Tổng Tài Daddy Không Thể Trêu/Tổng Tài Anh Nhận Nhầm Người

Chương 449

Tô Hi ngồi vào trong xe, dáng người cao dong dỏng của Ôn Lệ Thâm ngồi ở ghế lái, sau đó anh khởi động xe đi ra khỏi bãi đỗ xe.

 

Trên đường phố lúc nửa đêm tốc độ xe của anh rất nhanh, Tô Hi cảm giác rõ ràng tim mình đập nhanh hơn và cô cũng nhận ra tâm trạng của anh không tốt. Chắc là do cảnh hôn nhau và cảnh giường chiếu của cô với Dương Nhuệ ở trong phim kia.

 

“Đó chỉ là phim, là đang diễn thôi.” Tô Hi cũng không biết vì sao, chỉ là cô muốn lên tiếng giải thích với anh.

 

Đề anh không tin nó là thật.

 

Đương nhiên Ôn Lệ Thâm biết tất cả đều là giả, thế nhưng khi anh tận mắt nhìn thấy trên màn hình lớn cô bị người đàn ông khác hôn, cô và người đàn ông khác chung giường chung gối bị anh ta đè xuống giường hôn, lại còn dáng vẻ mười ngón tay siết chặt oằn mình trên giường nữa, điều này khiến đầu anh hiện ra cảnh cô lên giường với người đàn ông khác, anh như muốn phát điên.

 

“Anh ghen thật à?” Tô Hi bỏ khẩu trang ra, có chút lo lắng hỏi.

 

Mắt Ôn Lệ Thâm híp lại nhìn chằm chằm phía trước, đôi môi mỏng mím chặt thành một đường thẳng.

 

Thật sự Tô Hi không biết phải làm thế nào để an ủi một người đàn ông đang ghen, cô đưa tay nhẹ nhàng đặt lên cánh tay anh, khẽ cười: “Được rồi, anh đừng nóng giận, cái này có gì đâu mà phải ghenl”

 

Ôn Lệ Thâm bị giọng nói ngọt ngào, nhẹ nhàng và dễ thương của cô làm cho sững người một lúc. Đáy mắt anh hiện lên một tia mờ ám, anh bẻ lái, chiếc xe lao vào vỉa hè dưới một bóng cây rồi dừng lại.

 

Tô Hi thấy anh đột nhiên dừng xe thì buồn bực nhìn anh: “Sao vậy?”

 

Ôn Lệ Thâm quay đầu nhìn cô chằm chằm, ánh sáng nhàn nhạt bên ngoài chiếu vào cửa xe làm cho khuôn mặt nhỏ nhắn trắng nõn của cô hiện lên sáng bóng. Anh nghĩ tới dáng vẻ vừa rồi ở trong phim cô bị nhân vật nam chính kéo lên xe cưỡng hôn.

 

Không hiểu sao anh lại cảm thấy tức giận.

 

Tô Hi nhìn ánh mắt đen thâm thúy của anh, lập tức cô có một linh cảm không lành, không phải anh lại muốn… hôn cô chứ?

 

Chúc mừng cô, cô đã đoán đúng.

 

Quả nhiên người đàn ông này nghiêng người qua, một tay ôm eo cô kéo cô vào gần anh, một tay luồn vào mái tóc và cố định gáy cô, anh mang theo một hơi thở nhẹ hướng về phía cô và hôn lên.

 

Tô Hi không nói được gì, người đàn ông này tối nay bị nghiện hôn à?

 

Cô tự giác nhắm mắt lại cảm nhận được đôi môi ắm áp của anh chạm vào. Lần này cô không từ chối, cũng không giãy dụa, z ^ Ä . xế. ` ˆ ` cứ như vậy đê mặc người đàn ông này hôn lên.

 

Ôn Lệ Thâm thực sự nghiện, đối với anh thì người phụ nữ này có một loại hấp dẫn không thể nào cưỡng lại được.

 

Bắt đầu từ lần đầu tiên cô xô vào lòng anh thì cô đã từng bước từng bước dụ anh căn câu, mà anh lại cam tâm tình nguyện trở thành con cá của cô.

 

Hôn một hồi lâu Ôn Lệ Thâm thở hỗn hẳn buông cô ra, ánh mắt anh mơ màng, một tia sáng nguy hiểm tối tăm xẹt qua đáy mắt, trán anh tựa vào trán cô, khàn khàn khẩn cầu: “Chúng ta đi khách sạn đi.”

 

Đương nhiên Tô Hi biết anh ám chỉ điều gì, Tô Hi cũng bị nụ hôn của anh khiến cho choáng váng thở gấp, thậm chí cả người trở nên tê dại, thế nhưng cô vẫn còn lý trí.

 

Cô lắc đầu, vô cùng kiên định nói: “Tôi không muốn, anh đưa tôi về nhà đi!”

 

“Dù sao sớm muộn gì em cũng là của tôi, chẳng lẽ em không muốn nhận sự sung sướng sớm một chút sao?” Ôn Lệ Thâm dụ dỗ.

 

Tô Hi đẩy anh: “Tôi không muốn, đưa tôi về nhà.”

 

Ôn Lệ Thâm thấy cô lập trường kiên định như vậy thì không khỏi bắt đắc dĩ khẽ thở ra một hơi, nhìn cô với ánh mắt oán trách và buồn bực nói: “Về nhà tôi.”

 

Nói xong, anh giẫm chân ga một cái, chiếc xe lao thẳng vào bóng đêm.

 

Tô Hi thấy nhà mình ngay cách đó không xa nhưng Ôn Lệ Thâm lại tăng tốc chân ga, căn bản anh không có ý định đưa cô về nhà. Cô thở dài, xem ra chỉ có thể về nhà anh.

 

Tô Hi về đến phòng thì đóng chặt cửa phòng cả đêm, sợ người đàn ông này nửa đêm xông vào, nhưng cũng may Ôn Lệ Thâm không tiếp tục tới quấy rầy cô.

 

Nhưng cô không biết là Ôn Lệ Thâm sửa lại kịch bản mới của cô, sửa đoạn nhân vật nữ chính bị cưỡng hiếp, anh sửa đi sửa lại đến khi hài lòng mới thôi.

 

Trong một khách sạn năm sao ở trung tâm thành phó, Nghê Yên ngồi trên ghế sô pha ở ngoài ban công, khoanh tay cầm ly rượu đỏ và lật xem một bức ảnh. Bức ảnh chụp trên bãi biển, trong ảnh chàng trai khôi ngô rạng rỡ, cô gái ngọt ngào xinh đẹp đang nắm tay nhau dạo bước dưới ánh hoàng hôn.

 

Nghê Yên khẽ vuốt ve người đàn ông trong ảnh, rất muốn quay lại thời quá khứ, nếu vậy thì người đàn ông này vẫn thuộc về cô ta, ngoài cô ta ra anh sẽ không yêu bất kỳ người phụ nữ nào.

 

Nhưng bây giờ sáu năm đã trôi qua, cảnh còn người mất, vật đổi sao dời, cô vẫn luôn như cũ nhưng mà bên cạnh Hình Liệt Hàn đã có người phụ nữ khác.

 

“Liệt Hàn, anh thực sự đã quên quá khứ của chúng ta rồi sao? Anh quên hết sạch rồi sao?” Nước mắt trào ra khỏi khóe mắt Nghê Yên, toát ra sự bi thương.

 

Cô ta dùng ngón tay nhẹ nhàng lau sạch sẽ, ánh mắt từ bi thương trở nên kiên định, cô ta cắn răng và lầm bẩm nói: “Liệt Hàn, em muốn quay về bên cạnh anh, cho dù phải trả giá bằng tất cả mọi thứ em cũng không tiếc, em chỉ muốn quay về bên cạnh anh.”

Bình Luận (0)
Comment