Tổng Tài Cưng Chiều Nhẹ Một Chút

Chương 304

Chương 304:

 

Cố Manh Manh hôn lên má anh cười: “Được rồi, được rồi, nói đùa thôi. Trong lòng em, Lục Tư Thần là người đàn ông đẹp trai nhất trên đời. Em thề!”

 

Nói xong còn giơ tay lên để thè.

 

Lục Tư Thần hừ lạnh một tiếng: “Cho dù anh già đi, em cũng chỉ có thể là của anh!”

 

“Em biết…”

 

Cố Manh Manh siết chặt vòng tay, áp mặt vào mặt anh.

 

Hơi thở của cô ngọt ngào, ấm áp và mềm mại phả vào tai anh: “Em cả đời này đều sẽ là của anh, được không?”

 

Lục Tư Thần lạnh lùng nói: “Không được!”

 

Cố Manh Manh ngắn ra.

 

Ngay sau đó, giọng nói của người đàn ông truyền đến: “Kiếp này, kiếp sau, và mãi mãi, em đều là của anh!”

 

Thật bá đạo!

 

Sự bá đạo gần như nghẹt thở.

 

Cố Manh Manh cười, gật mạnh đầu: “Ừm, được!”

 

Đến tối, cả hai cùng lăn trên giường.

 

Cố Manh Manh mệt đến mức thở hỗn hển. Cả người mềm nhữn, không có chút sức lực nào.

 

Lục Tư Thần ôm cô vào trong ngực, nhìn cô mang theo ý cười, nói: “Vừa rồi em hét lớn như vậy, sao giờ lại không có sức lực nữa rồi?”

 

“Anh còn nói!”

 

Có Manh Manh trừng anh.

 

Cô chu môi lên, bực bội nói: “Em đã bảo anh nhẹ chút.

 

Anh xem, anh nhìn miệng em này, giờ đau lắm, mai dậy chắc là sưng lên rồi!”

 

“Vậy sao?”

 

Lục Tư Thần nâng cằm, nhướng mày nói: “Nào, để anh xem!”

 

“Anh nhìn đi!”

 

Cố Manh Manh không nghĩ ngợi liền ngẳắng đầu lên.

 

Không ngờ, thứ chờ đón cô lại là nụ hôn của người đàn ông.

 

“Ưml”

 

Có Manh Manh giãy dụa.

 

Lục Tư Thần thuận thế lật người đè cô xuống bên dưới.

 

Sự kinh hoàng hiện lên trong mắt Có Manh Manh.

 

Lục Tư Thần chỉ khẽ hôn chụt lên cái môi nhỏ của cô, cười nói: “Đừng lo, đêm nay anh sẽ không làm nữa.”

 

Nghe vậy, Có Manh Manh mới thả lỏng dây thần kinh.

 

Cô than thở: “Lần nào anh cũng như vậy, lúc đầu đã nói là nhẹ thôi, kết quả là… kết quả…”

 

“Kết quả thế nào?”

 

Lục Tư Thần gặng hỏi.

 

Cố Manh Manh cắn môi: “Dù sao thì anh là kẻ xáu nhất!

 

Xấu nhát, xáu nhát!”

 

Lục Tư Thần không nhịn được cười.

 

“Đúng là cô nhóc ngốc nghếch!”

 

Nói xong, anh cúi đầu xuống, lại chiếm đoạt môi cô.

 

Có Manh Manh chống tay lên ngực anh, lông mày nhíu lại, sốt sắng mà kêu lên: “Anh dậy đi, Lục Tư Thần, không phải anh vừa nói muốn đi tắm sao? Nhanh lên, ấy, anh nặng quá, mau tránh ra đi!”

 

Lục Tư Thần thương xót cô gái nhỏ này. Sau nụ hôn cuối cùng, anh buông cô ra.

Bình Luận (0)
Comment