Tổng Tài Daddy Không Thể Trêu/Tổng Tài Anh Nhận Nhầm Người

Chương 883

Diệp Đông nhận được mệnh lệnh này, nhất thời thấy có chút kỳ lạ, nhưng ngài tổng thống đã nói như vậy, anh tất nhiên vẫn sẽ làm.

 

Hiên Viên Thần ra ngoài, nói với Tô Thắm: “Thư phòng anh có hơi bừa bộn, em tới thu dọn giúp anh được không?”

 

Những lời này không phải do một tổng thống ra lệnh cho nhân viên cấp dưới, mà là khẩn cầu.

 

Tô Thấm vừa nghe, làm sao có chuyện không đồng ý, cô lập tức đứng dậy, khi cô vào phòng khách, Diệp Đông vội vàng lên tầng.

 

Tô Thắm đi vào phòng làm việc của anh, thư phòng đúng là có vài tài liệu để hơi xốc xếch, cô nghiêm túc kiểm tra rồi thu dọn thay anh.

 

Hiên Viên Thần nhìn thời gian cũng vừa đủ, cũng không muốn để cô mệt mỏi liền nói: “Anh đưa em về phòng nghỉ ngơi.”

 

Tô Thắm lắc đầu: “Không cần, em tự lên!”

 

“Anh đưa em đi!”

 

Hiên Viên Thần kiên quyết.

 

ˆ Tô Thắm cũng không cự tuyệt, Hiên Viên Thần đưa cô lên tầng, Tô Thắm cũng không tin ga trải giường của mình đã bị dọn đi.

 

Cho nên khi tới cửa phòng mình, cô dừng lại nói: “Em ngủ ở đây đi.”

 

Nói xong, cô đưa tay đẩy cửa phòng, nhìn mặt đất đệm bằng phẳng, quả nhiên chăn ga đều không còn, cô ngạc nhiên mắt mẫy giây.

 

Hiên Viên Thần có chút trách cứ nói: “Không phải đã nói nơi này dọn đi hết rồi sao? Mau tới phòng anh ngủ.”

 

Nói xong, anh dắt tay cô lên phòng mình, đẩy cửa ra, Tô Thắm còn chưa phục hồi được tình thần, đã đi vào phòng ngủ của Hiên Viên Thần, phòng anh được sửa sang lại vô cùng chỉnh tề sạch sẽ, chiếc giường lớn vàng kim rộng rãi khiến người ta chỉ nhìn đã có suy nghĩ muốn đi ngủ.

 

Tô Thắm đứng trong phòng anh, có chút ngượng ngụng.

 

“Lên giường nằm đi em.”

 

Hiên Viên Thần thúc giục cô, Tô Thắm nuốt nước miếng, phút chốc, người cô nhẹ bỗng, cả người đã bị người đàn ông này ôm lên.

 

Tô Thắm cả kinh, cánh tay choàng lên cổ anh, đôi mắt ngượng ngùng nhìn.

 

Hiên Viên Thần dịu dàng đặt cô lên giường ngồi, anh ngồi xổm xuống, đối đãi như vậy, sợ là ngoại trừ người nhà anh, cũng chỉ có cô được người đàn ông này phục vụ.

 

Hiên Viên Thần đứng lên, nhìn cô vẫn ngồi ở mép giường, hai tay anh đ è xuống, Tô Thám liền ngã trên giường anh.

 

Tô Thắm hô hấp có chút gấp, Hiên Viên Thần kéo lại chăn cho cô, cúi xuống hôn lên trán: “Ngoan, ngủ đi! Chờ anh về.”

 

Tô Thấm cảm thấy mình như đứa trẻ được anh bảo vệ trong lòng, có một câu nói rất hay, khi tìm được người đàn ông cưng chiều mình như đứa trẻ, đó chính là lúc thích hợp để cưới gả.

 

Quả nhiên, cảm giác như vậy, vô cùng thỏa mãn.

 

Hiên Viên Thần hôn xong trán lại thấy không đủ, lại quyến luyến trên môi cô một lúc mới hài lòng đứng dậy, xoay người đẩy cửa rời đi.

 

Anh không dừng lại vì tự biết, có người con gái này ở bên cạnh, chắc chắn nửa phút cũng không muốn rời.

 

Tô Thắm đột nhiên thấy vô cùng buồn ngủ, cô nhắm mắt lại, rất nhanh tiền vào cơn mơ.

 

Mấy ngày nay, cô phải chịu một áp lực quá lớn, những thứ áp lực đó nhìn thì không thấy, nhưng lại giống hòn đá đè nặng trên ngực cô.

 

Mà bây giờ, Hiên Viên Thần đã thay cô rời hòn đá đó đi, cô cũng cảm thấy cả người nhẹ nhõm.

 

Hiên Viên Thần ngồi trong phòng làm việc xử lý công vụ, vào vài phút rảnh rỗi, anh sẽ nghĩ cách đối phó với mẹ, chuyện này anh không có quyền trách bà, bởi những gì mẹ làm đều chỉ vì tốt cho anh. Mà ngay lúc này, điện thoại của nah reo lên, anh nhìn mã số xa lạ trên màn hình, nhưng anh biết dãy số này tuyệt đối không phải những số điện thoại rác quảng cáo, bởi những dãy số đó sớm đã bị chặn lại rồi.

 

“Alo!”

 

Anh nhận điện thoại.

 

Đầu bên kia lập tức truyền đến âm thanh vui vẻ của con gái: “Alo, anh Hiên Viên, em là Băng Nguyệt.”

 

“Lâm tiểu thư, có việc gì không?”

Bình Luận (0)
Comment