Tổng Tài Cưng Chiều Nhẹ Một Chút

Chương 98


Ăn được đến nửa tiếng, con vịt cuối cùng cũng được nướng xong, cũng từ đại đầu bếp đích thân mang lên.

Cố Manh Manh ngửi thấy được mùi thơm, một dòng nước bọt chảy ròng.

Không phải chứ, vịt quay vừa được đặt lên bàn, cô ấy không thể chờ đợi được muốn đưa tay ra với lấy.

“Manh Manh!”
Bất ngờ giọng nam trầm nặng vang lên.

Cố Manh Manh móp mép môi nhìn về phía anh ta, rất sầu não: “Sao cơ?”
Biểu cảm Lục Tư Thần bát biến: “Rửa tay rồi chưa?”
Cố Manh Manh phát điên, liền nói: “Tôi vừa nãy mới rửa rồi, anh cũng đâu phải không biết!”
Dút lời, lại lần nữa đưa tay ra phải lấy được vịt ăn.

Lục Tư Thần nhanh tay chớp mắt đẩy đôi tay nhỏ của cô ra, nghiêm nghị ra lệnh: “Đi rửa lại lần nữa!”
“Nhưng mà…”
Cố Manh Manh muốn nói lý với anh, nhưng nhìn thấy vẻ mặt một mực không muốn nói tiếp của Lục Tư Thần, cuối cùng vẫn là cắt không thành tiếng.

Cô từ chỗ ngồi đứng dậy, lặng lẽ bước đi rửa tay.

Nào lường trước, mới vừa ăn được nửa tiếng, điện thoại của Cố Manh Manh vang lên.


Cố Manh Manh đang bận ăn vịt quay, cô ấy liền không chút suy nghĩ nói: “Lục Tư Thần, Anh giúp tôi nghe điện thoại một xíu với!”
Việc sai bảo người khác này ngược lại rất lưu loát.

Nhưng mấu chốt là, Lục Tư Thần tự nhiên cũng không để ý, người có địa vị cao lại tự hạ mình lấy điện thoại di động từ bên trong áo khoác ra, vừa nhìn vào màn hình, lại bất giác nhíu mày lại: “Người nhà cô.”
“Cái gì?”
Cố Manh Manh quay đầu nhìn anh.

Lục Tư Thần nói tiếp: “Không có việc gì, cô ăn tiếp đi.”
Dút lời, anh ta cầm điện thoại đứng dậy đi đến phía bên cửa số.

Cố Manh Manh vừa đưa thức ăn vào trong miệng, vừa quay đầu nhìn anh.

Lục Tư Thần đang nghe điện thoại, cũng không biết đang nói về chuyện gì, giọng nói cứ trầm thấp.

Khoảng chừng hai phút, anh áy liền quay trở lại.

“Ai dạ?”
Cố Manh Manh nhìn anh, mơ hồ không rõ hỏi.

Lục Tư Thần tiện tay đặt điện thoại lên bàn, đáp: “Bồ cô.”
“AI”
Cố Manh Manh sửng sốt.

Sau một khắc, cô hấp tấp đưa tay cầm lấy điện thoại của mình, liền lục lại thông tin cuộc gọi, quả nhiên là điện thoại từ người nhà cô gọi đến.

Thấy vậy, cô vội vàng nuốt thức ăn trong miệng vào bụng, sau đó mới ngẳng đầu nhìn về phía Lục Tư Thần, hồi hộp mà hỏi: “Ba ba nói cái gì thế?”
Lục Tư Thần uống một hớp nước, ung dung thong thả nói: “Lão gia tử muốn mời khách dùng cơm.”
Cố Manh Manh trừng to mắt.

Cô suy nghĩ một chút, hỏi tiếp: “Muốn mời ai ấy?”
“Tôi và cô.”
Lục Tư Thần nhếch mắt nhìn cô.

Cố Manh Manh chớp mắt một cái, biểu cảm ngơ ngác: “Muốn mời tôi và anh ăn cơm? Vậy, là khi nào ấy?”
“Cuối tuần này.”
Lục Tư Thần đáp, ánh mắt thăm dò nhìn cô: “Cô muốn quay về không?”

Cố Manh Manh không chút nghĩ ngợi liền gật đầu.

Cô đương nhiên muốn trở về rồi.

Bất kể như thế nào, Cố gia cũng là nơi mà cô lớn lên, ít nhiều cũng đều có cảm tình.

Lục Tư Thần đặt ly nước xuống, chậm rãi gật đầu: “Được, theo Am ý cô.

Đêm xuống, sau khi Cố Manh Manh tắm xong, yên yên lặng lặng nằm trên giường.

Một hồi sau, tiếng nước trong phòng tắm ngừng chảy, Lục Tư Thần chỉ quần lấy một cái khăn tắm từ trong bước ra.

Cố Manh Manh không dám nhìn anh, trở mình một cái, ánh mắt nhìn chằm về phía bên bàn trang điểm.

Trong phòng rất yên tĩnh cho nên âm thanh Lục Tư Thần thay bộ quần áo ngủ đều nghe rất rõ.

Cố Manh Manh đỏ cả mặt, cuộn tròn mình, không dám động đậy lung tung.

Ễ Lúc này, bên giường lún xuống, người con trai đã nằm lên rồi.

Cố Manh Manh vẫn chưa phản ứng quay lại, trên eo bỗng nhiên xuất hiện đôi tay lớn, siết chặt lấy, cả người cô đều bị Lục Tư Thần kéo vào trong lòng.

Lồng ngực của anh ấy rất rắn chắc, mà lại còn có chút nóng.

Cố Manh Manh toàn thân khẽ run, bối rối không biết phải làm Sao.


Cuối cùng, vẫn là Lục Tư Thân lật cả người cô xoay lại, cùng cô mặt đối mặt nhìn nhau.

“Đừng lo lắng, đêm nay chỉ ngủ thôi.”
Anh nhẹ nhàng mà vỗ về sau lưng người con gái, giọng nói rất ấm áp.

Cố Manh Manh run run khe khẽ trương cặp mắt, cẩn trọng từng li từng tí nhìn anh.

Lục Tư Thần bị bộ dạng nét mặt này của cô lấy cảm tình, không nén được trầm lắng cười: “Làm sao vậy?”
Cố Manh Manh lắc đầu.

Lục Tư Thần hôn một cái lên trán cô, thở dài: “Được rồi, nhắm mắt ngủ đi.”
Cố Manh Manh cắn môi.

Cô ấy do dự mãi, cuối cùng vẫn là không nhìn được mở miệng: “Lục Tư Thần…”
“Um2”
Lục Tư Thần khép mắt lại, thần sắc thản nhiên.

Thế nhưng, bàn tay mà anh ta đặt trên eo của người con gái lại siết rất chặt, không một chút nào buông lỏng.

Cố Manh Manh cắn môi, giọng rất thấp: “Chúng ta sau này cứ như thế này đi, có được không?”.

Bình Luận (0)
Comment