Tổng Tài Daddy, Mami Lại Trốn Rồi

Chương 677

Chương 677

Diệp Như Hề khống chế không được trái tim đập gia tốc, thậm chí không dám đối diện với ánh mắt anh.

Đôi môi đỏ thắm căng mọng vì nhiễm nước, có vẻ vô cùng mê người, dáng vẻ cô cúi đầu hơi chút ngượng ngùng càhg làm cho người ta muôn hung hăng bắt nạt.

Tạ Trì Thành trực tiếp chặn ngang bế cô lên, chọc Diệp Như Hề phát ra một tiếng kinh hô, hai tay theo bản năng ôm lây cô anh.

Tạ Trì Thành trực tiếp vung chân đá cửa thư phòng rôi đi ra ngoài, hai gã vệ sĩ đang đứng trên hành lang thấy bọn họ ra ngoài đều đồng loạt cúi đầu, không có lá gan nhìn trộm.

Diệp Như Hề lập tức thấy xấu hồ, cô đây đầy anh “Thả em xuông đi!”

Anh trừng phạt mà vỗ vỗ mông cô, nói giọng khàn khàn: “Ngoan một chút.”

Đúng là gặp quỷ mài!

Là do anh cho cô tự do quá nhiều, mới có thể khiến cô sinh ra Suy nghĩ hồi hận trong lòng sao 2?

Một khi đã như vậy, vậy thì cứ dựa theo suy nghĩ của anh, anh sẽ không khiến người phụ nữ trong lòng rời khỏi mình.

Tạ Trì Thành cứ ôm Diệp Như Hà đi như thế, xuyên qua nửa tòa dinh thự, khiến vô số người làm và vệ sĩ thấy được màn này, những nơi họ đi qua, tất cả mọi người đều đồng loạt cúi đầu, nhưng Diệp Như Hề vẫn có thể cảm nhận được ánh nhìn chăm chú của bọn họ.

Trong lúc nhật thời, cô xâu hỗ đến hốc mắt cũng đỏ lên, dứt khoát đem mặt vùi vào ngực anh, hận không thể giâu đi mặt mình.

Cuối cùng, anh đã đi tới phòng ngủ chính, đá văng cửa ra, trực tiếp ôm người đi vào sữa sự loc khép vào thật mạÑ: Phòng ngủ chính rất lớn, điểm háp dẫn người nhìn nhất chính là chiếc giường Kingsize dài 2 mét kia, ga gối đệm giường được bọc bằng tơ lụa màu tro đen, Tạ Trì Thành đặt người nào đó xuống, nhìn cô từ trên cao.

Làn da trắng nõn và gương mặt kiều diễm của cô đã hình thành sự tương phản với màu tro đen dưới thân, càng thêm mê đắm chết người.

Vài đốm tàn nhan nhỏ khó coi trong mắt cô nhưng với anh chúng thật đáng yêu.

Anh cúi đầu, lại hôn cô thêm lần nữa, đây là một nụ hôn sâu như kéo dài vô tận.

Sau khi kết thúc, Diệp Như Hề đã không còn chút sức lực, cô ngân ngơ năm trên giường, không có nửa phân phản ứng.

Tạ Trì Thành thật cẩn thận tránh đi phần bụng cô, anh ở trên cô, đôi tay chống, qua hai bên, nói giọng khàn khàn: “Sợ hãi anh sao?”

Diệp Như Hề nghiêng đầu, không , dám nhìn vào hai mắt anh, ánh mắt khát vọng kia như là dã thủ, suýt nữa đã thiêu đốt cô.

“Em không có.”

“Nhìn anh, Tiểu Hè.”

Giọng anh mang theo mệnh lệnh, mà cô cũng không tự chủ được nghe theo lời anh, đối diện với mắt anh Thời điểm hại người bốn mắt nhìn nhau, tâm hồn cô hoàn toàn bị hút lấy, đôi mắt anh tựa như vực sâu mà cổ có giãy giụa cũng không ra nỗi.

“Vì sao lại thấy sợ anh?”

“Không có……” Cô còn tiếp tục giấy giụa phủ nhận.

“Vì sao lại muốn đầy anh ra.”

“Em không có……

Bình Luận (0)
Comment