Tổng Tài Cưng Chiều Nhẹ Một Chút

Chương 69


Cố Manh Manh đợi ở bên ven đường tầm mười phút, một chiếc xe taxi liền chạy tới, sau khi dừng lại, Thắm Sơ Tuyết nhanh chóng từ bên trong đi ra.

“Manh Manh, cậu đợi có lâu lắm không?”
Thảm Sơ Tuyết thấy cô đứng ở ven đường nên liền quan tâm mở miệng hỏi.

Cố Manh Manh lắc đầu trả lời: “Không có đâu, tớ đợi cũng không có lâu máy, à mà, cái kia, cậu chuẩn bị tốt chưa?”
“Ừm, ừm, tớ chuẩn bị tốt rồi.”
Cố Manh Manh quan sát lấy cô, lần cuối cùng nhìn thấy cô chính là cuối mùa hè, tuy rằng không tính là trời quá lạnh, nhưng mà, Thẫm Sơ Tuyết lại lựa chọn mặc một chiếc váy ngắn trong rất mát mẻ, trang điểm một cách quyến rũ cộng thêm cặp đùi trắng thon kia, tại trong bóng tối như thế, tạo thành một tác động mãnh liệt lên thị giác của mọi người.

“Cậu không thấy lạnh sao?”
Cố Manh Manh nhịn không được mà hỏi một câu.

Thảm Sơ Tuyết cười khổ: “Tớ cũng không có biện pháp nào, cậu cũng nên biết trong làng giải trí ai cũng thích mỹ nữ, tớ mặc kiểu này… Cậu biết đấy!”
Cố Manh Manh sau khi nghe đến chỗ này, bỗng nhiên cảm thấy đau lòng cho Thẩm Sơ Tuyết.

“Cậu yên tâm đi, Lục Tư Thần đã đồng ý với tớ rồi, anh ta sẽ giúp cậu.”
Cố Manh Manh vừa nói vừa nắm lấy tay của cô.


Thẩm Sơ Tuyết liền bật cười: “Được thôi, lần này tớ liền phải dựa vào cậu vậy.”
“Chúng ta đi thôi!”
Cố Manh Manh bước tới và nắm lấy tay của Thâm Sơ Tuyết, sau đó liền cùng cô ấy đi về hướng của bữa tiệc.

Khi mà sắp đến gần, thì có một nam thanh niên chạy nhanh qua đây.

Cố Manh Manh cùng với Thẩm Sơ Tuyết đều cùng nhau dừng bước.

Chỉ nghe được nam thanh niên kia nói: “Tiểu phu nhân, Trầm tiêu thư, xin chào ạ, tôi là trợ lý của anh Lục, tôi họ Trương, hai người cứ gọi tôi là tiêu Trương là được rồi.”
“Cậu hiện tại muốn dẫn chúng tôi đi vào trong rồi sao?”
Cố Manh Manh vừa hỏi vừa nhìn về phía xa xa.

Có tiếng nhạc từ phía trước và trên thảm đỏ, đèn nhấp nháy lần lượt, các ngôi sao đang tỏa sáng.

“Đúng vậy, tôi sẽ phụ trách mang hai vị đi vào bên trong hội trường.”
Tiểu Trương trả lời lại.

: Thẩm Sơ Tuyết cau mày: “Ơ, vậy chúng ta bắt buột phải đi theo đường thảm đỏ đi vào à?”
Tiểu Trương nhìn lấy cô, gật đầu nói: “Có thể, nếu hai người muốn đi trên thảm đỏ mà nói thì hiện tại tôi có thể đi sắp xếp cho hai người.”
“Không không không, tôi không muốn đi trên thảm đỏ.”
Thẩm Sơ Tuyết vội vàng lắc đầu.

Cô hạ thấp miệng, rầu rĩ nói: “Tôi chỉ là một người bình thường không có tên tuổi mà thôi, tôi mà đi lên cái thảm đỏ ấy thì nhất định sẽ trở thành trò cười cho tất cả những người trong nghề mắt.”
“Ừm, tôi cũng cảm thấy việc đấy có thể sẽ xảy ra.”
Cố Manh Manh gật đầu phụ họa theo.

Tiểu Trương cảm thấy có chút bát đắc dĩ liền phải nói: “Nếu mà không muốn đi theo lối của thảm đỏ thì chúng ta liền theo cửa ở bên hông để đi vào hội trường đi, như thế nào?”
“Tốt!”
Cố Manh Manh gật đầu.

Vì thế, tiểu Trương liền mang theo người đi theo cửa bên hông để tiến vào trong hội trường.

3 Chưa kể, ngoài những sự góp mặt của những đạo diễn quen thuộc ra, còn có không ít các ngôi sao nổi tiếng, như là người nỗi tiếng và cũng hot trong khoảng thời gian này như nữ hoàng phim thần tượng Hàn Chân Chân, có thể nói cô là ngôi sao được nhiều người biết đến nhát, từ lúc lên sân khấu đến bây giờ vẫn được phần lớn các nhà truyền thông hướng máy quay vào.


Thẩm Sơ Tuyết thấy cảnh này, trong mắt liền tràn đầy những mong ước.

Cô ấy ước rằng sau này chính bản thân cũng có ngày như vậy.

“Thẩm Sơ Tuyết!”
Đúng lúc này, giọng nói của Cố Manh Manh truyền đến.

Thảm Sơ Tuyết lấy lại tinh thần, quay đầu về Cố Manh Manh đang ở bên cạnh hỏi: “Làm sao vậy?”
Cố Manh Manh chỉ vào một chỗ cách đó không xa, nước miếng chảy dài: “Ở đó có điểm tâm kiểu buffet kìa, chúng ta qua bên đó ăn một chút đi.”
Thảm Sơ Tuyết nhìn thấy cô giống như biến thành một con mèo tham lam vậy, đành phải thở dài.

“Được thôi.”
Cô gật đầu.

Cố Manh Manh kéo tay của cô chạy chằm chậm qua bên kia, lấy một cái chén dĩa ở bên cạnh rồi bắt đầu lựa đồ ăn.

Thẩm Sơ Tuyết đứng ở tại chỗ, trong ngóng hai bên.

Cố Manh Manh cảm thấy có chút khó hiểu mà nhìn lấy cô, hỏi: “Sơ Tuyết, cậu không ăn chút gì sao?”
Thẩm Sơ Tuyết lắc đầu.

“Cậu ăn đi, tớ không muốn ăn.”
“Ứ: vớt Cố Manh Manh gật đầu rồi tiếp tục lựa chọn vài món ăn.


Cuối cùng, cô lại tìm một chỗ ngồi cực kỳ yên tĩnh và bắt đầu thưởng thức bữa ăn.

Thảm Sơ Tuyết ngồi ở bên cạnh, ánh mắt nhìn chằm chằm vào sàn nhảy phía trước, một tay chống má, không biết cô đang nghĩ gì.

Cố Manh Manh liên tục ăn vài món điểm tâm, ăn đến nỗi hai bên má đều phình lên.

*Sơ Tuyết.”
Cô gọi một cách rất mơ hồ.

Thảm Sơ Tuyết lấy lại tinh thần, ánh mắt nhìn qua cô và nói: “Có muốn uống tí nước không?”
Cố Manh Manh lắc đầu.

Cô trước hết đem tất cả đồ ăn trong miệng nuốt vào trong bụng, sau đó mới tiếp tục nói: “Cậu cũng không nên sốt ruột chứ, nếu Lục Tư Thần đã đồng ý với tớ, thì anh ta nhất định sẽ hỗ trợ đến cùng.

Wow, nhưng mà hiện tại thì ở hội trường đông người như vậy, tớ cũng không có nhìn thấy được anh ta rốt cuộc đang ở chỗ nào!”
Thảm Sơ Tuyết hơi giật giật khóe miệng, chỉ tay về phía chỗ náo nhiệt nhất và nói: “Kìa, chồng của cậu ở đằng kia kìa.”
“Hả?”.

Bình Luận (0)
Comment