Tổng Tài Cuồng Thê, Phu Nhân Đã Trở Về!

Chương 17

Sau khi nghe Trầm Tịch Dương cáo từ, Lâm Thiên có chút bất ngờ nhưng rất nhanh nhớ tới bảo bối phấn nộm buổi sáng, aizzz, dù sao có con nhỏ cũng không yên tâm a.

"Ah, Kính tổng, Mạc tổng.... Chào hai ngài." 

Lâm Thiên nhìn thấy hai vị đại boss đang tiến sát về phía mình thì có chút "thụ sủng nhược kinh" nói.

"Tôi cáo từ...."

Lời Trầm Tịch Dương còn chưa lời xong thì Lâm Thiên đã vội kéo cô, "Cô vội gì chứ, đây là cơ hội tốt để quen biết với cao tầng đó! Dù sao cô cũng là cấp dưới ưu tú nhất của tôi, tôi nhất định phải tạo cơ hội tốt cho cô mới được!"

"...................." Cô có thể từ chối hay không? Cơ mà bây giờ quay lưng bỏ đi cũng thật quá mất mặt, cô có ăn trộm ăn cắp gì đâu mà phải sợ? Được rồi, Trầm Tịch Dương, mày phải bình tĩnh, bình tĩnh, bình tĩnh a!!!!!

"Vị này có phải Lâm tổng, giám đốc nhân sự bên tập đoàn chúng ta hay không?" Kính Thiên Minh nâng ly hỏi.

Lâm Thiên cẩn trọng đáp, "Lâm mộ được Kính tổng nhớ thật vinh hạnh."

"Ah? Còn vị tiểu thư bên cạnh này là?"

Đờ cờ mờ!!!! Trầm Tịch Dương không nhịn được mà chửi thề! Cô đã cố gắng thu nhỏ bản thân, chỉ hận mình không có phép tàng hình rồi mà vẫn bị con hàng Kính Thiên Minh "để ý"!

"Cô ấy là nhà thiết kế tập đoàn mới mời về, Trầm tiểu thư cô giới thiệu chút đi."

Lúc này đây cô nàng nào đó cố nặn ra nụ cười khả ái nhất, ưu nhã nói, "Kính tổng,.....Mạc tổng, tôi là Trầm Tịch Dương, làm bên mảng thiết kế thời trang. Hạnh ngộ!"

Kính Thiên Minh nghiền ngẫm gì đó rồi đột nhiên hỏi, "Sao tôi nhìn Trầm tiểu thư đây có giống một vị cố nhân? Phải không- Nghiêu?"

Trầm Tịch Dương nhận thấy đôi mắt phượng của ai kia đang âm u nhìn mình thì có chút đau đầu, nhưng vẫn chớp mắt giả bộ hỏi lại, "Cố nhân a? Cố nhân ưu tú như ngài Kính, ngài Mạc đây tôi sao có thể không nhớ được chứ? Hay ngài đây nhầm đi?"

"Nhầm?" 

Một chữ phát ra, tiếng của Mạc Tu Nghiêu đã khàn không giống bình thường, cũng khiến người ta không nghe ra được anh đang vui hay buồn!

Trầm Tịch Dương muốn nói gì đó, chỉ là lời nghẹn ứ trong cổ họng, hồi lâu cũng không phát ra thành tiếng.

Lâm Thiên cảm giác có gì đó không đúng nhưng nhất thời cũng không phát hiện ra gì, chỉ sợ nỡ lời đành im lặng.

Mạc Tu Nghiêu đột nhiên áp sát cô, gằn mạnh từng chữ, "KHÔNG QUEN?"

Trầm Tịch Dương hô hấp đình trệ, nhìn vào đôi mắt kia cô cảm giác bản thân như bị lăng trì trong nháy mắt.

Đau!

Xót!

Đắng!

Một khắc này Trầm Tịch Dương thật muốn ôm lấy anh, tựa vào anh, nép mình trong vòng tay ấm áp của anh, kể cho anh hết thảy mọi chuyện!

Chỉ là cô lấy tư cách gì đây? Hai người chưa từng chính thức hẹn hò, lấy tư cách bạn giường một đêm sao?

Trầm Tịch Dương cố gắng hít một hơi thật sâu, chậm rãi nhả ra từng chữ, "Quả thật không quen!"

Mạc Tu Nghiêu cười lạnh, bất chợt xiết thật mạnh chiếc cằm tinh xảo của cô, thái độ khinh miệt nói, "Ừm, khuôn mặt này không tệ."

__________

^___^ cầu mọi người ủng hộ, nếu có thể xíu tui up tiếp nhaaaaaa

#UyenToTo tui nhấn mạnh là truyện Sạch nhé ;)
Bình Luận (0)
Comment