Tổng Tài Daddy Kiêu Ngạo: Bảo Bối, Mami Đừng Hòng Trốn!

Chương 65


Ngày hôm sau.
Hôm nay là ngày đăng ký kết hôn của Hoắc Hạo Nhiên và Phương Vũ Yên.

Từ trong cục dân chính đi ra, Hoắc Hạo Nhiên nhìn hai bản chứng hôn mà cười không ngừng, mặt tươi như hoa nở.
"Hoắc tổng à, anh có cần phải biểu hiện thái quá như vậy không?" Phương Vũ Yên mặt cười như không cười hỏi.
"Anh vui mà, lần đầu tiên trong đời anh vui như vậy đấy." Hoắc Hạo Nhiên vừa cười vừa nói: "Bà Hoắc à, em nói xem, bây giờ em muốn trốn cũng trốn không được nữa rồi."
Phương Vũ Yên cười cười, ngầm thừa nhận ý của anh.

Đúng là có muốn trốn cũng không trốn được nữa rồi.

Trước đây cô sợ anh, sợ nhà họ Hoắc cướp mất Phương Nhật, sợ bị tổn thương...Nhưng sau mấy tháng thời gian, dù không dài nhưng cũng đã đủ chứng minh rồi.
Hoắc Hạo Nhiên, người đàn ông này đã từng bước từng bước đi vào trái tim cô, anh bây giờ dường như không còn là một Hoắc tổng lạnh lùng như trước đây, anh cười nhiều hơn, cũng yêu thương con trai cô như con ruột, dù thằng bé không phải là con trai anh.

Có lẽ sự thật này, cô nên đem theo nó trong lòng cho đến lúc xuống mồ luôn có được không chứ?

Phương Vũ Yên đang tự hỏi lòng mình, đột nhiên bị anh kéo lại hôn ngay giữa sân cục dân chính, anh hôn xong nói nhỏ vào tai cô: "Bà Hoắc, em đang mất tập trung với anh đấy."
Cô đấm nhẹ vào ngực anh, không khác gì gãi ngứa, "Buông em ra, không biết xấu hổ." Nhưng mà Hoắc Hạo Nhiên làm sao có thể buông cô ra, bởi vì cô đã là người phụ nữ của anh rồi.

Nhớ lại lần đầu hai vợ chồng thân mật sau bốn năm, mặt Hoắc Hạo Nhiên bỗng có chút đỏ.
Tối qua âu yếm triền miên, nghĩ lại đúng là  thật tốt vì lần đầu tiên của cô là của anh, hiện tại cô cũng là của anh, càng nghĩ Hoắc Hạo Nhiên càng thêm phấn khích, hay là tối nay tiếp tục nhỉ?
Phương Vũ Yên nhìn bộ dang của Hoắc Hạo Nhiên, cô lúc này xấu hổ muốn chết, tên tổng tài này càng ngày càng không biết tiết tháo, muốn cô lúc nào liền dùng đủ chiêu để cám dỗ cô, mà cô thì luôn là kẻ bại trận.
Hai người vừa đùa giỡn vừa cười hạnh phúc cho đến lúc ra xe.

Mà cũng không bề biết nơi góc khuất ngoài cục dân chính, một cặp mắt ghen tuông hung ác nhìn chằm chằm theo bóng lưng họ cho đến khi xe của hau người họ khuất hẳn.
Người phụ nữ đứng ở góc khuất tức giận siết chặt hai nắm tay, móng tay hằn lên da thịt sắp rướm máu đến nơi, không ai khác người phụ nữ này chính là Nghê Hương Diệp.
Sau khi vụ bắt cóc của cô ta dàn dựng hai tháng trước chẳng những không gây ảnh hưởng gì đến Phương Vũ Yên, mà ngược lại còn khiến nhà họ Hoắc yêu thương mẹ con cô ta hơn, Nghê Hương Diệp chỉ nghĩ đến điều này thôi cũng tức đến tái mặt.
Cô ta không can tâm, "Hoắc Hạo Nhiên, Phương Vũ Yên, hai người cứ cười hạnh phúc đi, rất nhanh thôi sẽ phải khóc lóc đau đớn."
Nghê Hương Diệp lẩm bẩm một mình rồi lấy điện thoại ra, nhấn vào một dãy số gọi đi.
"Thế nào rồi, đã điều tra cho tôi chưa? Có đúng là vậy không?"
Bên kia một giọng đàn ông vang lên: "Nghê tiểu thư, năm đó Phương Vũ Yên kia đúng là đã thuê phòng ở khách sạn đó, nhưng người ngủ cùng cô ta thì tôi không chắc là đại thiếu hay nhị thiếu."
"Tốt lắm, như vậy cũng được rồi." Nghê Hương Diệp nở một nụ cười ma quỷ sau đoa cúp máy.

Phương Vũ Yên, cô quả nhiên rất cao tay dám làm ra cả loại chuyện này, tôi sẽ không để cô được như ý đâu, thứ đàn bà hư hỏng dám bỏ thuốc người khác để đạt mục đích, chỉ là một con vịt xấu xí cũng đòi vươn lên làm Phượng Hoàng, cứ đợi đó mà chịu sự nhục nhã từ chính nhà họ Hoắc mang lại đi.
Rời khỏi đó, Nghê Hương Diệp lại tiếp tục nhấn một cuộc gọi khác cho một người nữa, mà người này không ai khác chính là Nhan Tình, vợ của nhị thiếu gia nhà họ Hoắc, Hoắc Thiên Thành.

Nghê Hương Diệp biết rằng nếu bây giờ tìm đến nhà họ Hoắc phanh phui chuyện kia, chắc chắn nhà họ Hoắc sẽ không tin, vậy nên cô ta chỉ có thể ra tay từ chỗ Nhan Tình.
Cuộc gọi được kết nối, bên kia quả nhiên là tiếng của Nhan Tình.

"Nghê Hương Diệp."
"Đúng đúng, Nhan Tình à, chị có chuyện muốn nói với em.


Chúng ta gặp nhau được không?" Nghê Hương Diệp giọng nhỏ nhẹ mời mọc.
"Có chuyện gì không thể nói qua điện thoại sao? Tôi không cần phải gặp chị." Giọng điệu Nhan Tình bên cực kỳ gay gắt.
"Ài, em không đến cũng không sao, nhưng mà nếu như chồng em thật sự cho em cắm sừng, thì đừng trách chị không báo trước đó." Nghê Hương Diệp giọng điệu như mời mọc.
"Chị nói cái gì?" Nhan Tình bên kia rõ ràng là đã dao động.
Nghê Hương Diệp nói thêm, "Chị ở nhà hàng đợi em, đến hay không thì tùy." Nói xong cô ta cúp máy.

Cười đến đắc ý, bây giờ chỉ cần chờ cá cắn câu mà thôi.
Sớm nghe nói nhị thiếu phu nhân nhà Hoắc gia bản tính tuy không xấu, nhưng lại ghen tuông cực kỳ, Nghê Hương Diệp chính là muốn bắt đầu bày kế ly gián từ người phụ nữ ghen tuông này, chỉ cần Nhan Tình kia ầm ĩ lên, mọi chuyện chắc chắn sẽ được phơi bày, đến lúc đó Phương Vũ Yên kia nhất định sẽ bị tống cổ ra khỏi Hoắc gia, cả thằng con hoang kia cũng đừng hòng được ở lại.
Nhà hàng Hoa Viên Lam Thành.
Nghê Hương Diệp lúc này đã ngồi sẵn ở bà chờ Nhan Tình tới.

Cô ta có chút không tự tin cho lắm, cũng không biết là con ngu Nhan Tình kia có tin lời cô ta hay không? Nếu Nhan Tình không tới, kế hoạch ly gián của cô ta sẽ đổ sông đổ biển.

Đọc truyện tại _ TRUMtru yen.

o rg _
Lại mười phút trôi qua, rốt cuộc Nghê Hương Diệp cũng nở một nụ cười đắc ý vì đã nhìn thấy Nhan Tình xuất hiện ở cửa lớn nhà hàng.


Nhan Tình còn đang nhìn trước ngó sau thì Nghê Hương Diệp đã  đứng lên gọi cô.
"Nhan Tình, ở đây này."
Nhan Tình nhìn về phía thanh âm vang lên khẽ nhíu mày, từ lúc anh chồng cô cầu hôn Phương Vũ Yên, người phụ nữ tên Nghê Hương Diệp này cũng ít khi lui tới, không thân thiết với cô và mẹ chồng cô như trước kia, không hiểu tại sao hôm nay lại dám gọi cô đến đây, lại còn dám nói lung tung về chồng cô, cô ta có ý gì chứ?
Nhan Tình nhìn Nghê Hương Diệp, cô trước đây cũng từng có chút thiện cảm với cô gái này, nhưng từ lúc chồng cô nói nên tránh xa một chút thì cô quả là cũng không dám thân thiết nữa.

Nhan Tình đi đến bàn ngồi xuống trước mặt Nghê Hương Diệp nói: "Nghê tiểu thư, có chuyện gì mau nói, tôi không có thời gian nhiều cho cô đâu."
Nghê Hương Diệp cười làm bộ thân thiết, "Tiểu Tình, đừng xa cách như thế, chị có chuyện quan trọng muốn nói với em, liên quan đến chồng em, còn có cả Phương Vũ Yên nữa."
"Là chuyện gì, nếu là chuyện liên quan đến nhà họ Hoắc thì chị không cần nói nữa, chị đừng mong ly gián được tình cảm của nhà chúng tôi." Nhan Tình thẳng thắn nói, nói xong không chút thân thiết muốn đứng dậy rời đi, nhưng lại bị Nghê Hương Diệp kéo lại, cô ta lớn tiếng: "Nhan Tình, em có biết Phương Nhật kia chính là con trai của chồng em không? Nhà họ Hoắc đã bị Phương Vũ Yên qua mặt hết rồi."
"Cô nói cái gì?" Nhan Tình vẻ mặt không tin quắc mắt nhìn Nghê Hương Diệp.
"Chị nói chính là Phương Vũ Yên bốn năm trước đó lén hạ thuốc rồi ngủ cùng chồng em, nên Phương Nhật chính là con của cô ta và chồng em, chứ không phải là con của anh Hạo Nhiên đâu, mọi người bị cô ta lừa rồi." Nghê Hương Diệp nói lớn.
Nhan Tình tức giận, quát: "Câm miệng, Nghê Hương Diệp, cơm có thể ăn bậy chứ lời không thể nói bậy." Cô gạt tay Nghê Hương Diệp ra, lạnh lùng xoay người, cũng không quên nói tiếp: "Còn nữa, chuyện này tốt nhất chỉ có tôi và cô biết, nếu cô dám tiết lộ ra ngoài, thì đừng trách Nhan Tình rồi không nể mặt."
Nói xong Nhan Tình đi thẳng, mặc kệ cho Nghê Hương Diệp đứng đó, tâm tình cũng không biết là vui mừng hay lo lắng, có lẽ cô càng mong kế hoạch ly gián lần này sẽ nhanh có kết quả.....

Bình Luận (0)
Comment