Tổng Tài Cưng Chiều Nhẹ Một Chút

Chương 211


Sau khi vào siêu thị, hai người phân công rất rõ ràng, Lục Tư Thần phụ trách đẩy xe mua sắm, còn Cố Manh Manh phụ trách kéo khuỷu tay của anh, cười híp mắt cùng ở bên cạnh, vừa nói chuyện, vừa chọn ăn đồ ăn vặt muốn mua.

Chỉ là, rất nhanh lại xuất hiện vấn đè.

Nói ví dụ như bây giờ, Cố Manh Manh nhìn thấy tự nhiên muốn ăn khoai tây chiên, lúc này liền không chút do dự.

cằm lên ba túi.

“Manh Manh!”
Lục Tư Thần nhíu mày, thanh âm trầm trầm: “Cầm nhiều như vậy làm cái gì?”
“Ăn rất ngon!”
Có Manh Manh nói, sau đó đem túi khoai tây chiên đặ vào trong giỏ.

Lục Tư Thần liếc nhìn, khom lưng lấy hai túi ra, sau đó đặt lại trên kệ hàng Cố Manh Manh thấy thé, kinh hãi nói: “Anh làm gì vậy?”
Lục Tư Thần không cảm xúc gì nói: “Ăn nhiều thực phẩm công nghiệp, không tốt cho sức khỏe.”
Cố Manh Manh rất phiền muộn.

Nhưng hết lần này tới lần khác không có lời nào phản bác.

Sau đó, hai người tiếp tục đi về phía trước.

Lúc này, Cố Manh Manh lại nhìn thấy ô mai.

Cô nhất thời lại cười rộ lên: “Ai ya, em thích nhất ô mail”
Nói xong, tự tay cầm bịch lên, cũng vừa nói: “Cái này không phải thực phẩm công nghiệp, em lấy ba túi!”
Lục Tư Thần không nói chuyện, sau khi nhìn thấy Cố Manh Manh đặt vào giỏ, anh lại cúi xuống lầy hai túi ra, đặt lại trên kệ.


“Anh làm gì thế!”
Cố Manh Manh trừng mắt lên, có chút tức giận.

Lục Tư Thần nhìn cô, bình tĩnh nói: “Loại thực phẩm này không sạch sẽ, em sẽ tiêu chảy?”
“Anh làm sao biết không sạch sẽ?”
Cố Manh Manh không phục lắm phản bác: “Anh cũng không phải là nhà sản xuất!”
Lục Tư Thần hừ lạnh: “Anh nói không sạch sẽ chính là không sạch sẽ, còn có ý kiến gì sao?”
Á á á, đơn giản là bạo quân!
Có Manh Manh tức đến gần như muốn giơ chân.

Cô cắn răng nói: “Vậy được, em không mua linh tinh nữa, chúng ta đi mua bánh kem!”
Nói xong, xoay người rời đi.

Đối với thái độ này của cô, Lục Tư Thần ngược lại cũng không tức giận, cư nhiên đi phía sau cô gái!
Sau đó, hai người liền đi tới khu vực Nhu chế phẩm.

Cố Manh Manh vừa đi vòng vòng lấy thực phẩm, vừa đang muốn mở miệng nói chuyện, lại bị Lục Tư Thần cắt ngang trước: “Không thích nhà bánh kem?”
Cố Manh Manh khẽ run.

“Cái gì?”
Cô quay đầu nhìn về phía anh.

Lục Tư Thần nhẹ nhíu mày, tiếp tục nói: “Những thứ sữa bò này chất bảo quản, nào có sữa tươi mới chứ?”
Cố Manh Manh cắn môi, không có hé răng.

Cô chọt nhớ tới, kỳ thực trong nhà là có sữa bò tươi, hơn nữa đều là từ nước ngoài, mỗi ngày đều chở đến, Lục Tư: Thần ở phương diện này yêu cầu cực cao, nước ngoài có nhà phân phối tư nhân, các phương diện mới mẻ nguyên liệu nấu ăn đều là chuyên cung.

Cho nên…
Cố Manh Manh thở dài, vô cùng phiền muộn: “Nói xong liền đi dạo siêu thị, kết quả anh cái gì cũng không để cho.

em mua, cứ như vậy, căn bản là không vui chút nào!”
Lục Tư Thần thiêu mi: “Có sao?”
“Dĩ nhiên!”
Cố Manh Manh gồ quai hàm lên, chỉ vào trong giỏ hàng lác đác mấy thứ đồ ăn vặt, oán giận nói: “Anh xem đi, chúng ta đi dạo hơn nữa ngày như thế, kết quả chỉ có máy thứ đồ ăn vặt, còn không bằng không đi!”
“Manh Manh…”
Lục Tư Thần cau mày.

Có Manh Manh đứng tại chỗ, gương mặt ủy khuất.

“Mắt hứng?”
Lục Tư Thần trả lời.

Cố Manh Manh hừ một tiếng.

Lục Tư Thần câu môi: “Tốt lắm, em đã không muốn nói, vậy không bằng đem những này trả lại.”

“Tùy anh!”
Cố Manh Manh quay đầu, mạnh miệng đáp một câu.

Lục Tư Thần không nói chuyện, cúi người xuống, bắt đầu đem những thứ trong giỏ bỏ ra ngoài.

Có Manh Manh vừa thấy, nhất thời liền nóng nảy.

Cô gần như nhào tới, trực tiếp ôm lấy cánh tay người đàn ông, gào khóc kêu: “Đừng nha đừng nha, em vốn không có những thứ này, anh còn muốn bỏ những thứ đó lại, như: vậy tối nay em ăn cái gì?”
Lục Tư Thần chọc ghẹo cô: “Không phải không muốn nói sao?”
Cố Manh Manh suy sụp dưới đầu vai, hu hu nói: “Em sai TÔI ni Lục Tư Thần nhéo nhéo mặt của cô, cười một cái: “Tiểu nha đầu, có thừa biện pháp trị em!”
“Luôn khi dễ em…”
Cố Manh Manh xẹp miệng.

Lục Tư Thần kéo người vào trong lòng đi mua sắm, cúi đầu hôn một cái lên mũi nhỏ, trần an nói: “Ngoan, vì bảo vệ sức khỏe, nên là ăn ít đồ ăn vặt, cùng với những thực phẩm bản, chẳng hạn em có thể ăn nhiều hoa quả một chút, tốt cho sức khỏe được không?”
“Ừm”
Có Manh Manh lên tiếng.

Nhưng trong lòng cô nghĩ cái đồ ăn vặt này với hoa quả sao giống nhau được? Ngay cả giống đều không giống, căn bản không thể thay thế nha.

Nhưng những lời này cô cũng chỉ dám len lén suy nghĩ một chút, không dám để cho Lục Tư Thần biết, bằng không hậu quả khó mà lường được!
“Đang suy nghĩ gì đấy, Manh Manh?”
Nhất thời, giọng Lục Tư Thần truyền đến.

Cố Manh Manh lấy lại tinh thần, vừa rung cái đầu, vừa ấp a ấp úng nói: “A, cái kia, em, em không có suy nghĩ gì…”
Lục Tư Thần thấy cô như vậy, chỉ nhướng lông mày, không nói gì.

Cố Manh Manh cười rộ lên, cũng tiếp tục nói: “Cái kia, ngày hôm qua anh không phải nói muốn tới siêu thị mua đồ sao? À, anh muốn mua cái gì? Chúng ta bây giờ đi mua ngay chưa?”
Lục Tư Thần “ừm” một tiếng, đẩy xem mua sắm tiếp tục đi về phía trước.

Cố Manh Manh âm thầm thè lưỡi, ngoan ngoãn đi theo phía sau của anh.

Nhưng mà, khiến cô ngoài dự liện, Lục Tư Thần muốn mua đồ, dĩ nhiên là…
“A, anh mua cái này làm cái gì?”

Giờ này khắc này, đối mặt với mặt hàng sinh hoạt cá nhân như vậy, Cố Manh Manh cả người như hóa đá, biểu tình trên mặt đơ lại, cô ngây người.

Mà so sánh với cô, Lục Tư Thần rất bình tĩnh.

Anh kéo cô gái đến trước kệ hàng, vừa ung dung lựa, vừa cười cười nói: “Em thích gì vị?”
Có Manh Manh trơ người ngây ngốc.

“Cái gì?”
“Không thích?”
Lục Tư Thần thấp người người cô.

Có Manh Manh há miệng: “Thích gì?”
Lục Tư Thần thấy cô phản ứng như thế, đơn giản tự tay cầm một hộp trên giá, chỉ vào phía trên ô mai vị: “Nói thí dụ như cái này, nó là…”
“Ai nha, anh làm cái gì, nhanh đặt xuống!” Trong nháy mắt, Cố Manh Manh tựa như đã bị châm đâm tới, bỗng dưng duỗi tay nắm lấy cổ tay người đàn ông, gấp đến độ không thôi: “Trước mặt mọi người, sao anh có thể nói máy thứ này được…”
Lục Tư Thần gương mặt vô tội: “Sao không được nói?”
“Anh!”
Cố Manh Manh phòng má, nhưng lại nói không nên lời.

Lục Tư Thần giơ tay lên vuốt tóc cô, cười vô cùng cưng chìu: “Ngoan, không cần lo cái khác, mau chọn đi, buổi tối còn phải dùng.”
“Hả?”
Cố Manh Manh bỗng dưng ngửa đầu nhìn về phía anh, hai mắt trừng to.

Lục Tư Thần nhéo cái mũi nhỏ của cô, cười cười nói: “Không muốn em uống thuốc, anh đây cũng chỉ có thể mang bao thôi.”
Cố Manh Manh: “…”
Thì ra biện pháp của anh, chính là cái này!.

Bình Luận (0)
Comment