Tổng Tài Cùng Tổng Giám Ôn Nhu Của Mình

Chương 113


Sau khi Lâm Túc và Diệp Đồng trở về chuyện đầu tiên làm là chuyển qua ở chung, tất cả đều thuận lợi, hôn lễ đã dự tính sang năm.
Bình thường hai người công việc đều rất bận, càng bận hơn bây giờ, một người hận không thể phân ra làm hai, nhưng bận rộn hơn nữa, chung quy Diệp Đồng sẽ bớt ra mấy ngày dẫn Lâm Túc về nhà thăm ba mẹ, năm tháng tĩnh lặng, thời gian dần dần trôi qua, một năm nhanh chóng kết thúc.
Một năm xảy ra rất nhiều chuyện, ví dụ như cháu gái nhỏ Lâm gia trước cô cô mình một bước đưa đại lão bản tập đoàn LT về dinh, ví dụ như Lâm Túc phải làm bà cô, ví dụ như sáng sớm hôm nay, Tiêu Tử Ngọc gọi điện thoại tới, gào thét:
"Lão bản! Tại sao chị lại chạy đến nhà tổng giám, chị không biết hôm nay chị cưới vợ sao!!!!"
Hôm nay cưới vợ...!bây giờ vợ của cô đang nằm bên cạnh nhìn cô:
"Chị hiểu rồi, về ngay đây!"
Khi nãy Tiêu Tử Ngọc gào quá lớn, Diệp Đồng đều nghe rõ ràng, nhưng mặt Lâm Túc không đổi sắc vẫn là dáng vẻ lạnh nhạt, thấy Lâm Túc cúp máy, Diệp Đồng cảm thấy buồn cười nhéo mặt người kia.
Sau khi hai người xác định kết hôn, ngày kết hôn càng lúc càng gần, cô không khỏi khẩn trương, dù sao lần đầu tiên cũng là lần cuối cùng của đời người, chỉ cần nghĩ đến cảnh cùng Lâm Túc kết hôn và nhận được lời chúc phúc từ người thân cũng như bạn bè, con tim rung động mãnh liệt, cái loại cảm giác này nói không nên lời, rất phức tạp.
Bởi vì kết hôn nên hai ngày nay rất bận rộn, mấy ngày nay cùng Lâm Túc tách ra không gặp mặt.

Tối hôm qua gọi điện thoại cho người kia nói nhớ, người kia tự nhiên lái xe tới ngay lập tức.
Trước khi đón dâu một ngày cũng chính là tối hôm qua, Lâm Túc tới tiểu khu Kim Bích, sau đó...!thì nằm ở trên giường của cô.
"Phu nhân, chào buổi sáng." Lâm Túc nhìn đôi mắt đào anh xinh đẹp của Diệp Đồng, luồng qua sau gáy Diệp Đồng nhẹ nhàng vuốt ve.
"Chào buổi sáng." Diệp Đồng cũng bưng mặt Lâm Túc hôn lên giữa trán Lâm Túc, sau đó lại bị Lâm Túc ôm vào lòng, dạt dào yêu thương, mùi hương thơm dịu trên người Lâm Túc khiến cho người ta an tâm, Diệp Đồng nhịn không được ngửi thêm vài lần, ở trong lòng Lâm Túc mặt mày rạng rỡ, cô vỗ lưng Lâm Túc: "Hôm nay chúng ta kết hôn, bên kia không thể thiếu người làm chủ là chị, mọi người đều tới hối thúc chị, chị mau rời giường đi, ba mẹ cũng sắp dậy rồi."
Lâm Túc đặt cằm lên trán Diệp Đồng, siết chặt vòng tay không buông, giọng mang theo vẻ lười biếng nũng nịu:
"Còn sớm, ôm chút nữa đi."
"Không còn sớm, chị lái xe về nhà cũng một tiếng đồng hồ." Vẫn chưa tới 5 giờ đã bị điện thoại của Tiêu Tử Ngọc đánh thức, Diệp Đồng quay đầu nhìn, ngoài cửa sổ trời vẫn đen như mực, vẫn chưa sáng.
"Cứ muốn ôm em vậy đó." Lâm Túc khẽ cười: "Chị muốn xem dáng vẻ của em mặc đồ cưới, nhất định rất đẹp."
"Cũng không phải chưa từng thấy qua, lần trước thử đồ cưới chị đã xem qua rồi." Máy điều hòa trong phòng có chút lạnh.

Diệp Đồng kéo chăn bọc Lâm Túc rất chặt chẽ.
Thật sự bàn đến chuyện này, cô cảm thấy dáng vẻ Lâm Túc mặc đồ cưới hấp dẫn hơn.

Các cô quyết định tổ chức hôn lễ theo phong cách truyền thống (của Trung Quốc), cô để cho Lâm Túc mặc thử áo cưới và mũ phượng khăn quàng vai để so sánh, vóc dáng cao gầy của Lâm Túc mặc gì cũng đẹp, nhưng mặc đồ cưới truyền thống càng toát ra ý vị của người phụ nữ trưởng thành, làm nổi bật sự quyền quý trang nhã của Lâm Túc, vừa nhìn căn bản muốn chọc mù mắt người khác.
Lâm Túc ở bên tai Diệp Đồng nở nụ cười:
"Hôm nay không giống ngày thường, em là cô dâu của chị, chị muốn tự tay mặc áo cưới cho em."
Đề nghị này rất khiêu khích người, đầu quả tim Diệp Đồng mềm xuống:
"Bây giờ sao?"
"Bây giờ, chị muốn chị là người đầu tiên nhìn thấy dáng vẻ của em mặc áo cưới." Nhất định rất đẹp, Lâm Túc nhấc cằm Diệp Đồng đặt một nụ hôn, nhẹ giọng trưng cầu ý kiến:
"Có được không?"
Diệp Đồng cười:
"Được."
Phần dịu dàng này làm sao cô từ chối chứ.
Chỉ là mặc áo cưới truyền thống khá phức tạp cho dù biết mặc ra sao nhưng không ai giúp đỡ mặc vào thật sự phải tốn không ít tinh lực, lúc đầu có đội tạo hình trang điểm nhưng cô muốn đích thân vì phu nhân của cô mặc áo cưới.

Hai người đứng ở trước gương sát đất, Lâm Túc cầm nội y sát người giúp Diệp Đồng mặc vào, từng món từng món một, vừa kiên trì vừa nghiêm túc, cẩn thận tỉ mỉ giống như đối đãi với vật báu rất cẩn thận, cô cảm thấy áo cưới đỏ thẫm mặc lên người Diệp Đồng cực kỳ vừa người, tôn lên chiếc eo thon, khí chất dịu dàng đoan trang trời sinh đậm chất điển hình phương Đông.
Trải qua hơn nửa tiếng đồng hồ rốt cuộc cũng mặc xong áo cưới phức tạp.
Tuy rằng tóc dài xõa vai chưa đội mũ phượng, áo cưới mặc trên người Diệp Đồng thoạt nhìn như cô nương dịu dàng cổ đại, một cái nhíu mày một nụ cười của giai nhân cũng sắc nước hương trời, đặc biệt Diệp Đồng quay đầu lại nhìn cô hiện ra nụ cười khẽ, trong lòng Lâm Túc nhấc lên từng gợn sóng.
"Đẹp không?"
"Đẹp." Lâm Túc sát tới giơ tay ôm lấy Diệp Đồng: "Phu nhân của chị thật xinh đẹp."
Diệp Đồng câu cổ áo ngủ của Lâm Túc, kéo Lâm Túc sát đến, môi cùng môi gần như chạm vào nhau, cô nhẹ giọng nói:
"Chị mặc cũng đẹp lắm, em cũng muốn giúp chị mặc áo cưới."
Vì bù đắp cho tiếc nuối này, Lâm Túc ngậm lấy môi Diệp Đồng, tỉ mỉ hôn, dọc theo gò má Diệp Đồng hôn nhẹ đến bên tai Diệp Đồng, giọng nói mê hoặc:
"Đêm nay cho em cởi được không?"
Diệp Đồng vừa nghe trong mắt liền lóe sáng, cô bưng mặt Lâm Túc quay qua, mặt đối mặt:
"Đây là chị nói, không được gạt em."
"Không gạt em, gạt em là chó con." Lâm Túc kéo tay Diệp Đồng đặt lên trước ngực, nở nụ cười: "Đêm tân hôn, chị là của em."
Hành động này quá hớp hồn khiến tâm ngứa ngáy, Lâm Túc chỉ mặc áo ngủ mỏng manh, bên trong không mặc đồ lót, Diệp Đồng mò đến khỏa mềm mại nhẹ nhàng bóp mấy cái, tuy rằng không thể tự mình mặc áo cưới cho Lâm Túc nhưng tự mình cởi ra cũng...
Không được, cáo già quá xấu xa.
Lâm Túc mở miệng liền dụ dỗ cô đến bên giường đầu óc choáng váng, số lần cô xoay người làm chủ chỉ đếm trên một bàn tay.
Diệp Đồng còn muốn nói điều gì đó lại bị tiếng chuông điện thoại bất ngờ vang lên, cô không cần nhận cũng đoán được, nhất định hối thúc Lâm Túc.
Quả nhiên, La Hoan hỏi cô:
"Diệp Đồng, Lâm Túc vẫn còn ở chỗ em à?"
"Đúng vậy." Diệp Đồng liếc mắt nhìn Lâm Túc, Lâm Túc lại ôm eo cô, nhìn cô cười: "Mọi người đừng nóng vội, chị ấy đi ngay."
Bên kia chậc lưỡi:
"Chị không vội, chị cũng không phải phù dâu của Lâm Túc, bây giờ chị lái xe qua bên em."
"Được, chị lái xe cẩn thận."
Diệp Đồng vỗ tay Lâm Túc, chỉ chỉ tủ quần áo ra hiệu cho người kia nhanh thay quần áo, kéo dài thời gian chậm trễ khiến cho mọi người chờ thì không hay.
Chờ Lâm Túc vào phòng tắm, Diệp Đồng quay đầu lại nhìn, phát hiện ngoài cửa sổ sắc trời đã sáng, điều này đại biểu cho một ngày mới đã tới, cũng đại biểu một khởi đầu mới bắt đầu...!cô vừa cúp máy của La Hoan, Kỷ Hoài Thu cũng gọi điện thoại đến.
"Đồng Đồng, mình xuất phát đây!"
Diệp Đồng ngồi bên giường, mỉm cười:
"Trên đường chú ý an toàn."
"Yên tâm!"
Trong lòng Diệp Đồng ấm áp, cảm thấy bạn bè không phải chỉ ở chỗ nhiều phương hợp nhau tựa như La Hoan và Kỷ Hoài Thu, mấy năm nay khi cô khó khăn nhất họ đều cùng cô trải qua, vô điều kiện bảo vệ cô giúp đỡ cô.
Qua 5 giờ, cô vội ngồi dậy, lần lượt nhận được điện thoại của bạn bè thân thiết, họ đều hướng về nhà cô chạy tới.
Lâm Túc còn chưa đi ra, Diệp Đồng cứ ngồi yên bên giường suy nghĩ rất nhiều chuyện.
Đặc biệt là một năm nay, những chuyện xảy ra giữa cô và Lâm Túc từng chuyện từng chuyện một.
Thật ra ngày kết hôn 8 tháng 7 đã định cũng chính là hôm nay không chỉ bởi vì là ngày kỷ niệm 7 năm lần đầu hai người gặp mặt, mà cũng bởi vì để cho họ có một năm giảm xóc va chạm hòa hợp trong cuộc sống về sau, tìm được một trạng thái cân đối ở chung tốt nhất, giải quyết mâu thuẫn trước kia.
Thế giới hai người, thời gian hẹn hò nhiều hơn so với trước đây, cũng là tay trong tay xem phim, sau khi tan tầm thường xuyên mua đồ ăn về nhà, sau đó nấu một bàn ăn ngon, cũng không cố kỵ ánh mắt bất kỳ ai, quan hệ của hai người quang minh chính đại.

Thời gian tới có thể sẽ còn gặp phải vấn đề nan giải, gặp phải mối nguy dự báo trước không có cách nào thay đổi nhưng cô tin tưởng Lâm Túc, cũng tin tưởng hai người đã trải qua nhiều chông gai rồi đoàn tụ sau đó càng có cảm giác kiên định.
Diệp Đồng suy nghĩ thất thần, ngay cả Lâm Túc đi tới cũng không phát hiện, chờ cô quay đầu lại Lâm Túc đã ngồi bên cạnh, hai tay lướt qua ôm eo cô, trán Lâm Túc tì lên đỉnh đầu Diệp Đồng, nhẹ giọng dỗ dành:
"Đừng khẩn trương cũng đừng sợ, có chị ở đây."
Không thể nào không khẩn trương, Diệp Đồng sát đến:
"Chị mau đi đi."
Lâm Túc cúi đầu hôn lên mặt Diệp Đồng, ánh mắt tùy ý đảo qua xung quanh, đều là màu đỏ thẫm vui mừng, dưới thân hai người là chăn gối đỏ thẫm, trên tường dán đầy chữ 囍 đỏ thẫm, ngay cả người bên cạnh cũng một thân áo cưới đỏ thẫm xinh đẹp.
Mà chỉ có người trước mắt mới có thể làm cho ánh mắt của cô sáng lên, trước khi đi, Lâm Túc đè Diệp Đồng xuống giường hôn nồng nhiệt nhưng cũng khắc chế, nhẹ nhàng ở bên tai Diệp Đồng lưu lại một câu thâm tình lưu luyến kéo dài:
"Chờ chị, chị tới đón em về nhà."
Được, cô chờ.
Cũng chờ không lâu lắm, 12 giờ trưa Lâm Túc từ Lâm gia xuất phát đi đón dâu.
Địa điểm tổ chức hôn lễ là nhà cũ của Lâm gia, hoa viên rộng rãi đủ để chứa tất cả khách, nơi này cũng là nơi hai người trải qua đêm tân hôn.
Lo lắng hai nhà cách nhau quá xa, trước khi hôn lễ cử hành đã trải qua cuộc thảo luận, ba mẹ Diệp quyết định đi tới chỗ ở tương lai của con gái ở thành phố S tham gia hôn lễ, cũng không tồn tại cưới gả gì, đôi bên đều là gả cũng là cưới, cũng không tồn tại phong tục nam cưới nữ gả, về phần họ hàng Diệp gia, thiệp mời cũng đưa rồi, tới thì hoan nghênh, không đến cũng đưa một phần lễ vật.
Diệp gia mặc dù không hào phú* như Lâm gia, nhưng Diệp gia cũng có gia sản.
*Có tiền có thế
Ba Diệp yêu thương con gái, lo lắng con gái bị lời đồn đãi tổn thương, vì tạo chỗ dựa cho con, ông đem hơn 10 bất động sản toàn bộ chuyển thành tên con gái, mua luôn một ngôi biệt thự bên cạnh Lâm gia tặng cho hai người làm phòng cưới, hôn lễ này quả thật long trọng, bởi vì đội ngũ đưa dâu Diệp gia rất dài, đội ngũ đón dâu càng dài hơn, từng chiếc xe hào nhoáng đậu đầy đường.
Người qua đường trong tiểu khu xem náo nhiệt còn tưởng hào môn nào đón dâu, rướn cổ lên nhìn xe đi đầu xuống đón dâu...
"Nhanh nhanh nhanh, chúng ta mau vào đón cô dâu về bái đường thành thân!" đoàn phù dâu hết sức hưng phấn theo cô dâu vào thang máy.
Bên này đoàn phù dâu người đông thế mạnh, đều là bạn tốt của Lâm Túc, bên kia nhân số có vẻ hơi ít nhưng Kỷ Hoài Thu xung phong đi đầu không cam lòng tỏ ra yếu thế, cô dũng cảm ngẩng đầu ưỡn ngực chống đỡ cánh cửa đầu tiên không cho vào:
"Lâm Túc, trước đây em nghĩ hai người không thích hợp nên nhắm vào chị, nhưng nếu chị đối xử không tốt với Diệp Đồng, em vẫn sẽ ghim chị oán chị!"
Đoàn phù dâu ở đối diện cười ầm lên, trong đó Bạc Y Cảnh nhìn Kỷ Hoài Thu mím môi cười, cái đuôi của Kỷ Hoài Thu sắp cong lên đến trời.
"Chị sẽ đối xử tốt với em ấy."
Kỷ Hoài Thu ngạo kiều khẽ hừ một tiếng, cửa ải đầu tiên mở ra, cô âm thầm đi tới bên cạnh Bạc Y Cảnh.
Mọi người vừa vào nhà, nhìn thấy ba mẹ Diệp Đồng ngồi trên sofa, đồng loạt dừng bước.

Cửa ải này không dễ dàng, nếu hai vị phụ huynh khó xử...
Mọi người nhìn Lâm Túc đi tới, cúi người gọi:
"Ba mẹ, con tới rồi."
Mọi người còn tưởng rằng ba mẹ Diệp sẽ nói gì đó nhưng hai vị phụ huynh nhét hai cái bao lì xì đỏ phí đối giọng* cho Lâm Túc:
"Đi đi con."
*Bao lì xì phí đổi giọng tượng trưng cho lời chúc tốt đẹp nhất của trưởng bối, nếu nhận được là điềm tốt.

Tùy số tiền mà có hàm ý chúc phúc khác nhau.

Mọi người: "..." Hóa ra cửa ải ba mẹ mới là dễ vượt qua nhất.
Ba mẹ Diệp khéo hiểu lòng người, cũng không quấy rầy đám người trẻ tuổi chơi đùa, bầu không khí rất nhanh náo nhiệt lên, đẩy đẩy đưa đưa tới cửa ải thứ 3, cũng là cửa ải cuối cùng đón cô dâu.
La Hoan một chân chắn ngang cửa phòng ngủ, ánh mắt đảo qua mọi người hất cằm lên mặt:
"Đường này là tôi mở, cửa này là tôi đóng, nếu muốn qua đường này, để lại gì đi?"
Đám phù dâu này nhiều chuyện thật, Tiêu Tử Ngọc bỗng cảm thấy mình bị đẩy ra, cơ thể lảo đảo ngã vào lòng La Hoan.
"Dâng cho em một cô dâu."
Mọi người bừng tỉnh cũng hiểu ra, mà Tiêu Tử Ngọc bị vây trong vòng tay La Hoan không cam lòng:
"Lão bản, không cùng chị chơi trò này..."
La Hoan vui vẻ hôn Tiêu Tử Ngọc:
"Cô dâu này em thích, qua đi."
Cháu gái nhỏ Lâm gia cười rạng rỡ:
"Vì hạnh phúc của cô cô, dì Tiêu, dì hi sinh chính mình đi."
"Con nhóc ranh này..."
Thuận lợi thông qua, La Hoan mở cửa ra, ôm Tiêu Tử Ngọc đem qua một bên, mọi người đều đi vào, nhìn thấy cô dâu đội mũ phượng khăn ngồi ở mép giường, gương mặt xinh đẹp đã cười như hoa nở, nhưng đôi mắt đào hoa phiếm đỏ ngân ngấn nước mắt.
Ngay khoảnh khắc mắt đối mắt, nghìn lời nói vạn câu thề dường như nói không nên lời, đủ loại cảm xúc đều ở bên trong, Diệp Đồng mặt mày rạng rỡ vươn tay về phía Lâm Túc, mà theo động tác của cô, chuỗi hạt của mũ phượng trên đỉnh đầu vô tình chạm vào nhau phát ra tiếng thanh thúy rất dễ nghe.
Lâm Túc chậm rãi đi đến bên Diệp Đồng, sắc mặt trầm tĩnh lại mang theo vẻ dịu dàng, trên người là áo cưới đỏ thẫm tôn lên vẻ quyền quý xinh đẹp của cô ấy.

Lâm Túc đưa tay nắm tay Diệp Đồng, đỡ Diệp Đồng đứng lên xuống giường, lúc Diệp Đồng đứng lên, làn váy thật dài của áo cưới kéo thành đuôi, kỹ thuật đường thêu tinh xảo, nhiều loại hoa văn mảnh hiện lên rõ ràng, phần đuôi kéo dài thêu một phượng hoàng hoàn mỹ lóa mắt, hình dáng trông thật sống động.
Phù dâu hai bên đều nhất trí cảm thấy hôn lễ này quả thật khiến người ao ước.
Càng vì cuộc tình kéo dài 7 năm này, vì hai người họ đưa ra lời chúc phúc.
Hôm nay chuyện vui rõ ràng vui vẻ mới phải, nhưng ba Diệp nhìn con gái bị dắt đi, trong nhất thời không nhịn được ôm lấy vợ khóc một hồi, lệ chảy thành sông...!đôi mắt của mẹ Diệp cũng đỏ lên, thở dài:
"Ông già đừng khóc, đi thôi, cha mẹ Túc Túc qua đời, chúng ta là cha mẹ con bé, hai đứa nhỏ vẫn còn chờ chúng ta đến chủ trì hôn lễ đó."
"Còn nữa, đừng khóc trước mặt con gái, muốn khóc cũng phải nhịn xuống, nếu như con thấy ba mình khóc, nhất định cũng sẽ khóc theo."
"Không khóc, tôi vui lắm, tôi là vui đến chảy nước mắt." Ba Diệp lau nước mắt.
Mẹ Diệp an ủi chồng vài câu, sau đó điều chỉnh xong cảm xúc, xuống lầu lên xe đưa dâu, mà đội ngũ rước dâu đã đón được cô dâu, từng chiếc xe hào nhoáng một chạy về phía nhà cũ của Lâm gia.
Ba giờ chiều, hôn lễ chính thức bắt đầu, trong hoa viên Lâm gia bạn bè đã tụ tập đông đủ, toàn bộ được Lâm gia bố trí cực kỳ vui vẻ cũng không mất đi phần lãng mạn, cô dâu nắm tay cô dâu chậm rãi đi vào, xung quanh náo nhiệt nhanh chóng yên lặng, mấy trăm ánh mắt làm chứng cho hôn lễ đặc biệt hôm nay, mà hôn lễ này không có mời người dẫn chương trình, Lâm Túc tự mình làm người chủ.
Thật ra muốn nói vài lời, bên dưới sân khấu mọi người cũng nghiêm túc lắng nghe, nhưng nhìn phu nhân của cô cực kỳ xinh đẹp đứng ở trước mặt cô, trong mắt Lâm Túc chỉ có Diệp Đồng, dường như có nói hay không đã không còn quan trọng nữa.
Nhưng hình thức thì không thể thiếu, Lâm Túc cầm micro trong tay, nhìn Diệp Đồng đầy thâm tình thật lâu, hoa viên yên lặng không chút tiếng động chợt vang lên câu:
"Diệp Đồng, chị yêu em, em nguyện ý gả cho chị không?"
Nhẫn cưới của Lâm Túc cũng đã lấy ra rồi, Diệp Đồng cảm thấy chỉ cần có Lâm Túc dường như cô không còn chút khẩn trương nào, cô giơ tay phải cho Lâm Túc:
"Đeo cho em."
Nhẫn cưới chậm rãi đi vào ngón áp út, Lâm Túc ôm lấy Diệp Đồng hôn:
"Đeo nhẫn của chị, cả đời em cũng là của chị."
Dưới sân khấu vang lên tiếng vỗ tay, trong tiếng vỗ tay nụ hôn kết thúc, micro thuộc về trong tay Diệp Đồng, ánh mắt tập trung trên người Lâm Túc, thật sự khoảnh khắc nhìn Lâm Túc, tim Diệp Đồng bỗng dưng đập nhanh hơn.
"Lâm Túc, chị yêu em không?"
"Chị yêu em."
Vấn đề này tin chắc người trong tình yêu sẽ hỏi qua vô số lần, mà nhận được câu trả lời vẫn như cũ không có thay đổi, Diệp Đồng nghe Lâm Túc nói rất nhiều lần nhưng mỗi lần nghe đều cảm thấy không giống nhau.
Đặc biệt trong cảnh hôm nay.
Diệp Đồng chuẩn bị lấy nhẫn cưới ra:
"Vươn tay ra, em cưới chị."

Tiếng vỗ tay như sấm lại một lần nữa vang lên, hai người trong tiếng vỗ tay tiếp tục hôn môi, micro giao cho Tiêu Tử Ngọc ở bên cạnh, Tiêu Tử Ngọc đúng lúc phát video quá trình cầu hôn đồng thời phát huy tài nói nhiều:
"Đây là tình yêu thần tiên gì đây, vô cùng đơn giản chỉ nói mấy câu không thiếu ngọt ngào hạnh phúc, ngay cả tôi cũng hâm mộ ghen tỵ, tin tưởng mọi người thật sự tò mò hai cô dâu của chúng ta quen biết nhau thế nào, tôi sẽ thay họ kể một câu chuyện xưa, vào một buổi sáng sớm rất nhiều năm trước ở tòa nhà LT..."
Cô gặp cô ấy.
Cô dâu dẫn theo cô dâu đi mời rượu, phù dâu hai bên ngồi thành một bàn:
"Tới đây, nói một chút mọi người đã trợ giúp gì nào?"
Kỷ Hoài Thu là người đầu tiên vỗ bàn ngạo nghễ xưng hùng xưng bá.
"Tôi trợ giúp góp công lớn nhất, vì để đẩy lui Lâm Túc, tôi đã dũng cảm làm tình địch, để cho cáo già ghen, nhanh chóng thúc đẩy tiến độ để họ bên nhau."
Bạc Y Cảnh ở đối diện chỉ thản nhiên Ờ một tiếng, ánh mắt quét về phía Kỷ Hoài Thu, Kỷ Hoài Thu lúc này mím môi, khí thế dạt dào trong nháy mắt không còn, chỉ có kinh sợ, Bạc Y Cảnh chỉ chỉ Kỷ Hoài Thu:
"Tôi chỉ mang kẻ trung gian cản đường đáng ghét này đi."
La Hoan vừa uống hớp rượu hắng giọng:
"Công lao của tôi không lớn, mấy năm trước Lâm Túc xếp cho tôi ở bên cạnh Diệp Đồng, tất cả đều để làm gián điệp."
Lâm Sanh ở một bên nhẹ nhàng xoa bụng Hứa Nam hơi nhô lên, ngẩng đầu nhìn về phía mọi người, lắc đầu:
"Nói ra thật xấu hổ, công lao của em cũng không lớn, chỉ là chạy vặt giúp cô cô thôi."
Hứa Nam nắm tay Lâm Sanh:
"Tôi chỉ nói mấy câu có ích thôi."
Cố lão bản tiệm hoa mỉm cười:
"Nói vậy công tôi càng không lớn, chỉ giúp đỡ cầu hôn thôi."
Đến phiên Tô Bối An, Tô Bối An vội vàng lắc tay:
"Có thể bỏ qua tôi."
Lão bản quán bar Dư Văn Tú cười cười:
"Cũng có thể coi nhẹ tôi."
Nói đến người cuối cùng, ánh mắt mọi người đồng loạt nhìn qua, Chung Linh Vận bưng ly rượu uống cạn, nói một câu khiến cho mọi người biến sắc: "Tôi là tình địch hàng thật giá thật." Sau đó thêm một câu: "Của Lâm Túc."
Mọi người: "..."
......
Thoáng cái đã qua 4 5 tiếng, gần tới 8 giờ tối, khách khứa giải tán rồi, Lâm Túc tiễn người khách cuối cùng, lúc này hôn lễ mới kết thúc nhưng các phù dâu phá động phòng, còn chưa rời khỏi.
Mời rượu khó tránh khỏi uống nhiều, Tiêu Tử Ngọc thấy sắc mặt đỏ bừng của Lâm Túc, thử hỏi:
"Lão bản, không phải chị say rồi chứ?"
"Không nha." gương mặt Lâm Túc dưới ánh đèn trong trẻo chiếu lên càng đỏ hơn, bước đi thẳng tắp, dáng người đoan chính, một câu nói này vừa nói ra, Lâm Túc chợt quay đầu hỏi Tiêu Tử Ngọc: "Diệp Đồng đâu? Sao em ấy không dẫn chị về nhà, em ấy nói sẽ bồi chị, nhưng chị không tìm được em ấy, chị thật sự muốn thấy em ấy, em có thể dẫn chị đi tìm không? Chị nhớ em ấy."
"..." Cái giọng làm nũng này chính là biểu hiện lão bản nhà cô say rượu rồi, nguy rồi, trăm phần trăm là say bất tỉnh nhân sự.
Các phù dâu ngồi trong phòng khách trò chuyện, nhìn thấy Lâm Túc và Tiêu Tử Ngọc đã quay lại, đều chào hỏi Lâm Túc, Lâm Túc gật đầu, ánh mắt đảo qua Chung Linh Vận nhìn vài lần.
"Lão bản, Diệp Đồng ở trong phòng chị, chị nhanh ngủ đi." Tiêu Tử Ngọc cảm thấy vẫn nên đem người giao cho Diệp Đồng tốt hơn, chỉ là lão bản nhà cô say rượu đức hạnh ấu trĩ, chỉ có Diệp Đồng mới có kiên trì dỗ dành, đổi thành cô...!chắc bị hành hạ đến chết mất.
Tiêu Tử Ngọc nhìn Lâm Túc lên lầu, thở phào đi đến chỗ các phù dâu, mông vừa ngồi xuống sofa, ai ngờ La Hoan cười tủm tỉm nói:
"Khi nãy Diệp Đồng cùng tụi chị uống rượu, uống say rồi."
Tiêu Tử Ngọc trợn mắt há mồm, phải biết rằng Diệp Đồng uống say chỉ muốn ngủ, ai dám ồn ào, cô ấy sẽ hung dữ sẽ cắn người đó, chính là loại mất hết tính người, mà mỗi lần lão bản nhà cô bị cắn là dấu răng đầy cánh tay, nếu như lão bản say vậy thì đơn giản mà nói là phá vỡ hình tượng người băng, không đành lòng nhìn thẳng, làm nũng tỏ ra dễ thương không gì không làm được, đêm tân hôn, lão bản có phải sẽ bị cắn đến khóc thút thít!?
Hai người đều uống say, đụng nhau hết nói luôn....
Trong phòng lầu trên, Lâm Túc say rượu vừa thấy Diệp Đồng sẽ không còn lý trí, cứ cùng Diệp Đồng ồn ào, Diệp Đồng liên tục dỗ dành lừa gạt Lâm Túc, Lâm Túc không nghe lời, còn ở trên giường nhảy tới nhảy lui, ý thức của Diệp Đồng cũng không còn thanh tỉnh trực tiếp bị tức đến khóc, rốt cuộc Lâm Túc thành thật lại, vén ống tay áo lên lộ ra cánh tay thon dài:
"Đồng bảo ngoan, đừng khóc, chị cho em cắn."
-----------Hoàn chính văn----------.

Bình Luận (0)
Comment