Tổng Tài Daddy Không Thể Trêu/Tổng Tài Anh Nhận Nhầm Người

Chương 633

Chương 633:

 

Tôi thực sự rất ngưỡng mộ anh.” Trong ánh mắt Từ Dương hiện lên sự ngưỡng mộ đối với Ôn Lương Diệu.

 

Hình Nhất Nặc chớp mắt, sau đó mỉm cười với Ôn Lương Diệu: “Anh ấy hiện tại không viết kịch bản nữa rồi, anh ấy đang làm thầy giáo ở trường chúng em, dạy toán học cho em.”

 

Từ Dương vô cùng ngạc nhiên, không ngờ Ôn nhị thiếu gia dạy học trong trường, lại kiêm chức gia sư sao?

 

Ôn Lương Diệu gật đầu: “Trước mắt không còn viết kịch bản nữa, ở trường kiêm chức dạy học.”

 

Từ Dương tuy trong lòng có chút thất vọng nhưng cô tin rằng Ôn Lương Diệu dù chỉ là một giáo viên, về sau vẫn có tương lai đầy hứa hẹn, cộng thêm công ty giải trí tập đoàn Thiên Mục của nhà anh, về sau anh nhất định sẽ tỏa sáng.

 

“Ôn thiếu gia, tôi có thể xin số điện thoại của anh được không? Về sau tôi có thể thỉnh giáo anh về vấn đề kịch bản.” Từ Dương trong lòng biết mình nhát định phải nắm lấy cơ hội này, đã có số điện thoại liên lạc, rất nhiều chuyện có thể xảy ra.

 

Hình Nhất Nặc còn nhỏ nhưng cô không có ngốc, cô trực tiếp nhận ra Từ Dương rất thích Ôn Lương Diệu, muốn tiếp cận anh, trong lòng cô không khỏi có chút lo lắng, còn ghic Ôn Lương Diệu từ chối cho số điện thoại.

 

Hình Nhất Nặc liếc nhìn Ôn Lương Diệu, phát hiện anh cũng đang nhíu mày, giống như đang suy tư, Hình Nhất Nặc lập tức cười rộ lên: “Chị ơi, em biết số điện thoại của anh ấy, em sẽ cho chị biết sau, chị nhớ chút nữa nhé!”

 

“Thật sao? Vậy tốt quá rôi.” Từ Dương cũng sợ Ôn Lương Diệu từ chối, có mà mất mặt nhiều biết bao. Nếu như Hình Nhất Nặc nguyện ý nói ra, mà Ôn Lương Diệu ở bên cạnh cũng không từ chối, chẳng phải mặc định về sau cô có thể nhờ vả đến anh sao?

 

Ôn Lương Diệu nhìn chằm chằm vào Hình Nhất Nặc, chỉ thấy Hình Nhất miệng nói nhỏ, báo ra mười một con số, nhưng mà cô khéo léo nói sai số ở giữa, nói xong thì Từ Dương nghiêm túc cất điện thoại Vào trong.

 

Vào lúc này, chỉ có Ôn Lương Diệu là người biết dãy số kia là sai, nhưng người báo số sai đó Hình Nhất Nặc giả vờ không biết chuyện gì, vẫn cứ tiếp tục nhìn Từ Dương nhớ nó, cô mỉm cười: “Chị, nhớ bảo vệ tốt nhé!”

 

“Bảo vệ tốt rồi.” Từ Dương rất cảm kích Hình Nhất Nặc vì đã nhiệt tình và làm giảm sự bối rồi của cô.

 

Ôn Lương Diệu cũng im lặng không lên tiếng, chỉ là trong mắt anh hiện lên một nụ cười khó hiểu, không ngờ rằng Hình Nhất Nặc lại ranh ma như vậy.

 

Cả Đường Tư Vũ và Tưởng Lam đều đang chăm soc thằng bé, thỉnh thoảng lại nhìn về phía Hình Liệt Hàn,phát hiện ra rằng dù có nhập vào bậc cha chú, anh vẫn điềm tĩnh và lịch lãm, toàn diện mọi mặt, người đàn ông như vậy luôn khiến cho tâm tư người ta cảm giác khó giải thích.

 

Cô chỉ hy vọng Hình Liệt Hàn sẽ uống ít rượu.

 

Một lúc sau, hai người lớn tuổi của Ôn gia đi cùng Tô Hi và Ôn Lệ Thâm đ ến nâng chén chúc mừng tại một bàn. Khi Tô Hi đi đến, Ôn Lệ Thâm bảo em trai đến chảo hỏi cô, khi Ôn Lệ Thâm cùng Tô Hi nâng chén, giọng nói non nớt mà rõ ràng của thằng bé vang lên: “Cha nuôi mẹ nuôi, hai người kết hôn rồi, con chẳng phải rất nhanh có em trai với em gái để chơi cùng sao?”

 

Câu này ngoại trừ làm cho Tô Hi cảm thấy xấu hồ, Ôn Lệ Thâm nhẹ nhàng xoa coa đầu nhỏ của thằng bé, khẳng định: “Đương nhiên, rất nhanh sinh một đứa để cho con chơi cùng nhé.”

 

Ở bên cạnh, hai vị trưởng lão Ôn gia nghe được câu này, đều vui mừng, hỏi chuyện sinh con cũng không dễ dàng gì, ngược lại có chút bất tiện khi hỏi ra vấn đề đó, bọn họ nghe câu trả lời của con trai mình, có thể không cao hứng sao?

 

Hôn lễ hoành tráng và xa hoa, Tô Hi và Ôn Lệ Thâm đi mời rượu xong liền quay lại bàn, Tô Hi đã thám mệt, Ôn Lệ Thâm đau lòng nắm tay cô: “Ăn cơm xong, anh đưa em đi nghỉ ngơi một lát.”

 

“Dạ, vâng.” Tô Hi ngắng đầu lên cười.

 

Hình Liệt Hàn cũng thắng lợi rút lui khỏi bàn các vị trưởng bối về bên Đường Tư Vũ, chỉ là khi quay lại, khuôn mặt anh tuần của anh đã hơi ửng hồng, càng toát ra vẻ phong tình, dù biết anh đã có bạn gái, nhưng cũng thu hút không ít sự quan sát và chú ý của phụ nữ.

 

Đường Tư Vũ đưa cho anh một tách trà: “Anh uống chút đi để giải rượu.”

 

Hình Liệt Hàn thấy tách trà cô đưa tới chính là tách trà cô vừa uống, liền tự nhiên cầm lấy uống sạch, Đường Tư Vũ lại đưa cho anh một tách khác, tiến đến gần người anh nói: “Anh không say đó chứ!”

 

“Không có!” Ánh mắt Hình Liệt Hàn tràn đầy ý cười, rõ ràng là vẫn còn tỉnh táo.

 

“Ăn cơm xong, chúng ta đến khách sạn nghỉ ngơi trước, rồi tối lại qua đây ăn tối.”

 

“Được.”

 

Ôn Lương Diệu đã quay trở lại bàn của cha mẹ, Hình Nhất Nặc chống cằm, đôi mắt to tròn nhìn tứ phía, đột nhiên Từ Dương ngồi xuống cách cô một chỗ, trong tay đang cầm một ly rượu vang đỏ, đưa lên môi nhưng lại không uống, bởi vì tâm tư của cô ta căn bản không nằm trên ly rượu, mà ánh mắt cô ta lại đang nhìn về phía Ôn Lương Diệu, chăm chú nhìn rất lâu.

 

Dáng vẻ Ôn Lương Diệu có chút lúng túng khi bị những phù rễ khác chuốc rượu, cô nhìn rồi không nhịn được cong môi cười, Hình Nhất Nặc giống như khan giả, lúc thì cô nhìn qua Từ Dương, lúc cô lại quay sang nhìn cánh tay của Ôn Lương Diệu bị một người đàn ông khác giữ lại, không để cho anh đi, còn ép anh cầm ly rượu lên tay.

Bình Luận (0)
Comment