Tổng Tài Daddy Không Thể Trêu/Tổng Tài Anh Nhận Nhầm Người

Chương 2518

Nhưng máy bay còn bay thời gian dài như vậy, cô vẫn phải điều chỉnh cảm xúc đối mặt.

 

“Vừa rồi, xin lỗi, tôi thật sự không cố ý.”

 

Lê Yên lộ ra vẻ mặt áy náy, quay người nhắm mắt xin lỗi người đàn ông bên cạnh.

 

Vằng trán lộ ra trắng sáng, dưới hai hàng lông mày bao.

 

phủ là một hàng lông mi dài và cong, bên dưới là sống mũi cao, đường nét trên khuôn mặt vô cùng hoàn mỹ.

 

Dường như lời của Lê Yên người đàn ông không nghe thấy, điều này khiến cô tự thấy mắt mặt, cô chỉ đành không nói nữa.

 

Ngược lại nhận được ánh mắt lên án mạnh mẽ của hai cô gái đối diện, cô chỉ đành giả bộ không nhìn thấy.

 

Người đàn ông này rõ ràng không ngủ, anh nghe nhạc, chìm đắm trong thế giới của riêng mình, đối với mọi chuyện xung quanh hờ hững coi nhẹ.

 

Bốn năm này, Lê Yên tốt nghiệp ở nước ngoài, ở lại đó làm việc, nhưng đối với những nhân vật trong nước cô cũng biết chút ít.

 

Người đàn ông trước mặt, cũng không giống người trong giới giải trí.

 

Với tư cách là biên tập trong lĩnh vực thời trang, lần này bởi vì cô hẹn phỏng vấn một ngôi sao đại ngôn quốc tế, chạy sai đến nơi phỏng vấn mà bỏ lỡ, đồng thời, cô cũng là bị đồng nghiệp tính kế cho chạy sai chỗ.

 

Bị cấp trên mắng chửi, nên cô cùng không còn mặt mũi nào ở lại, chỉ có thể về nước.

 

Lê Yên nghiêng người, có gắng làm giảm cảm giác tồn tại của bản thân, hơn nữa cô cũng đặc biệt chú ý đến nhất cử nhất động của người đàn ông bên cạnh.

 

Tránh cho việc lại mạo phạm đến anh.

 

Lúc này, Hứa Tâm Duyệt đang ngồi trong quán cà phê ở sân bay giết thời gian, thời gian chằm chậm trôi qua, chớp mắt cách thời gian hạ cánh chỉ còn một tiếng đồng hò.

 

Cách thời gian hạ cánh chỉ còn hai mươi phút, một hàng ba chiếc ô tô màu đen đã đậu ngay ngắn ở khu vực VỊP bên ngoài sân bay.

 

Người ngồi ở giữa đằng sau xe, ngẳng đầu lên nhìn đồng hồ, quay sang hỏi cậu nhóc đang uống sữa bên cạnh: “Con muốn đến quán cà phê chờ không?”

 

“Được ạ! Chúng ta đến phòng cà phê chờ ba nuôi đi ạ!”

 

Cậu nhóc vui mừng gật đầu.

 

Cố Thừa Tiêu vươn tay tháo dây an toàn ở ghế cho cậu nhóc, cậu nhóc lập tức nhảy xuống từ vị trí của mình nhào vào trong lòng ba, ôm chặt cổ anh.

 

Vệ sĩ của Cố Thừa Tiêu mở cửa xe, anh đưa tay bảo vệ đầu của con trai, bế con trai bước xuống.

 

Bốn người vệ sĩ theo sau anh, cố gắng lướt qua dòng người đi về phía quán cà phê yên tĩnh.

 

Mười phút sau, Hứa Tâm Duyệt nhìn thời gian, nghe thấy giọng nói của radio, có thể chuẩn bị đón người.

 

Trong quán cà phê, cậu nhóc cũng nghe thấy, cậu vui mừng nắm tay ba: “Daddy, chúng ta đi thôi! Đi đón ba nuôi.”

 

*Để chú bảo vệ đón ba nuôi đến đây là được rồi.”

 

Có Thừa Tiêu không thích chen chúc trong dòng người.

 

“Không được, con muốn đi đón ba nuôi cơ, con muốn đi.”

 

Cậu nhóc càng muốn đi, bởi vì nửa năm rồi cậu chưa được gặp ba nuôi, cực kỳ mong nhớ.

 

Cố Thừa Tiêu biết con trai thích xem náo nhiệt, đây cũng là bởi vì sống cùng anh, thế giới của hai cha con quá yên tĩnh rồi.

 

Cố Thừa Tiêu chỉ đành đứng dậy, bị cậu nhóc kéo tay đi về hướng cửa chào đón.

 

Vệ sĩ đi theo bên cạnh, cố gắng không để người xung quanh chen đến hoặc đụng phải hai cha con ông chủ.

 

Lê Yên thu dọn xong đồ đạc, lập tức xếp hàng xuống máy bay, ở đẳng sau cô người đàn ông cầm một chiếc túi thời thượng, đi xuống theo sau cô.

 

Lúc Lê Yên đang đợi hành lý, khóe mắt cô liếc nhìn bóng dáng cao lớn mặc đồ đen bên cạnh, trái tim cô đập thình thịch, anh cũng đang đợi hành lý.

Bình Luận (0)
Comment