Tổng Tài Đại Nhân Xin Hãy Dịu Dàng

Chương 113


Vũ Tiểu Kiều bị hôn đến mức cảm thấy đau nhói và tê môi, cô không ngừng vùng vẫy, nhưng chỉ càng thêm đau.
Cuối cùng anh cũng buông cô ra, nổi điên mà khẽ quát lên một câu.
“Cô không để tâm đến như vậy sao?”
Vũ Tiểu Kiều bị anh quát đến mức ù ù cạc cạc.
“Tôi rất khâm phục bản lĩnh mọi việc đều suôn sẻ của anh, quả nhiên là nhân tài tinh hoa trong thương mại, là đại tổng tài của doanh nghiệp xuyên quốc gia to lớn thống lĩnh toàn quốc.”
Tịch Thần Hạn chau mày, “Cô có ý gì vậy?”
“Anh nghe không hiểu sao?”
Tịch Thần Hạn cười lạnh, “Đây là lời mà cô muốn nói với tôi sao?”
“Nếu không thì nói cái gì?”
Cô thực sự không hiểu, rốt cuộc Tịch Thần Hạn muốn nghe cái gì vậy?
Đến tận hôm nay, cô có thể nói gì với anh được cơ chứ?
“Cô thật sự không muốn nói gì sao?” Tịch Thần Hạn vẫn tồn tại một tia hy vọng.
“Tôi còn có thể nói cái gì chứ?” Sau khi anh nói rõ ràng là cô còn phải đi làm phù dâu cho vợ chưa cưới của anh, thì cô còn có thể nói cái gì được cơ chứ?
Thái độ này của cô khiến Tịch Thần Hạn rất không vui.
Đây không phải thái độ mà anh muốn.
Tịch Thần Hạn ôm lấy Vũ Tiểu Kiều, vừa bá đạo vừa quyền thế một lần nữa hôn xuống môi cô.
Cô vùng vẫy dùng sức đẩy anh ra.
Cuối cùng cô cũng vùng vẫy thoát khỏi đôi môi anh rồi lớn tiếng quát lên, “Tôi ở trong mắt anh không đáng một xu sao?”
Tịch Thần Hạn ngớ người.
“Vậy được, tốt thôi, nếu như anh cảm thấy như vậy có thể trả hết được.” Vũ Tiểu Kiều đột nhiên dùng sức cởi áo sơ mi trên người anh, vội vàng cởi nút áo áo sơ mi của anh.
“Vũ Tiểu Kiều, cô có ý gì?” Giọng nói của anh khàn đục, anh đang áp chế cơn thịnh nộ trong lòng.

Người phụ nữ này, thật sự có thể rất dễ dàng thổi bùng tất cả ngọn lửa trong lòng anh, thiêu cháy đến mức anh khó có thể kiểm soát được.
“Không phải anh muốn tôi sao? Đây không phải thứ anh muốn sao?” Cô tiếp tục cởi cúc áo của anh, ngón tay thon dài chạm vào cơ thịt rắn chắc của anh, đốt cháy ngọn lửa thịnh nộ của anh.
Anh túm lấy tay cô, đem tay cô cố định lên bàn ăn phía sau người, đồng tử đen kịt của anh từ từ co lại.
“Vũ Tiểu Kiều, cô tưởng rằng phụ nữ mà tôi muốn chỉ có mình cô sao?” Giọng nói của anh trở nên lạnh lùng.
“Cô tự đánh giá mình quá cao rồi!”
Tịch Thần Hạn lạnh lùng liếc cô một cái, “Lòng nhẫn nại của tôi cũng chỉ có giới hạn thôi.”
Vũ Tiểu Kiều hoảng hốt đứng dậy, trong đôi mắt quật cường bỗng chốc trào dâng một lớp nước mắt.
“Tịch Thần Hạn, anh quá đáng lắm rồi.” Hét xong, cô đẩy cửa chạy ra ngoài.
Vốn Tịch Thần Hạn muốn kéo cô lại, nhưng cuối cùng chỉ nắm được không khí mà thôi.
Người phụ nữ đáng chết này, lại dám chạy nhanh hơn cả thỏ.
Anh từ từ thu tay lại, vuốt ve ngón tay, trên đầu ngón tay của anh dường như vẫn còn lưu lại cảm giác tiếp xúc với da thịt trắng trẻo của Vũ Tiểu Kiều, còn có mùi hương thơm mê hoặc lòng người thoảng thoảng trên người cô....
Cơ thể của anh lại không thể khống chế mà có phản ứng.
“Đáng chết!”
Anh khẽ mắng một câu.
Anh không tin, con mồi mà anh đã ngắm chính xác, vẫn sẽ luôn không chịu nói ra những lời mà anh muốn nghe.
Đông Thanh đang đứng ở bên ngoài lau những hạt mồ hôi toát ra ở trên trán.
Tuy anh ta không đoán được cậu chủ nhà anh ta đang nghĩ cái gì, nhưng đại khái cũng biết được, cậu chủ đang đợi Vũ Tiểu Kiều chính miệng nói với anh những lời như không muốn anh đính hôn với Vũ Phi Phi.
Đông Thanh vẫn luôn hiểu rõ rằng Tịch Thần Hạn là một người vô cùng tự phụ và kiêu ngạo.
Ở trong thế giới của Tịch Thần Hạn, tất cả phụ nữ đều giống như bạch tuộc sống chết phụ thuộc bám vào anh, còn Vũ Tiểu Kiều lại là người đầu tiên vẫn luôn cãi nhau và muốn vạch rõ ranh giới với anh.
Có lẽ cậu Thần nhà anh ta khi bắt đầu chỉ cảm thấy cảm giác chinh phục rất thú vị, nhưng bây giờ xem ra chỉ sợ đã không phải chỉ là muốn chinh phục mà đã là cảm giác chiếm hữu.
Đông Thanh lắc đầu, lẩm bẩm một câu, “Cậu chủ à cậu chủ, cô ấy không chịu nói thì chính miệng cậu nói được không? Tôn nghiêm thực sự quan trọng như vậy sao?”
Tịch Thần Hạn rời khỏi phòng bao.

Đông Thanh nhanh chóng đứng trang nghiêm cung kính nói, “Cậu chủ, Vũ Tiểu Kiều xông ra ngoài chạy mất rồi.”
“Con mồi mà Tịch Thần Hạn tôi ngắm vào, tuyệt đối không có lý do gì để chạy mất.”
Đông Thanh bị doạ đến mức nhanh chóng cúi đầu, đến thở cũng không dám thở mạnh.
“Chuyện bảo cậu xử lý thì đã xử lý như thế nào rồi?” Tịch Thần Hạn lạnh lùng hỏi.
“Đã chốt xong vị trí rồi.” Đông Thanh nhanh chóng đưa máy tính bảng cho Tịch Thần Hạn.
“Ừm, được.” Trong đáy mắt đen kịt của Tịch Thần Hạn toả một một tia lạnh lẽo, nụ cười nở ra trên khoé miệng anh vừa thâm sâu vừa kì dị.
Người phụ nữ nhỏ bé này xem cô còn có thể đính hôn được với tên đàn ông cặn bã kia nữa không?
*
Khi Vũ Tiểu Kiều và An Tử Dụ trở về trường học thì đã là nửa đêm rồi.
An Tử Dụ ngồi trước mặt Vũ Tiểu Kiều, cả mặt đều mang vẻ thẩm vấn.
Vũ Tiểu Kiều cắn môi, không biết nên nói cái gì.
Cuối cùng không chịu được ánh mắt bức ép của An Tử Dụ, chỉ có thể nói ra sự thật.
“Cái gì? Hai người? Trời ơi! Mình phải bình tĩnh lại bình tĩnh lại, cho mình 3 phút, không, cho mình 10 phút.” An Tử Dụ ôm lấy tim, rất lâu sau mà vẫn không thể tiếp nhận được chân tướng sự thật kinh ngạc này.
“Cho nên, bây giờ anh ấy quấn lấy cậu chính là có ý với cậu sao? Kiều Kiều, nhìn anh ấy thực sự rất yêu chiều cậu.”
“Còn lâu ấy, anh ta chỉ cảm thấy có hứng thú mà thôi.” Vũ Tiểu Kiều không thừa nhận, người đàn ông vừa bá đạo vừa dã man kia lại yêu chiều cô.
“Kiều Kiều, nhìn tình cảm của một người đàn ông đối với người phụ nữ không thể nhìn anh ta nói cái gì và làm cái gì, mà phải nhìn mắt của anh ta.”
“Mình phát hiện, trong mắt của anh ấy đều là cậu, mình cảm thấy anh ấy thích cậu thật.”
“Còn có thẻ mà anh ấy đưa cậu....không phải đều nói là muốn biết tình cảm của một người đàn ông đối với một người phụ nữ sâu sắc như thế nào thì phải nhìn anh ấy chịu vì cậu mà tiêu bao nhiêu tiền sao? Trong tay cậu đang cầm bây giờ là thẻ tín dụng không giới hạn, tương đương với việc anh ấy đã đem một nửa giang sơn của mình cho cậu rồi.”
Vũ Tiểu Kiều tỉu ngỉu khẽ than thở, “Anh ta chỉ cảm thấy mình thú vị, chơi bời mà thôi.


Đợi có cơ hội thì mình sẽ trả lại tấm thẻ đó cho anh ta.

Mình sẽ không động vào một đồng tiền nào của anh ta hết.”
“Kiều Kiều, nếu như anh ấy thật sự rung động với cậu thì cậu thực sự có thể suy nghĩ.

Hơn nữa mình thật sự cảm thấy hai người rất xứng đôi với nhau.”
“Xứng đôi sao? Anh ấy là ngôi sao cao trên trời, mình chỉ là một cây hoa dại ở trên vách núi mà thôi, hai bọn mình hoàn toàn không thuộc cùng một thế giới.”
“Hơn nữa, anh ấy sắp đính hôn rồi, mình cũng sắp đính hôn rồi, hãy coi tất cả chỉ là một bài hát đệm mà thôi.”
“Kiều Kiều.”
“An An, thật sự đừng nhắc đến anh ấy nữa.” Vũ Tiểu Kiều cúi đầu xuống, “Bây giờ nghĩ đến anh ấy, tâm trạng của mình rất nặng nề.”
“Nhưng mà Kiều Kiều, mình vẫn cảm thấy, hai người hình như thật sự rất có khả năng.

Cho dù anh ấy sắp đính hôn với Vũ Phi Phi, nhưng mình vẫn cảm thấy, điều đó là không có khả năng.”
“Cậu Thần sẽ thích loại phụ nữ như Vũ Phi Phi sao? Trừ khi não anh ấy không bình thường.”
Vũ Tiểu Kiều ngẩng cao đầu lên nhìn ra bầu trời dày sao ngoài cửa sổ, “Chính miệng anh ấy thừa nhận ở trước mặt mình, anh ấy còn bảo mình làm phù dâu cho Vũ Phi Phi.”
“An An, đàn ông không có ai là tốt đẹp cả.

Rõ ràng sắp đính hôn rồi còn đến trêu chọc mình.

Có phải anh ấy cảm thấy như vậy rất kích thích, rất vui không?”
An Tử Dụ ôm lấy Vũ Tiểu Kiều, “Không vui thì đừng nghĩ nữa.”
“Nhưng trong lòng mình thực sự rất buồn.” Vũ Tiểu Kiều dựa vào lòng An Tử Dụ.
An Tử Dụ vuốt ve mái tóc dài của cô, “Kiều Kiều, xem ra cậu yêu anh ấy rồi.”
“Mình biết mình không đúng, bọn mình vốn không phải là người cùng đường, mình không nên yêu anh ấy.


Đặc biệt là sau khi anh ấy đăng tin tức đính hôn và mình lại phải đính hôn với Tào Xuyên thì càng không nên tiếp tục dây dưa với anh ấy, cũng phải cắt đứt ý nghĩ đối với anh ấy, nhưng mình....”
“Mình vẫn không kiềm được mà cảm thấy đau lòng, trong này thật sự rất đau.” Vũ Tiểu Kiều ôm lấy tim mình.
“Kiều Kiều, yêu một người thì làm sao mà kiểm soát được chứ?” An Tử Dụ khẽ than một câu.
“Đặc biệt là người đàn ông như anh ấy, đối xử với cậu như vậy thì cậu không muốn yêu anh ấy cũng khó.”
“Nhưng cậu cũng nhìn thấy, anh ấy đối xử với Vũ Phi Phi....mua dây chuyền kim cương, lại tặng vòng tay, lấy lòng cô ta, bây giờ lại tặng mình thẻ tín dụng vàng đen này, đây rốt cuộc là có ý gì?”
“Điều này khiến mình không thể chịu đựng nổi.”
Vũ Tiểu Kiều nhẫn nhịn sự chua xót trong khoé mắt mình, không để nước mắt rơi xuống.
An Tử Dụ nghĩ một lúc, đột nhiên trong khoé mắt bỗng sáng lên, “Kiều Kiều, trước đó cậu Thần đăng tin nói đính hôn với con gái của thị trưởng, trong tin tức vốn không hề nhắc đến Vũ Phi Phi, cậu nói xem điều này chứng minh cái gì?”
Vũ Tiểu Kiều lắc đầu, “Vậy thì có thể chứng minh cái gì?”
“Kiều Kiều, cậu nói xem, liệu người cậu Thần muốn đính hôn vốn không phải là Vũ Phi Phi?”
“Cậu nói linh tinh gì vậy? Soa có thể như vậy được? Anh ấy đã chính miệng thừa nhận với mình rồi.”
An Tử Dụ lại nghĩ một lúc, nói, “Trước đó mình nghe bố mình nói, thị trưởng Vũ rất lâu về trước đã muốn kết thông gia với nhà họ Tịch rồi, nhưng Tịch Thần Hạn vốn không hề để ý đến mối hôn sự này, hôm xem mắt cũng không xuất hiện.”
“Ở trong giới thượng lưu, mọi người đều biết, cậu Thần vốn không gần nữ sắc, mọi người đều đồn anh ấy là gay.

Bao nhiêu nhà danh môn muốn kết thông gia với nhà họ Tịch đều bị anh ấy từ chối.”
“Bây giờ cậu Thần đột nhiên đồng ý mối hôn sự này, trong chuyện này nhất định không đơn giản như bề ngoài.”
Vũ Tiểu Kiều nghi hoặc, “Điều này có thể chứng minh cái gì?”
“Kiều Kiều, cậu cũng là con gái của bố cậu, thân phận của cậu và Vũ Phi Phi không có gì khác biệt, chỉ là cậu không lớn lên ở bên cạnh bố cậu mà thôi.”
Lông mày của Vũ Tiểu Kiều chau chặt lại, “Không thể nào, thân phận của mình....so với Vũ Phi Phi thật sự là một trời một vực, dù sao thân phận của Vũ Phi Phi thích hợp làm vợ chưa cưới của anh ấy hơn.”
“Hôm nay cậu Thần ở trong nhà hàng đối xử với cậu dịu dàng như vậy, còn không thể chứng minh tất cả sao?”
“An An, cậu nghĩ quá nhiều rồi.”
Đúng lúc này điện thoại của Vũ Tiểu Kiều bỗng reo lên.
Cô mở điện thoại ra, lại là một tin nhắn nặc danh.
“Muốn biết bộ mặt thật của chồng chưa cưới của cô không? Sáng ngày mai đến khách sạn River House , phòng 1508.”

Bình Luận (0)
Comment