Tổng Tài Đại Nhân, Đừng Vội Yêu!

Chương 7

"Lục Chỉ Nghi, tôi mong cô nên hiểu cho rõ một chút, tôi là người trưởng thành có quyền độc lập, cho dù tôi có không về nhà hay là đi đâu đi chăng nữa thì cũng đều được cả, đều không cần thiết phải báo cáo lại cho hai người biết."

Trong lòng tôi không hề hổ thẹn với Lục Kình Hạo, cũng không còn thích Lục Kình Hạo, lại càng không cần phải lấy lòng người của Lục gia. Nghĩ đến những ngày tháng của nửa năm này ở Lục gia bị Cung Tuyết Mi cùng Lục Chỉ Nghi giày vò, Đường Tâm Lạc liền cảm thấy cực kỳ tức giận.

Được, nếu như bọn họ đã tự tới cửa, vậy thì cũng đừng trách cô không khách khí.

"À, Đường Tâm Lạc cái đồ tiện nhân này, cô bắt đầu cứng miệng rồi có phải không? Cô ăn của Lục gia, dùng của Lục gia, cô gả cho Kình Hạo, sống là người của Lục gia, chết cũng phải thành quỷ của Lục gia chúng ta, hỏi tung tích của cô thì có gì mà không đúng? Chẳng lẽ cô ra ngoài làm chuyện mất mặt, cắm sừng Kình Hạo nhà chúng tôi chỉ nói vài câu là xong sao!"

So với chửi đổng, Cung Tuyết Mi đứng thứ hai, thì những người ở phường chợ búa không dám nhận đứng thứ nhất.

Cung Tuyết Mi hôm nay không lóc thịt Đường Tâm Lạc, thì bà không phải là họ Cung!

"Bà Lục, tôi thấy là bà đang hiểu lầm rồi... Thứ nhất, tuy rằng tôi gả cho Lục Kình Hạo, nhưng mà từ đêm tân hôn hôm đó cho đến bây giờ anh ấy chưa từng ở nhà lớn Lục gia. Mà tôi, lấy anh ấy cũng hề có tuần trăng mật, mà ngược lại lại phải ở bên nhà lớn để phục vụ cả nhà bà."

Đường Tâm Lạc vừa nói vừa đi ra ngoài, cô không có ý định đôi co với hai người này ở trước cửa phòng ngủ, muốn nói thì có thể xuống phòng khách dưới lầu để nói.

"Thứ hai, từ ngày đầu tiên từ lúc kết hôn, bà nói sẽ đem hết mọi việc trong Lục gia cho tôi quản lý. Phải, là tôi đang quản lý, thế nhưng bà lại chưa từng đưa cho tôi phí sinh hoạt. Các khoản từ trên xuống dưới của Lục gia nửa năm nay đều là do tôi chi trả. Câu vừa rồi của bà sai rồi, nửa năm qua không phải là tôi ăn của Lục gia, dùng của Lục gia, mà ngược lại, phải là các người ăn của Đường gia, dùng của Đường gia tôi!"

Nói xong, cô liền đóng sập cửa lại, không thèm để ý đến hai người đang nghe mà sửng sốt, đi thẳng xuống lầu.

"Cô... Cô đã được gả đi rồi còn nói Lục gia Đường gia cái gì! Cô là con dâu của Lục gia, tiền của cô cũng là tiền của Lục gia, cho dù có đều là từ tài khoản của cô thì đã sao, không phải là cũng tương đương như dùng của Lục gia chúng tôi sao!"

Đường Tâm Lạc cũng chẳng muốn để ý đến bà ta, Cung Tuyết Mi, người đàn bà này ngoài chút nhan sắc ra thì chẳng hề có chút đầu óc nào.

Nếu không phải là sinh ra được người con trai có đầu óc toan tính, thì sao có thể được bố của Lục Kình Hạo là Lục Chí Hạ cho lên làm vợ cả.

Tài sản trước và sau kết hôn đều không được chia rõ ràng, cũng không biết là tại sao lại có thể ngồi lên cái chức Lục phu nhân.

Cung Tuyết Mi thấy mình nói mà Đường Tâm Lạc chỉ cười khẩy, đột nhiên liền cảm thấy cực kỳ nhục nhã. Bà không ngờ rằng, Đường Tâm Lạc lại dám coi thường mình.

Cuộc sống nửa năm này tại Lục gia, đã khiến cho bà quen thuộc với một Đường Tâm Lạc khúm núm, lúc nào cũng cúi đầu.

Bảo Đường Tâm Lạc phải đi bên phải thì cô sẽ không dám đi bên trái, bảo cô đi hướng đông thì cô sẽ không dám đi hướng tây, không ngờ rằng bây giờ cô còn biết cãi lại, ngay đến cả lời nói của mình mà cô cũng dám không nghe.

Trên gương mặt Cung Tuyết Mi chất đầy sự mất kiên nhẫn, bà kéo Lục Chỉ Nghi cũng đang sửng sốt, "Đi cản nó lại cho mẹ."

Hừ, dám chạy!

Bước vào cửa nhà Lục gia bọn họ, thì cho dù có đi cũng phải để lại toàn bộ gia sản của Mạc Doanh, bằng không, Đường Tâm Lạc, cô đừng nghĩ đến chuyện rời khỏi Lục gia.

Lục Chỉ Nghi bị Cung Tuyết Mi kéo một cái, liền vội vàng đi tới ngăn Đường Tâm Lạc lại.

Nhưng cô ta vừa chạy đến bên cạnh Đường Tâm Lạc thì dưới chân chợt trượt, mắt thấy sắp ngã xuống rồi, Lục Chỉ Nghi cũng không quan tâm xem mình đưa tay ra thì có đụng phải Đường Tâm Lạc không, hai cánh tay theo bản năng hướng về phía trước, đẩy vào lưng Đường Tâm Lạc.
Bình Luận (0)
Comment