Thật sự đúng là mạng cô rất lớn, không chết mà chỉ bị mất đi trí nhớ.
Cha cô, trước khi qua đời - có lẽ đã nhận ra được ý định xấu xa của người vợ - đã cố gắng liên lạc với Tịch gia và yêu cầu bọn họ cưới Tịch Mục Bạch như đã ước hẹn lúc trước.
Sau khi cha cô qua đời, cô đã mất trí nhớ và được gả vào Tịch gia.
Sau một loạt thăng trầm, cuối cùng cô đã lựa chọn ly hôn, rời khỏi Tịch gia.
Vụ ly hôn của cô, mẹ kế của cô không thể không biết. Tuy nhiên, trong 3 năm qua, bà chưa một lần đi tìm cô. Có thời điểm khi Hạ Tinh Hà quá khó khăn nên từng quay trở về, nhưng đã bị bà ta đuổi ra khỏi cửa.
Thái độ của hai mẹ con trước và sau khi cô bị tai nạn đều khác nhau quá lớn, vì thế cô không tin bọn họ không có liên quan gì đến sự sụp đổ của Hạ gia.
Tóm lại, cô nhận định chắc chắn, người đứng phía sau muốn giết cô năm đó chính là mẹ con hai người bọn họ!
Còn có cái chết của cha cô, cô cũng có cảm giác không hề đơn giản.
Cha cô chưa bao giờ uống rượu, vì sao lại đột nhiên say rượu và ngã xuống từ trên tầng......
Cho dù đã xảy ra chuyện gì, Hạ Tinh Hà cũng phải trở về và điều tra thật rõ ràng, cô sẽ không bỏ qua hai mẹ con Ngô Dung!
......
Edit & Dịch: Emily Ton.....Khi cô rời khỏi cục cảnh sát, mặt trời đã tắt từ lâu.
Hạ Tinh Hà không quay lại bệnh viện mà đi thẳng về nhà.
Năm đó sau khi ly hôn với Tịch Mục Bạch, cô không có một xu dính túi, là chú của cô đã chấp nhận cô.
Chú của Hạ Tinh Hà là em ruột của cha cô, đã từng làm việc trong ngành kinh doanh khách sạn của Hạ gia. Nhưng với sự trung thực và thiếu chuyên nghiệp đã ngăn cản sự thăng tiến trong nghề nghiệp của ông.
Sau khi cha cô qua đời, hai mẹ con Ngô Dung đã chiếm hết tất cả tài sản của cha cô, để lại cho chú cô cùng với đứa con trai duy nhất của mình hai bàn tay trắng. Vì thế, chú cô cũng giống như cô, rất nghèo túng.
Nhưng người chú ruột cũng không giàu gì, sau khi cô ly hôn và trở nên nghèo túng, vẫn luôn kiên trì chăm sóc cô, chiếu cố cô, đối đãi với cô giống như đứa con gái của mình.
Món nợ ân tình này, Hạ Tinh Hà sẽ cố gắng dùng cả đời để báo đáp lại.
Quay trở lại khu dân cư tồi tàn, Hạ Tinh Hà đi qua một loạt những ngõ hẻm càng ngày càng dơ bẩn, mờ mịt nhìn tất cả mọi thứ xung quanh.
Môi trường nơi đây thật là khủng khiếp, cũng không quá cường điệu khi gọi nơi đây là khu ổ chuột.
Dơ bẩn hôi thối rối tung, chính là những từ mô tả thích hợp với nơi này.
Hạ Tinh Hà không bao giờ có thể nghĩ tới, đời này cô sẽ sống tại một nơi như thế này.
Trước khi cô mất trí nhớ, cô đã sống một cuộc sống trong nhung lụa. Ngay cả khi không dựa vào người khác, chỉ dựa vào tài năng và khả năng của mình, cô cũng có thể có một cuộc sống rất khá.
Vào thời điểm đó, cô luôn là miền tự hào của gia đình, cũng là thời điểm hăng hái và mạnh mẽ nhất.
Nhưng rồi, số phận đã thay đổi tất cả.
Một vụ giết người có chủ ý, khiến cô mất trí nhớ, cưới một người đàn ông mà không có chút tình cảm nào. Cô đã trải qua một cuộc hôn nhân thất bại, sau đó rơi xuống khu ổ chuột này.
Có thể nói rằng, những năm gần đây, cuộc sống của Hạ Tinh Hà giống như đang ngồi trên một chiếc tàu lượn quay về thế giới cổ đại, một khắc trước vẫn đang được người sủng ái, khắc tiếp theo đã bị người bỏ rơi.
Nói thẳng ra chính là, từ một vị công chúa sau đó lưu lạc và biến thành một bà thím già nghèo nàn.
Sự chênh lệch về cuộc sống như thế, không phải là ai trên đời này cũng có thể dễ dàng nếm trải qua.
Nhưng điều đó cũng không trở thành vấn đề nữa, cô sẽ nhanh chóng lấy lại tất cả những thứ vốn thuộc về mình!
Hơn nữa, dựa vào tài năng của cô, rất nhanh cô cũng có thể thoát khỏi cảnh nghèo khó, rời khỏi nơi này.
Cuộc sống của cô từ nay về sau, sẽ không còn do ông trời định đoạt!
Hạ Tinh Hà dừng lại trước một cánh cửa bằng gỗ cũ kỹ nhưng rất rắn chắc, nhẹ nhàng gõ cửa.
Cánh cửa nhanh chóng được mở ra, một chàng trai trẻ tuổi hiện ra, vừa nhìn thấy cô thì tỏ ra rất kinh ngạc, "Chị, có chuyện gì xảy ra với chị vậy? Sao chị lại bị thương thế này?"
Hạ Tinh Hà nhẹ nhàng trả lời: "Không có gì nghiêm trọng cả, chỉ là một tai nạn xe hơi."
"Tinh Hà đã về rồi à? Sao lại xảy ra tai nạn xe hơi? Có nghiêm trọng không, bị thương đến nào?" Hạ Thành Võ (夏成武), với một đầu tóc đã hoa râm, nôn nóng chạy về phía cô, "Con à, bị thương ở đâu? Ai là người đã đã khiến con bị thương?!"
"Chị, chị bị thương ở đâu, rốt cuộc có nghiêm trọng không?"
Nhìn sự lo lắng thực lòng của chú và em họ mình, trong lòng Hạ Tinh Hà có cảm giác thực sự ấm áp.