Tồng Tài Đại Nhân, Anh Yêu Tôi?

Chương 20

Khi chiếc máy bay bắt đầu đi vào trong thành phố đó, gần đến nơi ở của L,A,C,K. Cô liền nhảy lên trên đầu chiếc máy bay. Đây là một loại máy bay tiên tiến mới, cô loay hoay loay hoay trên đầu máy bay một lúc xong quay lại. Hàn Lâm lấy ra mấy chiếc dù đưa cho mn. Khi đã đến đúng nơi ở của L,A,C,K liền nhảy từ trên máy bay xuống, đáp thătng dù xuống một khách sạn lợn bên đó. Ở phía dưới bọn L đã cho xe chờ sẵn. Tất cả cùng lên xe rồi đi tới điểm hạ cánh. Cách điểm hạ cánh 20 km vuông. Họ dừng lại, ngồi trong xe xem những kẻ ngu ngốc sập bẫy. Vẫn đúng như lịch trình, chiếc máy bay của Vương gia đáp xuống liền bị những tên kia làm cho nổ tung. Chúng cũng chết gần hết chỉ còn sống sót vài người đang bị thương. Bọn Hồng Lâm và bọn cô lúc đầu định đi xuống xử lý liền bị anh ngăn lại. Anh nhếch môi, ôm cô vào lòng:

- Thư giãn đi, trận chiến hôm nay chưa kết thúc đâu!

Vừa dứt lời, tại nơi chiếc máy bay kia nổ, tiếng xe ô tô lao nhanh đến nơi đó. Bước xuống từ đó là một người đàn ông nhìn cx tầm tuổi anh. Khuôn mặt sắc nét, một thân áo trắng quần trắng, tóc dài màu xanh nước đậm bước xuống. Bên cạnh là một người con gái xinh đẹp trẻ trung, mái tóc ngắn xanh nước cá tính. Ánh mắt trẻ con chứa đựng sự đùa cợt. Cô quay lại hỏi anh:

- Đó là ai?

Thiên Lâm nhàn nhạt trả lời:

- Lục gia!

K ôm lấy L:

- Lát nữa nếu có chiến đấu, em ngồi trên xe là được rồi. Em đang mang thai rất nguy hiêm!

L bĩu môi:

- Em cx muốn than gia!

K nhăn mày:

- Nghe lời anh!

A lạnh lùng nói:

- Anh em Lục gia. Lục Thính Phong và Lục Khiết Băng.

C căm phận nhìn hai ngừoi đó, đây là lần đầu cô thấy C có ánh mắt đó nhìn ng khác. C chỉ tay nghiến răng nói:

- Bọn họ, chính là, con của những kẻ năm đó giết chết gia tộc tôi!

Cô không hiểu lắm, quay sang A. A liền giải thích với cô:

- C là con gái út của gia tộc Velia. Trước đây C tên là Mộc Chi Velia. Nhưng năm đó, lúc C 5 tuổi, gia tộc cô ấy bị Lục gia giết chết. May lúc đó C được tao cứu ra khỏi cuộc chiến đó. Trước đây tao là vệ sũ của C tên Duy Anh.

Cô vậy mà không ngờ, mới 5 tuổi C dã phải chịu cảnh đó rồi s? Thương bạn mà lại căm hận những kẻ kia. Cô không kiềm chế được lúc định rút súng ra đi chiến đấu thì bị anh ngăn lại:

- Bọn họ, e k đối phó đc đâu!

Bỗng từ đâu, 5 chiếc xe đen bóng đi tới, bước xuống là những tên đàn em mặc đồ đen. Hai người đứng đầu là hai người đàn ông. Hai tren bằng tuổi nhau. Cả hai đều mặc áo trắng, tóc hai người có màu bạc trắng.

L hơi bất ngờ:

- Hai anh em sinh đôi nhà Bạch gia? Bạch Lam- Bạch Tư?

K nhìn bọn chúng, tay nắm chặt thành quyền. Anh cất giọng lạnh lùng ra lệnh cho Hắc Lâm:

- Đừng manh động, lấy con chip đó ra, nghe xem bọn chúng nói gì. Hôm nay không gây chiến.

Hắc Lâm nghe vậy lièn gật đầu, lấy con chip trong ng ra, di chuyển nó tới nơi bọn ng Bạch gia và Lục gia đứng.

Con chip chia thành bốn mảnh nhỏ, bám lên trên tóc của bọn chúng. Mn ngồi trong xe bật to lên để nghe cuộc trò chuyện. Lục Thính Phong hơi cười nói với Bạch Lam và Bạch Tư:

- Chúng ta cùng hợp tác, vụ buôn bán thuốc lần này phải nhờ tới Bạch gia giúp đỡ rồi!

Bạch Lam cười nửa miệng:

- Thành ý một chú sẽ tốt cho cả hai bên!

Lục Thính Phong cau mày khó hiểu, khi thấy Bjach Tư dâm ta nhìn cô em gái bé nhỏ của mình thì hiểu ý liền đẩy Lục Khiết Băng lên cho Bạch Lam và Bạch Tư:

- Nếu hai ngừoi không chê, thật sự em gái tôi là một cô bé rất biết điều!

Bạch Tư nghe vậy gật đầu hài lòng, Bạch Lam hơi cười một chút quay vào xe:

- Được, lòng thành này xin nhận đi!

Bạch Lam Bạch Tư cùng Lục Khiết Băng đi lên xe rời đi. Lục Thính Phong lập tức trở mặt, khuôn mặt nham hiểm lièn lộ diện:

- Em gái! Anh xin lỗi em! Em hãy cố chịu khổ, chỉ cân kế hoạch lần này xong, anh nhất định sẽ cứu em ra!

Xong hắn cũng lên xe rời đi. Cô nghe vậy thì thấy thương cho Lục Khiết Băng kia, có ng nah trai không ra gì. Nghe giọng điệu của Lục Thính Phong là biết anh em họ Bạch kia rất tàn nhẫn.

Vương Lxang thần quay ra chỗ Hoàng Lâm:

- Kêu Litter trở về Mỹ, lái xe trở về khách sạn đi! Con chip đó để nguyên trên ng bọn họ. Tối nay sẽ có nhiều chuyện xảy ra đây!
Bình Luận (0)
Comment