Tổng Tài Daddy Không Thể Trêu/Tổng Tài Anh Nhận Nhầm Người

Chương 1951

Lam Thiên Thần đơn giản nghiêng người tránh đồng thời bỏ tay ra, Tống Thành đã nhào lộn trước mặt anh.

 

Bùi Nguyệt Hoàng liếc nhìn, đôi mắt đẹp khẽ nhìn chằm chằm, cô kinh ngạc nhìn kỹ xảo của Lam Thiên Thần, còn nhìn Tống Thành đã ngã chồng vó kia, cô không nén được ý muốn bật cười.

 

Lam Thiên Thần vươn tay nắm chặt cô: “Đi theo tôi.”

 

Nói xong anh dắt Bùi Nguyệt Hoàng xuống lầu, đầu óc Bùi Nguyệt Hoàng ngây ra máy giây, đột nhiên cô muốn cùng anh trốn khỏi đây, thoát khỏi những cảnh tượng ở đây, nơi gặp dịp thì chơi như thế này, cứ thế này nắm lấy tay anh, đi theo anh, dáng người dong dỏng đẹp trai, có thể trốn đi đâu cũng được.

 

“Nguyệt Hoàng…” Tống Thành gọi cô, anh ta đang phát điên.

 

Nhưng Bùi Nguyệt Hoàng đã nắm chặt tay Lam Thiên Thần, chiếc váy đỏ rực của cô nở rộ như một bông hồng đang nở.

 

Cảnh tượng này thực sự mê hoặc rất nhiều người đàn ông, ngay cả Hình Nhất Phàm cách đó không xa cũng phát hiện ra, anh cong môi cười, có vẻ như người anh em tốt của mình đã tìm được lý do khiến cậu ấy phiền muộn rồi.

 

“Nguyệt Hoàng, em đi đâu rồi!”

 

Đứng trên tầng hai, Tống Thành tuyệt vọng hét lên với người phụ nữ đã biến mắt ở cửa.

 

Nhưng bóng dáng của Bùi Nguyệt Hoàng vẫn biến mắt ở cửa, Tống Thành tức giận đến mức nắm chặt tay đập mạnh lan can.

 

Cửa thang máy, Bùi Nguyệt Hoàng hơi thở hổn hển, cô nhìn theo lòng bàn tay của người đàn ông đang nắm chặt tay cô, nhìn lên khuôn mặt tuần tú góc cạnh của anh, màu da trắng nõn, cho dù anh rất trẻ nhưng giờ phút này Bùi Nguyệt Hoàng cảm nhận được một loại khí chất nam tính và quyền rũ từ anh khiến trái tim cô loạn nhịp.

 

“Chúng ta đang đi đâu vậy!”

 

Bùi Nguyệt Hoàng hỏi anh.

 

Lam Thiên Thần quay đầu lại, nhìn khuôn mặt xinh đẹp của cô, anh trực tiếp đáp: “Cô muốn đi đâu? Tôi đưa cô đến đói”

 

“Tôi…” Bùi Nguyệt Hoàng cắn đôi môi đỏ mọng, trong một lúc, cô không thể đoán ra mình sẽ đi đâu!

 

“Cô muốn tiếp tục ở lại chỗ này?”

 

Lam Thiên Thần nheo mắt hỏi, có một loại không vui.

 

“Không muốn! Tôi đi với cậu, cậu dẫn tôi đi đâu, tôi theo.

 

cậu đến đó!”

 

Bùi Nguyệt Hoàng mím môi cười, trong sáng chói mắt, mang theo vẻ đẹp kinh tâm động phách.

 

Nó giống như ánh sáng của một viên kim cương, bắt mắt và hấp dẫn.

 

Hơi thở của Lam Thiên Thần hơi nghẹn lại, lúc này trong mắt anh chỉ có nụ cười của cô, thậm chí anh còn quên bén luôn việc mở cửa thang máy.

 

“Đi thôi! Vào đi.”

 

Bùi Nguyệt Hoàng nắm tay anh, bước vào thang máy, bám lầu một.

 

Trong thang máy, bầu không khí đột nhiên trở nên vô cùng yên tĩnh, thậm chí còn có thể nghe thấy tiếng thở của người bên kia, nhưng tay của Lam Thiên Thần lại nắm chặt, giống như sợ cô hát tay anh ra.

 

Bùi Nguyệt Hoàng vén mái tóc dài của mình và nói với anh: “Lái xe của cậu đi, đi đâu cũng được.”

 

“Được!”

 

Lam Thiên Thần gật đầu dẫn cô về phía xe của anh.

 

Ngồi vào trong xe, Bùi Nguyệt Hoàng khen ngợi: “Không nghĩ tới thân thủ của cậu cũng cừ như vậy.”

 

Lam Thiên Thần cũng không khoe khoang, anh chế nhạo: “Như tên khốn vừa rồi, một mình tôi có thể xử mười thằng.”

 

Bùi Nguyệt Hoàng nghĩ đến cú ngã của Tống Thành một chút, không thể không cười: “Cậu thực sự có thể làm được.”

 

Lam Thiên Thần điều khiển tay lái một cách uyển chuyển, quay đầu lại không hài lòng nói: “Tại sao cô lại trở thành bạn đồng hành của anh ta?”

 

“Tôi có mối quan hệ làm ăn với anh ta, tôi có một dự án trong tay cần phải làm việc với anh ta, hết cách rồi. Vì lợi ích của công ty, tôi chỉ có thể ủy khuất một chút, cùng anh ta gặp dịp thì chơi thôi!”

Bình Luận (0)
Comment