Tổng Tài Đại Nhân Siêu Lợi Hại

Chương 146


Cho đến bây giờ, Hạ Tinh Thần mới biết được tại sao anh chọn cô sinh đứa trẻ cho anh.

Muốn tìm người có điều kiện phù hợp như cô, e là toàn thế giới không có mấy người.

Chỉ là…
“Dù vậy, anh cũng không nên bỏ thuốc khiến tôi hôn mê, ép tôi sinh cho anh một đứa trẻ.” Hạ Tinh Thần từ từ đặt muỗng xuống, mở mắt nhìn anh: “Anh có biết anh làm như vậy là rất ích kỷ.

Vì anh xông vào mà toàn bộ cuộc sống của tôi đều bị đảo lộn…”
Nói đến chuyện này, giọng điệu của cô vừa ảm đạm, vừa mạnh mẽ, vừa oán trách.

Đây là lần đầu tiên cô nói chuyện với anh.

Bạch Dạ Kình chăm chú nhìn cô, ánh mắt anh đầy phức tạp: “Lúc đó, người làm chuyện này giúp tôi là một người đã từng là cấp dưới của tôi.

Anh ta nói với tôi rằng đã từng nói chuyện với mẹ của em, hơn nữa, đã thống nhất ý kiến.

Anh ta cũng đã cho mẹ của em một số tiền lớn.

Còn chuyện em bị bỏ thuốc, đều không phải người của chúng tôi làm.

Ban đầu, tôi cho rằng… Em cũng không muốn tỉnh táo.” Dù sao, đối với một đứa trẻ mười tám tuổi, chuyện bán thân thể để kiếm tiền vốn là một chuyện đầy nhục nhã.


Sau khi Bạch Dạ Kình nói xong, Hạ Tinh Thần vẫn còn sững sờ hồi lâu.

Bàn tay đặt trên bàn hơi nắm chặt lại.

Đây là lần đầu tiên cô nghe được những chuyện này, rất khiếp sợ, vừa cảm thấy thực hoang đường và buồn cười.

“Mẹ của tôi?” Sau một lúc lâu, cô mới cười nhạo một tiếng: “Anh nói mẹ của tôi, là Lý Linh sao?”
Đôi môi mỏng của Bạch Dạ Kình khẽ mấp máy, rồi nói: “Lần trước, tôi nghe em kể chuyện những năm qua em ở cùng mẹ em, mới biết được… Hoá ra, người nói chuyện với chúng tôi là Lý Linh.

Chuyện này là do chúng tôi không cẩn thận.”
“Tôi đúng là ngốc, sao lại không nghĩ đến những điều đó? Nếu không có Lý Linh che đậy, mấy đêm liên tiếp tôi bị mang đi, sao lại không có ai phát hiện? Nếu không phải bà ta, thì ai có cơ hội, ai dám bỏ thuốc khiến tôi hôn mê?” Cô như đang nói chuyện với anh, lại như đang tự lẩm bẩm một mình, một cơn gió thổi qua, âm thanh lẻ loi vụn vặt rơi vào đêm tối.

Toàn thân cô như chịu một đả kích rất lớn, sắc mặt càng tái nhợt.

Đột nhiên, Hạ Tinh Thần rất khổ sở, cô cảm thấy bản thân cô thật đáng thương.

Qua nhiều năm như vậy, mặc dù trong lòng cô oán trách Lý Linh nhưng cũng không biết bà ta là người xấu xa đến như vậy, xấu xa đến nỗi bán cô đi!
Qua nhiều năm như vậy, vậy mà bà ta còn có thể thoải mái, yên tâm được! Còn có thể hùng hồn mà mắng cô và Hạ Đại Bạch!
“Tôi nghĩ tôi cần phải bình tĩnh một chút.” Cô không nhìn anh mà đứng dậy đi thẳng vào phòng.

Nếu bây giờ Lý Linh ở trước mặt Hạ Tinh Thần, cô chắc chắn sẽ không do dự mà đánh bà ta hai bạt tai!
Lúc cô đi ngang qua Bạch Dạ Kình, anh không nhìn cô, chỉ vươn tay kéo một cái, lập tức tóm cô quay lại, đặt cô ngồi trên đùi anh.

“Anh buông tay ra!” Cảm xúc của Hạ Tinh Thần hơi mất khống chế, cô liều mạng giãy giụa, nhưng giãy giụa vài cái lại không thể thoát ra, hốc mắt cô lập tức đỏ ửng.

Cô cảm thấy ngực như bị một khối đá đè nặng, rất khó chịu.

Bản thân cô không biết chuyện gì bị Lý Linh bán, thê thảm đến mức bị nghìn người chỉ trỏ! Còn bà ta thì yên tâm thoải mái, giả bộ làm một người không biết gì! Không chỉ dành lấy vị trí của mẹ cô, còn chiếm lấy ba của cô!
Hạ Tinh Không diễn kịch giỏi như vậy, hoá ra đều là học từ Lý Linh!
“Bạch Dạ Kình, anh buông tôi ra! Anh với Lý Linh là một bọn!”
Tức giận nghẹn trong lòng không chỗ phát tác, Hạ Tinh Không tức giận đến mức hồ đồ, lên án lung tung.

Giọng nói nghẹn ngào, bị anh ôm chặt không thể động đậy, Hạ Tinh Thần tức giận đấm anh.

Hôm nay, thân thể cô suy yếu, tay không có sức lực gì, Bạch Dạ Kình ôm cô, ôm rất chặt.

Sau cùng, cô cũng mệt mỏi, tựa đầu trên vai anh, nước mắt yên lặng rơi xuống.


Bây giờ, cô chỉ muốn quay về hỏi rõ Lý Linh.

Bạch Dạ Kình cảm nhận được sự uất ức và khổ sở trong lòng Hạ Tinh Thần, anh cau mày, ngực đau nhói, bàn tay chậm rãi vỗ về trên tấm lưng run rẩy của cô.

Sau một hồi lâu, anh khẽ mở miệng, nặng nề nói: “Xin lỗi, về chuyện này, tôi nên chân thành xin lỗi em…”
Về chuyện này, không phải anh trực tiếp xử lý, đương nhiên anh sẽ không biết rõ mọi chuyện bên trong.

Nếu biết mọi chuyện không phải cô tự nguyện, anh cũng sẽ không…
Hạ Tinh Thần nghẹn ngào, lẩm bẩm: “Nếu không phải do các người, tôi sẽ không trở thành mẹ đơn thân… Đại Bạch cũng sẽ không bị người khác mắng là ‘con hoang’...!Còn nữa, bây giờ, tôi… Có lẽ đã bàn chuyện cưới hỏi với Hứa Nham…”
Cho dù không phải Hứa Nham, cũng sẽ có người đàn ông khác.

Vừa nghe đến câu cuối cùng, khuôn mặt của Bạch Dạ Kình như phủ một lớp băng: “Em rất muốn bàn chuyện cưới hỏi với Hứa Nham?”
“Nếu là trước kia, đương nhiên muốn.

Cuộc sống yên ổn an bình, có gì không tốt?”
Bạch Dạ Kình nhíu mày lại, nắm cằm Hạ Tinh Thần, nâng khuôn mặt vẫn còn vươn nước mắt của cô lên: “Em muốn bàn chuyện cưới hỏi với anh ta, đã hỏi ý kiến của tôi chưa? Tôi đã đồng ý chưa?”
Bạch Dạ Kình vẫn luôn bá đạo như vậy! Nhưng anh có biết rằng, anh bá đạo như vậy chỉ khiến cô càng suy nghĩ miên man, khiến cô càng lún sâu?
Hạ Tinh Thần nhìn anh, đột nhiên cười, nụ cười đó vừa đau khổ, vừa chua xót: “Ngài tổng thống đang nói đùa sao? Tại sao tôi phải hỏi ý kiến của anh, tại sao phải cần anh đồng ý? Anh đính hôn với Tống Duy Nhất có từng hỏi ý kiến của tôi chưa?”
Hạ Tinh Thần vô cùng kích động nên đã nói ra hết những điều cô nghĩ trong lòng.

Bạch Dạ Kình không ngờ cô sẽ nói như vậy, anh thoáng ngây người.

Mày thả lỏng, nhìn cô chăm chú: “Vậy bây giờ tôi hỏi ý kiến em.

Em nói cho tôi biết, nếu tôi đính hôn với Tống Duy Nhất, em có ý kiến gì không?”
Cho đến bây giờ, cô còn có thể có ý kiến gì? Hay nói cách khác… Nếu cô thật sự có ý kiến thì có thể làm gì? Chẳng lẽ, vì cô mà anh sẽ không cưới Tống Duy Nhất sao? Hạ Tinh Thần cảm thấy, nếu cô nói lời này ra chắc chắn là muốn bản thân mất mặt.


Hạ Tinh Thần giãy giụa muốn đứng lên, Bạch Dạ Kình đè cô ngồi xuống lần nữa, anh chăm chú nhìn cô, lại đặt xuống một nụ hôn.

Hạ Tinh Thần chống cự, không cho anh hôn, anh mút sâu một chút trên đôi môi cô đầy mê luyến, sau đó buông ra rồi thở dài, nói một câu: “Không cho phép từ chối tôi!”
Anh vẫn luôn bá đạo như vậy.

“Anh sắp phải đính hôn rồi, có thể đừng đến trêu chọc tôi nữa được không?” Giọng nói của Hạ Tinh Thần vừa chua xót vừa yếu ớt.

Dưới ánh trăng, ánh mắt ướt át của cô càng thêm rõ ràng.

Đôi môi đỏ mọng mới bị anh hôn xong, hơi sưng lên, thoạt nhìn càng thêm mềm mại, khiến người khác không nhịn được càng muốn nếm thử sâu hơn.

Gió lạnh thổi qua, tóc của cô bị gió thổi bay, nhẹ nhàng lay động, lộ ra cần cổ trắng nõn.

Hạ Tinh Thần khẽ run lên vì lạnh, Bạch Dạ Kình lấy thảm lông ở phía sau cuộn chặt cô lại, đôi môi lưu luyến áp trên môi của cô đầy khát vọng, cũng không hôn, chỉ là nhẹ nhàng áp lên, để cho hơi thở lẫn nhau hòa trộn.

Tiếng chuông cảnh báo vang lên trong đầu Hạ Tinh Thần, trong lòng cô càng chua xót.

Cô biết bầu không khí như vậy quá nguy hiểm… Nguy hiểm đến mức sẽ khiến cô dễ dàng tước vũ khí đầu hàng, vứt bỏ lý trí, quên đi nguyên tắc.

“Nếu tôi càng muốn trêu chọc em, khiêu khích em, thì một chút tình cảm trong lòng em đối với tôi có thể biến thành rất nhiều tình cảm hay không?”.

Bình Luận (0)
Comment