Tổng Tài Đại Nhân Siêu Lợi Hại

Chương 63


Nhưng bây giờ bọn họ không làm gì cả, sao anh có phản ứng, hơn nữa còn khá mãnh liệt nữa.

Vốn dĩ Hạ Tinh Thần bệnh không nhẹ, giờ càng ngớ ngẩn hơn.

Cô cảm nhận được, hơi thở của người đàn ông đè trên người mình ngày càng bất ổn.

Cứ để anh đè mãi không như vậy chắc chắn không được, quá nguy hiểm, không biết sẽ xảy ra chuyện gì nữa.

Cô đỏ mặt, nghiến răng, đẩy đẩy mông: “Bạch Dạ Kình, anh cút ra mau.”
Cái tên này.

Bạch Dạ Kình bị cô đẩy một cái đến nổi da đầu tê dại, hít một hơi, bàn tay vỗ lên mông cong của cô, nghiến răng: “Hạ Tinh Thần, cô tin cô động đậy cái nữa là tôi xơi cô luôn không?”
Giọng anh khàn khiến người ta kinh hồn bạt vía.

Giọng Hạ Tinh Thần cũng run lên: “Vậy là anh cưỡng gian.”
“Tôi sẽ để cô thử chút cảm giác bị cưỡng gian.”
“Tên khốn lưu manh cầm thú.”
Hạ Tinh Thần chỉ dám tủi thân trong lòng mắng, bàn tay nhỏ kéo khăn trải giường, lòng bàn tay nóng ẩm bị thấm ướt.

Hu hu… Bắt đầu từ khi nào mà mình đã bị cái tên này ăn đến xương cốt cũng không còn.

Với lại, anh cũng không là gì của mình cả, rốt cuộc là tại sao phải để anh ức hiếp như vậy?
“Còn đến trước mặt Hứa Nham không biết tự trọng nữa hay không?” Bạch Dạ Kình trầm giọng hỏi.

Nói là hỏi, nhưng lại mang dáng vẻ uy hiếp, muốn bao nhiêu mập mờ có bấy nhiêu mập mờ, bàn tay to đè trên mông cô, nơi nào đó ngang ngược đẩy cô, giống như có thể xâm phạm cô bất cứ lúc nào.

Hạ Tinh Thần cắn chặt môi.

Bị ức hiếp khiến tim có hơi khó chịu, cô nào cam tâm khuất phục như vậy.

“Đây là chuyện của tôi, tôi không tự trọng cũng chẳng liên quan đến anh.”

Quả thật anh quản quá nhiều.

Bạch Dạ Kình đỡ eo cô, cách một lớp vải xấu xa đụng chạm cô: “Đáp án này của cô khiến tôi cực kì không hài lòng.”
“Khoan đã.” Cả người Hạ Tinh Thần đều luống cuống, mu bàn tay vươn ra sau người muốn đẩy anh ra.

Một tay anh lập tức giữ tay cô lại, đè lên đỉnh đầu.

Anh cúi người, vừa đúng lúc mặt cô nghiêng qua, hai người bốn mắt nhìn nhau, trong mắt đôi bên đều có độ ướt át khác nhau.

Trong đó như ẩn chứa sự kìm nén ẩn nhẫn, lại giống như có thể bùng nổ bất cứ lúc nào.

Hạ Tinh Thần liếm liếm đôi môi khô khốc.

Màu mắt anh càng tối hơn, nguy hiểm lan tràn, càng hiện ra vẻ gợi cảm hơn.

“Khoan cái gì?” Anh thở hổn hển nói.

Trong lúc nói, cánh môi như cố ý như vô tình cọ cọ vành tai cô.

Trước đó trên xe, vàng tai trắng nõn của cô bị anh cầm tập tài liệu ném trúng nên tạo thành một vết thương nhỏ.

Bây giờ đã kết vảy, môi anh ẩm ướt nóng rực cọ qua, cô chỉ cảm thấy vừa đau vừa tê, cả người cuộn tròn, tránh đi.

Cô nhắm mắt, cố gắng điều chỉnh hơi thở của mình, một lát mới mở mắt ra nhìn thẳng anh: “Anh quản tôi nhiều như vậy không phải là đang ghen với Hứa Nham chứ?”
Bạch Dạ Kình sững sờ, sau một chớp mắt, màu mắt nhìn cô lúc sáng lúc tối.

Hai mắt giữ kín như bưng, dù cô nhìn anh cẩn thận thế nào thì lúc này cũng không nhìn ra được suy nghĩ của anh.

Trước giờ suy nghĩ người đàn ông này vẫn luôn thâm sâu, đục trong khó biết.

Chỉ dựa vào đạo hạnh của cô mà nhìn thấu anh thì đúng là hiếm lạ.

Ngay lúc này.

Đột nhiên cửa bị người ta đẩy ra từ bên ngoài.

“Cô Hạ, thức ăn của cô, xin lỗi xin lỗi ngài tổng thống, tôi không biết ngài cũng ở đây.

Bây giờ tôi ra ngay.” Người hầu mang khẩu trang đi vào thấy cảnh bên trong, bị dọa ngẩn ngơ.

Vội cúi đầu quay người nhanh chóng đi ra.

Mặt Hạ Tinh Thần đỏ như cà chua.

“Mặt mũi đều bị anh làm mất sạch rồi.” Hạ Tinh Thần không vui, chân nhỏ tức giận đá lên đùi anh một cái.

Anh không làm phiền nữa, trở người, xuống khỏi người cô, động tác phóng khoáng.

Hạ Tinh Thần có thể thở nhẹ nhàng, cũng vội vàng bò dậy, trốn trong chăn như muốn trốn khỏi thú dữ.

Mồ hôi trên người còn nhiều hơn lúc nãy.

Không dám nhìn anh cái nữa.

So với sự hoảng loạn của cô, từ đầu đến cuối anh vẫn bình tĩnh.


Cho dù vừa nãy bị người hầu bắt gặp cảnh đó, anh cũng bình thản như thường, giống như người bị bắt gặp vừa nãy không phải là anh.

Bạch Dạ Kinh chỉnh lại chiếc áo sơ mi hơi loạn của mình, lại bước đến bên giường.

Bóng đen bao phủ, Hạ Tinh Thần vô thức giơ tay ngăn anh lại, đôi mắt ngập nước nhìn anh đầy cảnh giác.

Cứ như anh có thể giơ nanh ma vuốt quỷ với cô bất cứ lúc nào.

Anh hừ một tiếng: “Cô thích tự mình đa tình như vậy sao.”
Hạ Tinh Thần sững sờ.

Ngon tay dài ấn lên chuông bên giường, tiếng nhân viên điều dưỡng lập tức truyền đến, Bạch Dạ Kình dặn dò: “Vào tiêm cho cô Hạ.

Với lại sẵn tiện bảo người mang bữa ăn vào.”
“Vâng.” Nhân viên điều dưỡng cúp máy.

Hạ Tinh Thần hiểu ra, ngượng ngùng bỏ cánh tay đang chặn anh xuống.

Rất lâu sau trong sóng não vẫn vang vọng câu anh nói vừa nãy.

Cô thích tự mình đa tình như vậy sao.
Cô nghe ra được trong câu này có hàm ý sâu xa.

Anh không chỉ đáp lại động tác tự mình đa tình vừa nãy của cô, mà còn trả lời vấn đề trước đó của cô: có phải ghen không.

Tâm trạng Hạ Tinh Thần trầm xuống một cách khó hiểu, nghĩ lại mình trực tiếp hỏi cũng cảm thấy rất buồn cười.

Ngay lúc này, đội điều trị và người đưa cơm cùng vào.

Hạ Tinh Thần im lặng giơ tay để cô ấy tiêm cho mình.

“Cô Hạ, cô đừng động đậy, cánh tay cô hơi sưng rồi.” Tiếng y tá trong đội điều trị cẩn trọng căn dặn.

Vốn dĩ Bạch Dạ Kình đang nhìn bữa ăn đưa vào, nghe lời y tá nói, hơi nâng mắt nhìn về phía cô.

Quả nhiên trên cánh tay của cô sưng lên một khối, hơi chuyển sang màu đen.

Người phụ nữ ngu ngốc này.


Hạ Tinh Thần bắt gặp tầm mắt anh, không vui trừng mắt.

Nếu không phải anh, cô cũng không tức đến nỗi phải rút kim.

Quay đầu, trả lời y tá với thái độ ôn hòa: “Ừ, tôi nhớ rồi.”
Bạch Dạ Kình cũng không ở lại trong phòng cô, sau khi anh đi, Hạ Tinh Thần cầm đũa ăn bữa tối một mình.

Món ăn rất thanh đạm, nhai trong miệng rất nhạt nhẽo, vô vị.

Không dễ dàng gì ép mình ăn một chút, cầm điện thoại nhìn giờ, đã tối rồi.

Cô gọi điện thoại cho Trì Vị Ương.

Trì Vị Ương đã mơ màng ngủ.

Nghe được cô có thể bị nhiễm Wis.

Muốn nhờ cô ấy xin nghỉ hộ thì Trì Vị Ương lập tức bật dậy từ trên giường.

“Cậu đang ở bệnh viện nào, bây giờ tớ đến thăm cậu.

Sao bây giờ mới nói, đừng bảo là cậu ở một mình đấy nhé?”
Hình như Trì Vị Ương đang sột soạt mặc quần áo: “Cậu ăn gì chưa, muốn ăn gì, tớ mang qua cho cậu.”
Hạ Tinh Thần nghe mà trong lòng ấm áp, cảm động gần chết: “Nghe cậu nói vậy, bệnh tớ ổn hơn nửa rồi.”
“Vậy tớ là linh dược rồi.

Cậu mau báo địa điểm đi.”
“Chị hai à, tấm lòng của cậu tớ nhận, nhưng đừng bận tâm vô ích.

Tớ không ở bệnh viện.”.

Bình Luận (0)
Comment