Tổng Tài Cưng Chiều Nhẹ Một Chút

Chương 7


“A?”
Cô bỗng nhiên vừa nói như vậy, ngược lại Lục Tiểu Tứ có chút mơ hồ.

“Cô biết tôi?”
Lục Tiểu Tứ chỉ bản thân.

“Đúng vậy.” Cố Manh Manh gật đầu, nói:
“Tôi ở công viên thấy qua anh, ngày đó anh cùng một người đánh nhau!”
Trời!
Hóa ra là chuyện này.

Nhưng người bị anh Lục Tiểu Tứ đánh, nhiều vô kể.

“Ồ, đó là tôi làm việc nghĩa!”
Lục Tiểu Tứ thuận miệng bịa ra một câu, đấy chính là ruồi nhặng, luận mồn mép, còn không có mấy người qua anh.

“Lợi hại như vậy sao!”
Quả nhiên, Cố Manh Manh nghe anh ta nói như vậy, hai con mắt sáng lên.

Lục Tiểu Tứ đã đi tới.

Anh cầm chiếc chìa khóa xe nhét vào túi quần jeans, vừa âm thầm đáng giá Cố Manh Manh, vừa nói: “Cô thật sự là chị dâu hai của tôi? Ai chà, thật sự không giống với tưởng tượng của tôi, thấy thế nào cũng giống vị thành niên, Ái, cô thực sự trưởng thành?”

Cố Manh Manh mím môi.

Cô không trả lời, mà hỏi ngược lại: “Anh bao nhiêu tuổi?”
Lục Tiểu Tứ vui vẻ.

Anh cười nói: “Năm nay là năm bổn mạng, cô đoán tôi bao nhiêu tuổi?”
Cố Manh Manh gật đầu, nói: “Anh lớn hơn tôi 6 tuổi, anh đoán tôi bao nhiêu tuổi?”
Lục Tiểu Tứ cau mày.

Anh ngồi xuống ghế sô pha, vừa nói: “Có chút thú vị!”
Bỗng nhiên, lại nói thêm một câu: “Cô cũng nói như vậy với anh hai?”
“Anh hai là ai?”
Cố Manh Manh nghe không hiểu.

Lục Tiểu Tứ giải thích: “Chính là chồng cô Lục Tư Thần!”
Cố Manh Manh nhíu mày.

Cô lắc đầu: “Anh ấy không phải chồng tôi.”
“Ồ!”
Lục Tiểu Tứ nghe câu này, cảng sảng khoái.

Anh cười híp mắt hỏi: “Cô nói Lục Tư Thần không phải chồng cô? Ồ, vậy ai là chồng cô?”
Cố Manh Manh nhìn anh ta, đang muốn mở miệng đáp, quản gia bên cạnh lên tiếng: “Tiên sinh.”
Lục Tiểu Tứ dừng trêu đùa.

Anh quay sang nhìn người đàn ông, mở miệng nói: “Anh hai!”
Lục Tư Thần khẽ vuốt càm.

Anh mặt tay trang màu đen, khuôn mặt lạnh buốt, thân hình cao lớn, tỏa thân toát ra khí chất uy nghiêm.

Cố Manh Manh nhìn bộ dạng này của anh, trong lòng biết anh muốn đi ra cửa.

Vì vậy, cô đã đứng lên theo.

Lục Tư Thần cũng không thèm chào hỏi cô, thậm chí ngay cả nhìn cũng không nhìn cô một cái, cứ thế không ngừng bước đi ra ngoài, Lục Tiểu Tứ đi theo, cười đến mỏi miệng.

“Anh hai, chị hai cũng đi theo.”
Anh nói một câu.


Lục Tư Thần dừng bước.

Anh quay đầu lại, ánh mắt trầm lạnh, đổ dồn lên người Cố Manh Manh.

Anh không nói gì cả.

Cố Manh Manh ngẩng đầu nhìn anh, giọng nói trở nên dịu dàng: “Anh rể, khi nào anh mới đưa tôi về nhà chứ? ”
Ở đằng trước, Lục Tiểu Tứ nghe được hai chữ ‘anh rể’, hai chân đột nhiên không đứng vững, thiếu chút nữa thì ngã xuống đất.

Lúc này, Lục Tư Thần sau khi nghe xong lời cô nói, trên mặt không có chút biểu cảm nào.

Anh nhẹ nhàng lên tiếng: ” Sau này cô sẽ sống ở đây.” ”
“Cái gì!”
Cố Manh Manh giật mình.

Lục Tư Thần cười lạnh: “Sao, chẳng lẽ cô nghĩ tôi sẽ muốn một người vợ đã từng bỏ nhà theo trai ư? ”
Cố Manh Manh không hiểu câu nói của anh.

Cô vội vàng nói: “Không, tôi không thể sống ở đây, tôi sẽ về nhà!” Anh đưa tôi về nhà! ”
Lục Tư Thần nhíu mày.

Anh mỉm cười: “Cóbản lĩnh thì cô tự mình về nhà đi.”
Nói xong, anh xoay người rời đi.

“Anh rể… ”
Cố Manh Manh đuổi theo anh được vài bước.


Đáng tiếc, Lục Tư Thần đã lái xe rời đi.

Cô đứng yên tại chỗ, vô cùng chán nản.


Buổi chiều, Lục Tư Thần vừa kết thúc cuộc họp, thư ký gõ cửa vào và báo cáo với anh: “ Tôi vừa nhận được thông báo từ Hương Tạ Thủy Ngạn, tiểu phu nhân đã rời khỏi nhà, bây giờ vẫn còn trên đường trở về nhà.


Lục Tư Thần có một chút bất ngờ.

Anh không nghĩ tới cô gái này thật sự dám tự mình trở về.

Nhưng một giây sau, anh không thể không tức giận.

“Ai đã đưa cô ấy về?”
Anh trầm mặc hỏi.

Thư ký lắc đầu, trả lời: “Không thưa ngài, ngài ấy tự mình bắt xe trở về.” Anh dừng lại một chút rồi nói thêm: ” Ngài ấy cũng vay hai nhân dân tệ của người giúp việc trong nhà.


Lục Tư Thần hơi giật mình, hoàn toàn không biết phải nói gì..

Bình Luận (0)
Comment