Tổng Tài Daddy Không Thể Trêu/Tổng Tài Anh Nhận Nhầm Người

Chương 437

Hình Nhất Nặc lập tức nhảy lên, trong đầu cứ nghĩ đến hai chữ tống chung, trời ơi!

 

Đây không phải đang nguyền rủa Ôn Lương Diệu sao? Hình Nhất Nặc vội cầm chặt điện thoại tìm số điện thoại của Ôn Lương Diệu và bắm só.

 

“Alo.” Đầu giây bên kia, giọng nói mê người của Ôn Lương Diệu truyền đến.

 

“Alo, Ôn Lương Diệu, anh đang ở đâu!”

 

Hình Nhất Nặc lo lắng đến mức gọi luôn cả họ tên anh.

 

Đầu bên kia, Ôn Lương Diệu lập tức có chút không vui: “Không biết lớn nhỏ! Sao em lại gọi cả tên anh? Gọi anh chứ.”

 

“Anh mau nói cho em biết anh ở đâu đi.

 

Còn nữa, món quà tối qua em tặng anh ở chỗ nào để em qua lấy về, em không tặng anh nữa.” Hình Nhất Nặc trực tiếp nói.

 

Ôn Lương Diệu ngạc nhiên: “Ở nhà, làm sao vậy? quà đã tặng anh rồi làm gì có đạo lí trả lại nữa?”

 

“Thì không tặng cho anh nữa, mau trả em nhé.” Hình Nhất Nặc không muốn nói cho anh biết nguyên nhân là do hai chữ tống chung, thật không may mắt gì hét!

 

Ôn Lương Diệu cho rằng cô không muốn tặng nữa, anh có hơi có chấp: “Đã tặng rồi thì là tặng rồi, không thẻ trả lại nữa.”

 

“Không được, anh mau trả em, trả cho em, em tặng cái khác cho anh, không tặng đồng hồ nữa.” Hình Nhất Nặc đầu bên kia vội vàng giậm chân.

 

“Không tặng cho anh vậy em định tặng cho các bạn nam khác à?” Ôn Lương Diệu lập tức suy đoán.

 

Hình Nhất Nặc nghĩ bụng, nếu phải trả đồng hồ thì chỉ có một lí do. Nếu anh đã nói vậy rồi, cô cũng chỉ có thể nói: “Đúng, cái này vốn dĩ không phải tặng anh, là em tặng người khác, mau trả cho em.”

 

Đầu bên kia trầm mặc vài giây, Ôn Lương Diệu khó chịu nói: “Không trả.” Nói xong liền cúp máy.

 

Nghe giọng nói dường như có hơi tức giận.

 

Nghe thấy điện thoại bị cúp, Hình Nhất Nặc lập tức sửng sốt, anh vậy mà lại ngắt điện thoại của cô.

 

Nhưng mà, vừa nãy anh có nói một câu anh đang ở nhà. Vì vậy lúc này đến nhà tìm anh hẳn là không sai đi.

 

Hình Nhất Nặc lập tức ra ngoài, cô đeo một chiếc túi nhỏ và bắt taxi đến nhà Ôn Lương Diệu, nói cái gì thì cũng phải lấy lại chiếc đồng hồ trên tay anh, sau đó lại tặng món quà khác cho anh.

 

Hình Nhất Nặc đến chỗ ở Ôn gia thì đã năm giờ chiều rồi, lúc cô gõ cửa có người làm ra mở cửa, Hình Nhất Nặc chào hỏi người nọ và hỏi Ôn Lương Diệu có nhà hay không.

 

Người làm nói anh đang ở trên phòng đọc sách trên tầng, Hình Nhất Nặc nghĩ cũng không nghĩ liền chạy xoẹt phát lên tầng tìm anh.

 

Cô đến cửa phòng sách rồi đưa tay đây ra, Ôn Lương Diệu ở bên trong đang ngồi trên sofa, trên đùi đặt máy tính xách tay hình như đang viết gì đó. Ôn Lương Diệu thấy nhìn cô gái nhỏ trực tiếp tìm đến cửa, anh nhíu nhíu mày, cô thực sự cố chấp mài “Trả đồng hồ cho em được không?” Hình Nhát Nặc lập tức cười lấy lòng.

 

Ôn Lương Diệu trừng cô một cái, càng không muốn đề ý đến cô.

 

“Anh Lương Diệu, cầu xin anh đấy! anh trả em được không?” Hình Nhất Nặc mỉm cười khẩn cầu đi tới bên cạnh anh, hai tay chắp lại rất chân thành.

 

Ôn Lương Diệu không muốn tiếp nhận, nghĩ đến cô lấy lòng anh như vậy là để lầy lại đồng hồ tặng cho nam sinh khác, anh làm sao mà vui đây?

 

“Không trả!”

 

Ôn Lương Diệu thốt ra hai chữ rồi định đứng lên ra khỏi phòng sách.

 

Hình Nhất Nặc gấp gáp, lúc anh đang đứng lên thân hình nhỏ nhắn của cô lập tức bổ nhào vào anh trên sofa: “Không được, anh không thể đi, phải trả cho em.”

 

Cái bổ nhào này, Ôn Lương Triết bị tiểu nha đầu này đè lên sofa, sắc mặt anh sững sờ, do anh mặc áo thun cổ V nên khi bàn tày nhỏ của cô kéo ra thì xương quai xanh xinh đẹp của anh cũng lộ ra ngoài.

 

Ôn Lương Triết lập tức đây cô ra, duy trì khoảng cách với cô, sắc mặt anh trầm lại: “Em thực sự muốn lấy lại đồng hồ?”

 

“Ừm! Em muốn lấy lại.” Hình Nhất Nặc vô cùng kiên định gật đầu.

 

Ôn Lương Diệu hừ một tiếng: “Đi theo anh, anh trả lại em.”

 

Hình Nhất Nặc vừa nghe anh chắc chắn sẽ trả nên cô vội vàng đi theo anh, Ôn Lương Diệu đưa cô đến phòng ngủ của anh, lấy đồng hồ mà tối hôm qua cô tặng từ trong tủ ra, đưa cho cô: “Trả eml”

 

Hình Nhất Nặc nhận lấy, lập tức thở phào một hơi, dường như hòn đá đè dưới đáy lòng đã không thấy nữa rồi. Cô cầm lấy đồng hồ cười ngốc nghếch, điều nay trong mắt một người đàn ông nào đó, giống như chiếc đồng hồ là báu vật của cô, là món quà yêu thích mà cô sẽ tặng cho những chàng trai khác.

 

“Hình Nhất Nặc, có phải em yêu sớm đúng không?” Ôn Lương Diệu đột nhiên hỏi.

 

Trái tim Hình Nhất Nặc nhảy lên, vội vàng nhìn anh: “Làm gì có!”

Bình Luận (0)
Comment