Hạ Vy Vy xụt xịt cái mũi, khăn giấy lau đi nước mắt của mình.. anh
định mở miệng giải thích. Cô lấy tay bịt miệng anh: "Em không quá bận
tâm về nó.." Cô tin tưởng anh, tin tưởng anh hơn bất kì ai khác.
Lăng Ngạo Thiên kinh ngạc.. anh hoàn hồn lại rồi vẫn nói và giải
thích vấn đề đó: "Mặc dù em không để tâm đến, nhưng thâm tâm anh sẽ cắn
rứt. Ngày hôm qua ở trêи Quốc Nội, Tống Thành có công việc bận cho nên
cậu ta đưa trợ lý nữ khác để theo anh, anh thấy bất tiện nên bảo không
cần, anh cũng không biết là cô ta cố ý hay chỉ là bất cẩn ngã vào áo
anh. Em đừng nghĩ nhiều, nếu có gì cứ hỏi anh." Anh mĩm cười với cô.
Cô câm nín.. nên nói gì nhỉ? Mình chả biết nói cái gì nữa, cô đứng
dậy cười giật giật môi: "Anh có muốn ăn gì không, em nấu cho anh ăn
nhé?"
"Muốn nhưng món này thì không cần phải nấu." Anh bình thản nhìn cô, ánh mắt ranh mãnh lại như một con sói thèm khát ɖu͙ƈ vọng.
"Món gì mà không cần nấu?" Cô hỏi.
"Em đấy, anh muốn ăn em!" Lăng Ngạo Thiên đứng dậy bồng cô lên, bế cô lên lầu sau đó đặt lên giường. Cô đá anh: "Anh.. anh bình tĩnh! Đợi đợi đã!" Anh ɭϊếʍ môi cuốn hút nhìn cô, tháo cà vạt rồi tháo luôn dây nịch
đang cài của mình: "Không đợi được nữa!"
"Này! Chờ đã! Anh không đi làm sao?" Cô đẩy cái mặt anh ra, nói bâng quơ.
"Không cần thiết! Em nên quan tâm chồng của em đang ở đây đi!" Anh
cởi áo của mình ra, vuốt mái tóc lên.. cô nhìn anh nuốt nước bọt vào
trong.. rõ ràng đã nuốt rồi mà: "Sao? Chồng em tuyệt lắm nhỉ?" Múi đầy
luôn kìa... nó cũng ngon quá đi chứ.
"Một.. một chút!"
"Miễn là có." Anh hôn lên trán cô: "Anh sẽ từ từ."
Giọng của cô la: "Cầm thú!"
"Cảm ơn vợ đã khen!"
"Khen anh lúc nào hả!" Thật sự quá mặt dày không có liêm sỉ chút nào, cầm thú mà là khen, cô cạn cả lời rồi!
"Nào nào chu tâm đến việc này đi."
Cô nói, một tay che mặt của mình, hai má đỏ ngầu: "Hôm nay sẽ khác.." Anh không hiểu chăm chăm nhìn cô, vợ anh muốn gì đây? Cô cầm lấy "cậu
bé" của anh rồi đưa vào miệng mình ngập bên trong. Anh giật cả mình: "Em không cần phải làm vậy đâu Vy Vy."
Cô vẫn không nói mà ánh mắt ngại ngùng đó chỉ nhìn anh, cảm giác
này.. thật sự tuyệt đến mức không thể ngờ! Là lần đầu cô tự giác.
Cảm giác nóng bên trong miệng của cô, bầu không khí nóng bỏng đến kì
lạ.. anh không ngờ cô lại chủ động BJ cho mình. Anh cắn cắn môi, mặt đỏ
lên! Anh cầm chặt lấy tóc của cô, một lát sau miệng của cô mỏi nhừ ra..
anh "bắn" mà không nói cho nên bên trong miệng cô chứa đầy nòng nọc của
anh.
Cô lè lưỡi, khuôn mặt dính đầy: "Thật là.."
Anh trợn mắt liền đẩy cô nằm xuống: "Anh không chịu nỗi nữa rồi!" Cô la lên: "Đủ rồi mà! Anh còn muốn gì nữa!"
"Thế vẫn chưa đủ với anh!" Cô nhìn xuống bên dưới, rõ ràng là đã
"bắn" nhưng mà sao nó còn chào cờ mãnh liệt như vậy.. nhìn kĩ nó còn to
hơn lúc nãy nữa, giờ cô mới phát hiện là cô kϊƈɦ thích anh rồi! Chết
thật đó! Xem ra phải vất vả với anh nữa: "Anh có nhớ bác sĩ nói gì
không?"
"Anh nhớ, 10 phút.. 10 phút thôi!" Anh chộp lấy đôi môi ngọt ngào của cô, cô thở hồng hộc vì thiếu oxi, cả hai đều như bị lửa thiêu đốt nhìn
nhau: "Anh hạnh phúc lắm!"
Cô một tay che miệng của mình đang há ra, đôi mắt mờ đi vì nước mắt
vương trêи đó, cô cười: "Thiên.." Anh vuốt ve mái tóc của cô, hôn lên
nơi mà đang chảy nước mắt: "Anh yêu em, yêu em nhiều hơn bất cứ thứ gì!"
Cô nghẹn ngào, tiếng khóc lớn của cô "oaoaa" cô dụi dụi nước mắt, anh hấp tấp không biết nên làm gì.. liền lau lau nước mắt cho cô: "Em.. em
đừng khóc, anh không biết phải làm gì đâu!" Anh chỉ biết lau lau đi rồi
nói đủ thứ chuyện cười cho cô, mà hình như tình huống đang không mặc đồ
mà nói vậy không thích hợp cho lắm.
"Em yêu anh." Trong lúc anh đang đổ mồ hôi vì tự nhiên cô lại khóc nức nở thế này, 3 từ em yêu anh.. anh nghe lầm sao?
"Rất yêu anh." Anh nghiến răng, mắt nhắm lại "đẩy" thật mạnh vào bên trong lấp đầy cô: "Vy Vy.."
"Á, ưm.." Cô kiềm tiếng rêи của bản thân, anh nói: "Cho anh nghe
nó.." Cô thấy anh đang nhìn mình một vẻ cầu xin, bản thân không kiềm lại cái tiếng đó nữa.. ngày càng ngày càng lớn hơn, khiến anh mạnh bạo hơn!
......
Anh nắm lấy tay của cô, hôn lên mu bàn tay: "Anh yêu em nhiều hơn.." Cô chề môi: "Em nhiều hơn anh."
"Anh nhiều hơn."
"Em cơ!"
Hai người bật cười, anh xoa xoa đi nước mắt còn đọng lại trêи gương
mặt hồng hào của cô.. cảm ơn em đã đón nhận anh, cảm ơn anh đã bước đến
cuộc đời em.