Tổng Tài Đại Nhân, Thể Lực Tốt!

Chương 29

Editor: May

Hơn một tháng trước, là cô quá sơ suất, mới có thể gây ra sai lầm lớn vào buổi tối ngày đó, cô không có trách Phong Thánh, cô cũng không trách ai.

Chẳng lẽ là cô muốn như vậy sao, chẳng lẽ cô không ủy khuất sao?

Ủy khuất gì của cô đều nuốt vào bụng của chính mình, kết quả là, Phong Thánh - người đàn ông cướp đi lần đầu tiên của cô, lại có thể hãm hại cô như vậy, cô trêu ai chọc ai.

“Cô nói cái gì?” Phong Thánh nhíu mắt lạnh lại, phát ra nguy hiểm, chân dài nhấc một cái, thong thả lại kiên định tới gần Lạc Ương Ương.

Bị một mình anh lên đã loạn rồi?

Ý tứ của Lạc Ương Ương là, anh dâm, loạn?

Phòng tắm có một tấm gương to, trong gương Lạc Ương Ương bước bước nhỏ liên tục lui về phía sau, một mực thối lui đến dựa lưng lên vách tường, lui không thể lui.

Ngay sau đó, Phong Thánh từng bước ép sát đè ép lên chồng lên cô, anh hoàn toàn che đậy thân ảnh nhỏ của Lạc Ương Ương, trong gương nhìn không thấy tồn tại của cô chút nào.

“Anh, anh muốn làm gì?” Ngực rắn chắc của Phong Thánh vừa đè lên, nhịp tim Lạc Ương Ương liền không khống chế được hoảng loạn gia tốc.

Không phải hormone phân bố quá nhiều tạo thành thẹn thùng, cô là bị dọa.

Đôi mắt kia của Phong Thánh quá mức nguy hiểm, lạnh lẽo đến giống như ngâm trong băng lạnh của bắc cực, ý lạnh trực tiếp thẩm thấu vào trong lòng, lạnh đến xương, anh chỉ dựa vào một đôi mắt lạnh, khiến cho cô không có chút sức lực chống cự.

Phong Thánh nhẹ nhéo cằm nhỏ trơn mềm của Lạc Ương Ương, mặt không biểu tình không đáp hỏi lại: “Cô muốn tôi làm gì?”

“Buông, buông…… Buông tôi ra.” Phong Thánh dựa đến quá gần, hô hấp hơi nóng của anh phun ở trên mặt, kích thích đến Lạc Ương Ương không chịu khống chế run run lên.

Cô muốn đương nhiên là anh buông cô ra.

Đây chính là ở nhà, Phong Thánh hẳn là sẽ không xằng bậy đi?

“Cô rất sợ tôi?” Tay Phong Thánh siết ở trên cằm Lạc Ương Ương hơi dùng sức.

Rất nhiều người đều sợ anh, anh không cho là đúng, nhưng nhìn thấy Lạc Ương Ương sợ đến anh vừa tới gần liền run rẩy, anh có chút khó chịu.

“Không, không có!” Lạc Ương Ương hơi run run bả vai nhỏ cứng đờ lên, tiện đà thân mình nhỏ co rụt lại, ngoài miệng lại kiên cường đến không thôi.

Cô là sợ, cô sợ chính là Phong Thánh sẽ xằng bậy.
Bình Luận (0)
Comment