Tổng Tài Daddy Không Thể Trêu/Tổng Tài Anh Nhận Nhầm Người

Chương 1137

Hai ngày sau, Ôn Lương Diệu đi cùng cô đến trường quay quảng cáo.

 

Với bối cảnh nền vô cùng sang trọng, lần này Hình Nhất Nặc phải mặc một chiếc váy dài màu vàng kim, tôn lên khí chất sang trọng và hút mắt, hơn nữa thiết kế hở lưng của cô rất quyến rũ và gợi cảm.

 

Hình Nhất Nặc không có ý kiến gì, là một diễn viên, cô đã sẵn sàng cho việc này.

 

Chỉ là Ôn Lương Diệu có chút không thoải mái, nhưng thấy Hình Nhất Nặc rất thích bộ váy dạ hội này, mái tóc dài che ngang lưng, Ôn Lương Diệu cũng đành chịu.

 

Hình Nhất Nặc vào vai một thiên thần, bị thu hút bởi hương thơm của thế giới, dang đôi cánh trắng như thiên thần đáp xuống, vì vậy lần này Hình Nhất Nặc sẽ phải treo trên dây cáp.

 

Có điều, chuyện này không khó với cô.

 

Khi Hình Nhất Nặc khoác lên mình một đôi cánh lông vũ thật nhẹ và trông như thật cùng chiếc váy dạ hội lụa vàng gợi cảm và quyền rũ, khung cảnh thực sự rất đẹp, thần thái.

 

Cách trang điểm lần này cũng rất chỉnh chu với phong cách Âu Mỹ, khác hẳn phong cách thuần khiết trong sáng thường thấy, hết sức quyên rũ.

 

Ôn Lương Diệu đứng một bên quan sát, ánh mắt đã lâu không rời khỏi cô.

 

Hình Nhất Nặc đang trao đổi với đạo diễn là một đạo diễn nước ngoài rất nỗi tiếng, Hình Nhất Nặc giao tiếp với ông ấy rất tự tin, thể hiện khả năng ứng phó tuyệt vời của mình.

 

Ôn Lương Diệu ở một bên, chỉ thấy có một cảm giác tự hào, Hình Nhất Nặc có thể bình tĩnh xử lý những chuyện thế này, cũng có một phần công lao của anh.

 

Hình Nhất Nặc cuối cùng đã thành công hoàn thành tất cả các cảnh quay trước, sau đó chờ chỉnh sửa và xem hiệu ứng quảng cáo cuối cùng.

 

Mở cửa studio, Hình Nhất Nặc quay trở lại phòng làm việc của mình, hôm nay là sinh nhật của một chuyên gia trang điểm làm việc cho cô.

 

Hình Nhất Nặc đã đặc biệt đặt mua chiếc bánh lớn và chuẩn bị một món quà sinh nhật để tặng cô ấy.

 

Cả hai bên Hình Nhất Nặc đều có một đội ngũ vô cùng xuất sắc bên cạnh, là sếp, Hình Nhất Nặc rất quan tâm đ ến cấp dưới của mình, đồng thời cũng khiến cấp dưới của cô không một lòng một dạ, hết lòng làm việc cho cô.

 

Sau khi tham gia bữa tiệc sinh nhật của nhân viên này, về tới nhà, trời đã tối rồi.

 

Hình Nhất Nặc tuy nói là nghỉ ngơi, nhưng do tính chất công việc, nên cô có muốn thực sự nghỉ ngơi, cũng không thê nhanh như vậy được.

 

Có điều ngày mai là ngày hai người đi đăng ký kết hôn rồi.

 

Buổi tối, Kiều Nam gửi một tin nhắn tới, Hình Nhất Nặc nói về vết thương của cô ta.

 

Kiều Nam đã gửi một bức ảnh sau khi vết khâu được tháo ra, vết dao rất sâu, Hình Nhất Nặc trông thấy bức ảnh còn cảm thấy đau lây.

 

“Chị Nam, chị phải nghỉ ngơi đủ đấy.”

 

“Nhất Nặc, mai em tới chơi với chị được không? Mấy nay chị hơi chán, muốn tìm một người bạn để trò chuyện.”

 

“Ngày mai sao? Được ạ, chiều em sẽ tớ thăm chị.” Hình Nhất Nặc đồng ý.

 

“Chiều mai, em sẽ đi thăm chị Nam, vết thương của chị ấy cắt chỉ rồi, trông có vẻ nghiêm trọng.” Hình Nhất Nặc nói với Ôn Lương Diệu.

 

“Được! Em cứ đi thăm cô ấy đi! Tối mai anh có hẹn đi ăn với đạo diễn, mai sẽ nhờ mấy người chị Dương đến đón em.”

 

“Vâng!” Hình Nhật Nặc gật đâu, cô không thích tham gia vào các cuộc xã giao của anh.

 

Ôn Lương Diệu biết cô không thích tham gia những chuyện này, cho nên anh không mời cô đi cùng.

 

Hình Nhất Nặc nhìn chiếc áo sơ mi trắng hôm nay anh mặc, chiếc áo sơ mi trắng có chút mỏng, làm lộ ra thân trên cơ bắp săn chắc của anh, cô lập tức cắn chặt đôi môi đỏ mọng cười mơ hồ.

 

“Anh nói rồi, hai ngày nữa! Bây giờ, đã hai ngày trôi qua rồi.”

 

Hình Nhất Nặc chống cằm, nhìn anh với vẻ mặt tinh nghịch.

 

Ôn Lương Diệu cười thầm, lộ ra một hàng răng đều tăm tắp, dưới ánh đèn, nụ cười của anh sáng chói mắt.

 

“Anh đang cười gì chứ!” Hình Nhất Nặc nhìn anh với vẻ xấu hỗ.

 

Ôn Lương Diệu nghiêm túc nghĩ tới đây, ánh mắt thâm thúy lộ một tia mê hoặc: “Đăng ký kết hôn xong, ngày mai là đêm đầu tiên của chúng ta.”

 

Hình Nhất Nặc không khỏi đỏ mặt tim đập rộn trước ánh mắt của anh, cô nuốt nước bọt: “Được rồi! Ngày mai, không được kéo dài thêm nữa đấy.”

 

Ôn Lương Diệu khế thở dài, anh ta bị sao vậy? Rõ ràng anh có thể có cô bất cứ lúc nào, nhưng cô gái này đã bắt đầu trở nên thiêng liêng trong trái tim anh.

 

Anh không muốn một đêm tuyệt vời như vậy phải kãng phí vào một ngày bình thường Vì vậy, ngày mai, ngày mai anh có thể chiếm hữu cô, để cho sự nhẫn nại bao năm qua của anh sẽ là một kết thúc viên mãn.

Bình Luận (0)
Comment