tư Thần trả lời: “Được rồi, nếu cô cảm thấy không tệ, vậy chúng ta hãy đến chỗ này đi!”
” Được!”
Cố Manh Manh hoan hô.

Lục Tư Thần bỗng nhiên ôm eo cô, ánh mắt nhìn cô thật sâu.

“Manh Manh…”
Giọng nói trầm trầm của anh, với ánh sáng lấp lánh ở đáy mắt.

Cố Manh Manh đã vô cùng quen thuộc với việc làm một cô vợ, cô vừa nhìn thấy biểu cảm của người đàn ông, lập tức khổ sở nhăn nhúm khuôn mặt nhỏ bé.

“Sao vậy, lại muốn hôn tôi hả?”
“Nói rất đúng!”
Lục Tư Thần đáp.

Lời còn chưa dứt lời, đã cúi đầu hôn cô cô.


Cố Manh Manh chỉ kịp thì thầm một tiếng, toàn bộ môi lưỡi đã bị chiếm lấy.

Trong lòng cô biết mình không tránh được, cho nên cũng không có giãy dụa, ngược lại còn ngoan ngoãn mở miệng ra, mặc cho nam nhân vừa hung bạo vừa ngang ngược hôn cô, cho đền lúc sắp thở không nỗi, cô mới giơ tay lên làm thành một nắm đấm nhỏ, đập vào ngực nam nhân.

Lục Tư Thần vẫn chưa buông cô ra, đợi khi nhìn thấy khuôn mặt nhỏ đỏ bừng của cô gái, thật sự là vừa tức vừa buồn cười.

“Tôi đã nói bao nhiêu lần rồi, hôn môi sẽ không làm khó thỏ, sao cô không nhớ nỗi?”
Cố Manh Manh không lên tiếng.

Cô làm ra vẻ mặt đáng thương nhìn anh.

Lục Tư Thần thấy thế, không khỏi nhíu mày: “Sao vậy? “
“Đau…”
Cố Manh Manh lè lưỡi nhỏ ra.

Lục Tư Thần đang nheo mắt, đột nhiên lại cúi đầu xuống.

“Hả?”
Cố Manh Manh mở mắt ra, biểu cảm vô cùng khiếp sợ.

Tuy nhiên, đã quá muộn.

: Cô ây muôn rút lại, nhưng làm sao có thê?
Lục Tư Thần mở mắt ra, nhìn cô gái lo lắng, lại là thái độ ngượng ngùng, cả trái tim đều tan chảy..

Bình Luận (0)
Comment