Tổng Tài Daddy Không Thể Trêu/Tổng Tài Anh Nhận Nhầm Người

Chương 573

“Tại sao? Chúng ta đã nói chia tay vẫn là bạn, không phải kẻ thù mà.” Giọng nói của người phụ nữ vô cùng mềm mại, nhẹ nhàng, giống như vũng nước xuân, khiến đàn ông nghe thấy xương cốt đều mềm nhữn.

 

“Thôi khỏi, cô sống cuộc sống của chính cô là được, đừng cố làm phiền tôi.” Giọng nói của Ôn Lệ Thâm đặc biệt lạnh lùng.

 

“Không, em sẽ đến. Gần đây em cũng thấy rất buồn chán. Em luôn muốn về nước của anh, nhưng vẫn không có cơ hội. Lần này, em sẽ tham gia với tư cách khách của anh, sẽ không gây phiền phức cho anh đâu.” Nói xong, người phụ nữ liền cúp máy.

 

Vẻ mặt Ôn Lệ Thâm hơi căng thẳng, đặt điện thoại xuống, giữa hai lông mày anh hiện lên một tia lo lắng.

 

Không ai có quá khứ trắng như tờ giấy, và anh cũng vậy.

 

Cô gái vừa rồi là một phần quá khứ của anh.

 

Ôn Lệ Thâm không còn lòng nào đọc tiếp kịch bản nữa, anh cầm chìa khóa xe đứng dậy đi ra ngoài, lúc này, anh muốn về nhà gặp Tô Hi.

 

Gần đây anh có chút bận rộn, cố gắng hết sức để không lạnh nhạt với cô. Tô Hi là một nghệ sĩ, công việc cô có thể làm có lẽ chính là diễn xuất nên không thể tham gia vào công việc của anh.

 

Tô Hi vừa mới dọn dẹp nhà cửa xong, mắt hơn một tiếng đồng hò, bởi vì biệt thự quá lớn, cô lại không thích người giúp việc vào nhà dọn dẹp nên có thể làm gì thì cô cố gắng làm.

 

Trong sân vang lên tiếng xe quen thuộc, cô nghe xong, khóe miệng cong lên cười, anh trở về rồi.

 

Tô Hi mở cửa chạy xuống cầu thang. Vì quá phấn khích nên cô quên mất bên trong có điều hòa, còn bên ngoài đang là tháng chạp lạnh giá, cô bị lạnh đến cứng người mất vài giây.

 

Đang quay lại lấy áo khoác, vội nhìn người đàn ông này, cô chỉ lưỡng lự một giây, rồi chạy thẳng ra sân.

 

Bên ngoài bộ vest của Ôn Lệ Thâm còn có một chiếc áo gió màu đen, khi anh nhìn thấy Tô Hi mặc áo len bước ra, trên mặt thoáng hiện lên một tia lo lắng, anh bước vài bước, ôm chặt người phụ nữ đang chạy tới vào trong lòng.

 

“Sao không khoác áo rồi ra? Em muốn bị cảm lạnh đúng không?” Ôn Lệ Thâm hơi nghiêm khắc mắng cô.

 

Tô Hi chớp chớp mắt, đáng thương nhìn anh: “Em quên mắt, em muốn gặp anh.”

 

Nhìn biểu tình nhỏ này của cô, Ôn Lệ Thâm nào còn có thể tức giận? Anh nhanh chóng cởi chiếc áo gió khoác lên người cô, sau đó cúi xuống, ôm ngang cô lên, từng bước đi lên bậc thang rồi ôm cô vào đại sảnh.

 

Tô Hi ngửi thấy mùi hương thuộc về riêng anh, khóe miệng nở nụ cười ngọt ngào, dù có bị đông lạnh một lần, cô cũng vui lòng.

 

Vừa bước vào đại sảnh, Tô Hi đã đứng xuống, cô mỉm cười choàng tay qua cổ anh: “Sao hôm nay anh về sớm vậy?”

 

“Nhớ em.” Ôn Lệ Thâm nhẹ nhàng vuốt mũi cô: “Anh nên ở cùng em nhiều hơn.”

 

“Không sao! Anh còn công việc mài! Một mình em ở nhà cũng được.” Tô Hi cười lên, vòng tay qua ôm eo anh: “Em nguyện ý chờ anh.”

 

Tim Ôn Lệ Thâm thấy ấm áp, anh cúi người ôm lấy cô: “Anh sẽ có nhanh chóng sắp xếp thời gian để người lớn hai nhà gặp mặt, sau đó chúng ta sẽ chọn ngày đẹp kết hôn.”

 

“Sao nhanh vậy? Không đính hôn trước sao?” Tô Hi chớp mắt hỏi.

 

“Anh không muốn đính hôn, chúng ta kết hôn luôn.” Ôn Lệ Thâm kiên quyết nói, đính hôn căn bản không có ý nghĩa. Anh cưới cô, sẽ không hồi hận, mà cô gả cho anh, cũng không do dự, chần chừ, vì vậy, kết hôn đi!

 

Tô Hi nghe những lời này, hạnh phúc từ đáy mắt kéo dài đến lồng ngực, rất ám áp.

 

Cô nhào vào lòng anh, gật đầu thật mạnh: “Được, chúng ta kết hôn đỉ!”

 

Ôn Lệ Thâm ôm cô, kéo cô đến ghế sô pha bên cạnh. Tô Hi ngả vào lòng anh: “Chúng ta kết hôn ở nước ngoài hay trong nước?”

 

“Nghe theo ý em, em muốn chọn nơi nào?”

 

“Trong nước đi! Cha mẹ em tương đối truyền thống, hơn nữa rất nhiều người thân ở đây, nhưng tuần trăng mật, chúng ta có thể ra nước ngoài.” Tô Hi đưa ra đề nghị.

 

“Được! Tất cả cứ theo ý em.” Ôn Lệ Thâm không có ý kiến.

 

Tô Hi nghiêng đầu nói: “Thật sự không ngờ mình lại kết hôn sớm như vậy.”

 

Tim Ôn Lệ Thâm thắt lại, anh cúi xuống nhìn cô chằm chằm: “Sao? Em hồi hận rồi à?”

 

Tô Hi cười tửm tỉm cười: “Không có! Em chỉ là cảm thán thôi! Em còn định làm người theo chủ nghĩa không kết hôn!

 

Không ngờ nhanh vậy đã bị anh lừa tới tay, sắp kết hôn rồi.”

 

Ôn Lệ Thâm có chút không nói nên lời: “Anh lừa em chỗ nào? Anh rõ ràng đã thật lòng theo đuổi em.”

 

Tô Hi thản nhiên gật đầu: “Vâng! Em nhìn ra được thành ý của anh, cho nên gả cho anh, em không hối hận.”

Bình Luận (0)
Comment