Tổng Tài Đại Nhân Siêu Lợi Hại

Chương 209


Ánh sáng bên ngoài xuyên thấu qua ô cửa sổ nho nhỏ chiếu vào, cô nhìn thấy sự vô cùng mệt mỏi hiện lên trên khuôn mặt anh, trong hốc mắt còn có chút tơ máu.

Tim cô quặn đau.

“Hai ngày qua anh có ngủ không?” Hạ Tinh Thần đeo khẩu trang cho anh xong, vừa đi ra ngoài, vừa đau lòng hỏi.

“Lúc nãy trên máy bay có ngủ được một chút.” Bạch Dạ Kình trả lời cô.

Anh từ căn cứ không quân ngồi máy bay đặc biệt đến, nếu đi xe sẽ không nhanh như vậy.

Cho nên… Hai ngày qua, anh cũng chỉ ngủ được một chút lúc trên máy bay? Công việc nhiều như vậy, sao anh còn đến Lương Thành trong đêm thế này?
Hạ Tinh Thần không hỏi gì nữa, cô sóng vai cùng anh đi ra ngoài, Lãnh Phi đứng ngay cửa, thấy hai người họ đi ra, anh ta nhanh chóng thấp giọng chào hỏi Hạ Tinh Thần.

Cô nhìn Lãnh Phi, khuôn mặt anh ta cũng đầy vẻ mệt mỏi.

“Nhìn qua là biết cả hai người không nghỉ ngơi đầy đủ rồi, bên cạnh có khách sạn, hai người thuê tạm phòng nghỉ ngơi một chút đi.” Hạ Tinh Thần nhìn đồng hồ, đã hơn 2 giờ sáng, thế nhưng ngủ ít vẫn tốt hơn là không ngủ.

Bạch Dạ Kình khẽ “ừm” một tiếng, coi như đồng ý đề nghị của cô.

Anh nhấc chân bước đi, quay đầu lại thấy cô vẫn còn ngây ngốc tại chỗ, anh hơi nhướng mày: “Em tương đối quen thuộc nơi này, cùng đi đi, đỡ hơn nửa đêm anh và cậu ta giống như con ruồi không đầu tìm loạn trên đường.”
Thật ra thì khách sạn chỉ cách bệnh viện không đến 300m, có lẽ ra cửa là có thể nhìn thấy.

Nhưng nghĩ đến anh đã suốt đêm đến đây, cô cực kỳ cảm động, không thể bỏ mặc anh, sau đó lập tức gật đầu: “Em dẫn hai người đi.”
Nơi đây khách sạn cao cấp nhất cũng chỉ có bốn sao, không thể nào so với Kinh Đô được, nhưng cũng coi như sạch sẽ ngăn nắp.


Lãnh Phi làm thủ tục nhận phòng.

Dĩ nhiên không thể dùng giấy chứng minh của hai người họ, vẫn còn may Hạ Tinh Thần có mang theo giấy chứng minh của cô và mẹ.

“Hai người lên lầu đi, em phải trở về bệnh viện.” Hạ Tinh Thần đưa thẻ phòng cho anh.

Bạch Dạ Kình nhận thẻ phòng, anh chăm chú nhìn cô: “Em không lên sao?”
Ánh mắt kia, căn bản là ánh mắt của một người đàn ông nhìn một người phụ nữ, ám chỉ đặc biệt rõ ràng.

Hơn nữa, chỉ có Lãnh Phi ở đây, anh hoàn toàn không cần phải che giấu, còn cô thì lại đỏ mặt, lắc đầu: “Hai người ngủ sớm chút đi, em lo lắng cho mẹ, không thể đi quá lâu.”
Bạch Dạ Kình muốn nói gì đó, nhưng rốt cuộc chỉ im lặng, sắc mặt anh hơi trầm xuống, xoay người đi vào thang máy trước.

Hạ Tinh Thần nhìn bóng lưng kia, cô vô thức đi theo một bước, nhưng mà cuối cùng vẫn không đuổi theo.

Chỉ có chút ngượng ngùng hỏi Lãnh Phi: “Anh ấy tức giận à?”
Lãnh Phi cười: “Sau khi cuộc điện thoại của cô Hạ đột nhiên cắt ngang, ngài ấy còn tưởng rằng cô đã xảy ra chuyện gì trong bệnh viện, cho nên vội vội vàng vàng chạy đến.

Hiện giờ mới vừa đến nơi, cô đã lập tức đuổi ngài ấy đi ngủ, dĩ nhiên trong lòng có chút không thoải mái.”
“Cậu nói là vì cuộc điện thoại kia sao?” Hạ Tinh Thần khiếp sợ, trong lòng cô khẽ rung động.

Thật ra thì lúc nãy khi thấy anh trong phòng bệnh, không phải cô chưa từng nghỉ qua, nhưng mà, cũng không dám tin.

Lãnh Phi không nói gì chỉ nhún nhún vai, lập tức nghe thấy giọng nói vô cùng khó chịu của Bạch Dạ Kình từ trong thang máy truyền đến: “Cậu còn lề mề cái gì?”
Lãnh Phi không dám coi nhẹ lời anh.

Anh ta tạm biệt Hạ Tinh Thần xong thì lập tức vội vàng đi vào thang máy.

Lúc này, toàn bộ sảnh khách sạn cũng chỉ còn lại một mình Hạ Tinh Thần.

Cô đứng đó hồi lâu, cũng không biết đang suy nghĩ gì, khóe môi chậm rãi nở nụ cười, trong lòng giống như có dòng nước ấm chảy qua.

Người đàn ông này, rõ ràng rất ngang ngược, lại còn mạnh miệng, lúc xấu xa thì không còn gì để nói, sẽ chọc giận cô đến không nhịn nổi, thế nhưng, có lúc lại khiến người khác yêu thích đến ngây ngốc.

Cô cong môi, từ quầy bán đồ lặt vặt của khách sạn, đặc biệt chọn hai chiếc khăn lông và dụng cụ vệ sinh cá nhân.

Bạch Dạ Kình cởi áo sơ mi ra, tiện tay ném lên giường.

Ngón tay thon dài mới vừa chạm vào thắt lưng, đang định kéo quần xuống, tiếng chuông cửa đột nhiên vang lên.

Nửa đêm lại có người đến ấn chuông, khiến anh cực kỳ cảnh giác.


Hoài nghi đi đến cửa, nhìn qua lỗ nhỏ trên đó, lúc thấy dáng người quen thuộc kia mới buông lỏng.

Anh mở cửa, lúc đối mặt với cô, sắc mặt còn chưa tốt lắm: “Sao còn chưa đi?”
Giọng nói cũng nhàn nhạt.

Người đàn ông này, luôn thích hờn dỗi như vậy.

Hạ Tinh Thần đưa đồ trong tay đến trước mặt anh: “Không phải anh luôn thích sạch sẽ sao? Cái này mới tinh, anh dùng tạm đi.

Chất lượng này, nhất định không thể so được với đồ anh hay dùng.”
Bạch Dạ Kình nhìn chúng, lại nhìn cô.

Ánh mắt kia, sâu sắc, khóa chặt cô.

Thấy Hạ Tinh Thần không được tự nhiên, cảm thấy ánh mắt anh giống như muốn lột sạch cô vậy.

Lúc cô cảm thấy không thể chống đỡ được nữa, anh mới mở miệng: “Tại sao lại là hai bộ?”
“...” Hạ Tinh Thần nhìn ra từ ánh mắt anh, người đàn ông này, rõ ràng đang hiểu lầm trong đó có một bộ là của cô.

Cô sợ anh nghĩ bậy, vội vàng giải thích: “Anh lấy xài trước đi, bộ kia là chuẩn bị cho Lãnh Phi, em lập tức đưa qua cho cậu ta.”
Cô nhét một bộ vào tay anh, cầm bộ còn lại đi đến phòng kế bên.

Cuối cùng Bạch Dạ Kình cũng không thể nhịn được nữa, đuổi theo một bước, anh đưa tay đặt lên bả vai cô, áp cô vào vách tường trên hành lang dài.

Hạ Tinh Thần mở to mắt nhìn anh, người đàn ông to lớn, nửa người trên đã che phủ cả thân hình cô.

Hành lang dài ánh sáng mờ ảo, nửa thân trên anh chẳng mặc gì cả, thân thể tản ra luồng nhiệt như thiêu đốt người khác.

Cô tựa vào vách tường, cầm bộ khăn lông còn lại trong tay, vô thức bóp thật chặt.


Giữa ban đêm, tiếng sột soạt của túi nilon phát ra càng rõ ràng.

“Nửa đêm em lại chạy đi gõ cửa người đàn ông khác?” Bạch Dạ Kình tức giận mở miệng nói.

Hạ Tinh Thần dở khóc dở cười: “Lãnh Phi không được tính là người đàn ông khác!” Cho dù nửa đêm cô đi gõ cửa phòng Lãnh Phi, Lãnh Phi cũng sẽ không có bất kỳ hiểu lầm gì với cô.

Bạch Dạ Kình liếc mắt nhìn Hạ Tinh Thần, anh đoạt lấy khăn mặt trong tay cô, ném thẳng nó xuống đất.

“Anh làm gì vậy?” Hạ Tinh Thần khom người định nhặt lên.

Bạch Dạ Kình kéo cô lại: “Cậu ta không kỹ tính, đồ của khách sạn có thể tùy tiện dùng.”
“Nhưng mà...!Ưm…”
Lời Hạ Tinh Thần còn chưa nói hết, nụ hôn của người đàn ông kia đã đặt lên môi cô.

Một nụ hôn cực kỳ cuồng loạn, nóng bỏng.

Cô bị hôn đến khó chống đỡ, thế nhưng, lý trí lại đang nhắc nhở cô đẩy anh ra.

Nơi này là hành lang của khách sạn, nếu như lại bị người khác chụp được, lại có thêm một trận bão táp mưa sa nữa rồi.

Bạch Dạ Kình cũng không muốn tiếp tục hôn cô ở hành lang, anh trực tiếp ôm cô vào phòng.

Đè xuống giường, nụ hôn cuồng nhiệt lại được tiếp tục, cả hai hôn nhau đến hô hấp hỗn loạn, lúc này anh mới dừng lại đi vào phòng tắm..

Bình Luận (0)
Comment