Câu hỏi của Cao Thúy Cầm khiến Tịch Thần Hạn ngớ người lại.
Anh không biết Cao Thúy Cầm đã từng gặp anh hay chưa, nhưng anh có thể đảm bảo rằng anh ngoài việc xem tài liệu về Cao Thúy Cầm thì trong hiện thực hai người chưa từng gặp nhau.
“Chắc là chưa.
” Tịch Thần Hạn trả lời.
“Mẹ, có lẽ là lần trước anh ấy đến phòng bệnh của anh trai tìm con thì mẹ đã từng gặp anh ấy,” Vũ Tiểu Kiều nói.
Cao Thúy Cầm nhìn Tịch Thần Hạn, bà ta lắc lắc đầu, “Không phải, cảm giác này càng nhìn càng!.
.
”
Cao Thúy Cầm từ từ cúi đầu xuống, “Haha, nhất định là bởi vì gần đây thường xuyên có thể nhìn thấy cậu Thần ở trên tivi và báo, khiến ta xuất hiện ảo giác.
”
Cao Thúy Cầm và Tịch Thần Hạn nâng cốc, “Đứa bé Tiểu Kiều này, bình thường hành động tùy tiện bất chấp hậu quả, rất đơn thuần, hy vọng cậu Thần có thể khoan dung nó nhiều hơn.
”
Tịch Thần Hạn nhìn Vũ Tiểu Kiều một cái, khóe miệng anh thấp thoáng xuất hiện một nụ cười, “Cũng được, cũng không phiền phức lắm.
”
Sắc mặt của Vũ Tiểu Kiều trở nên đen kịt, để lộ ra một nụ cười khó coi, cười với anh.
Một bữa ăn cũng được coi là thuận lợi.
Trên mặt Cao Thúy Cầm vẫn luôn giữ nụ cười, thái độ của Tịch Thần Hạn cũng rất dịu dàng.
Khi rời khỏi nhà hàng, Cao Thúy Cầm kéo Vũ Tiểu Kiều đi nhà vệ sinh, nụ cười trên mặt bà ta dần dần biến mất.
“Mẹ, mẹ sao vậy?”
Cao Thúy Cầm cúi đầu suy nghĩ một lúc, “Tiểu Kiều, mẹ có một chuyện muốn hỏi con.
”
“Chuyện gì vậy mẹ?” Trái tim Vũ Tiểu Kiều bị treo ngược lên.
“Trên cánh tay cậu Thần!.
.
có phải là có vết sẹo hay không?”
“Vết sẹo sao?” Vũ Tiểu Kiều lắc lắc đầu, “Con không chú ý đến, chắc là không có đâu.
”
Cao Thúy Cầm chỉ lên tay phải của bà ta, “Con chú ý một chút, xem có phải có vết sẹo không?”
“Mẹ, chuyện gì vậy? Sao mẹ biết trên tay anh ấy có vết sẹo vậy?” Vũ Tiểu Kiều trở nên căng thẳng.
“Đừng hỏi! Con chỉ cần xác minh lại, không được nói cho cậu Thần biết.
” Giọng nói của Cao Thúy Cầm trở nên nghiêm túc.
Vũ Tiểu Kiều dè dặt gật đầu, trong lòng cô tràn ngập sự nghi hoặc, “Mẹ, có phải mẹ có chuyện gì giấu con không?”
“Đã nói rồi, không được hỏi.
”
Vũ Tiểu Kiều thấy mẹ cô sốt ruột nên cũng không dám hỏi nhiều.
“Nếu như có thì con sẽ nói với mẹ.
”
Trong vòng hai hôm nữa Vũ Thanh Tùng có thể làm thủ tục xuất viện.
Vũ Tiểu Kiều có chút bất an, cô luôn cảm thấy mẹ cô có chuyện giấu cô, mà chuyện này vừa hay có liên quan đến Tịch Thần Hạn.
Cô đột nhiên có chút không dám gặp Tịch Thần Hạn, trong lòng lo sợ bất an, cô cứ luôn có một dự cảm không tốt.
Cô lấy lý do là trở về trường học để đi học nên hai ngày nay đều không trở về Ngự Hải Long Loan.
Khi cô vừa bước vào cánh cổng trường lâu ngày không đến thì đám bạn học đều nhìn cô bằng ánh mắt kỳ lạ, tốp năm tốp ba đều trốn tránh cô, tụ tập lại với nhau để thì thầm nói riêng.
“Cô ta chính là Vũ Tiểu Kiều, vợ chưa cưới của cậu Thần.
”
“Ừm, ừm, biết rồi, không ngờ rằng cô ta lại có trở thành vợ chưa cưới của cậu Thần.
”
“Vũ Phi Phi lần này bị ngã thê thảm rồi, mấy hôm nay đều không nhìn thấy cô ta,haha!.
”
“Chẳng vậy, Vũ Tiểu Kiều này lại lợi hại như vậy.
Nghe nói, cậu Thần vì cô ta mà khiến cho nhà họ Tào rất thê thảm.
”
“Những người trước đây từng bắt nạt Vũ Tiểu Kiều, người nào người nấy đều cảm thấy sống lưng lạnh toát, trong lòng lo lắng.
”
“Làm sao đây? Chúng ta sắp trở nên thê thảm rồi.
”
Vũ Tiểu Kiều giữ vẻ mặt lạnh lùng, lặng lẽ đi qua người bọn họ, không thèm nhìn bọn họ lấy một cái.
Cô đảo mắt nhìn mọi người đang có vẻ mặt khác lạ một cái, đi thẳng đến chỗ ngồi ở phía sau, yên tĩnh ngồi xuống, cô lấy vở và bút ra chuẩn bị vào học.
Đúng lúc này, hai nữ sinh vừa đi vừa đẩy lẫn nhau đi về phía Vũ Tiểu Kiều, trên mặt bọn họ tràn ngập sự lo sợ bất an, bọn họ đứng trước mặt Vũ Tiểu Kiều nở nụ cười nói, “Tiểu Kiều, chúc mừng cậu và cậu Thần đính hôn.
”
Vũ Tiểu Kiều hơi hơi chau mày lại, không lên tiếng.
Hai nữ sinh kia nhanh chóng nịnh hót, “Tiểu Kiều, hôm nay cậu thật xinh đẹp.
”
“Đúng vậy, thật sự rất xinh đẹp.
”
Vũ Tiểu Kiều vẫn không để ý đến bọn họ.
“Tiểu Kiều, đây là vở ghi chép của tiết học mấy ngày nay, bọn mình đều giúp cậu ghi chép lại hết rồi, cậu có thể ôn tập lại.
”
Một nữ sinh nhanh chóng đem vở ghi chép dè dặt đặt lên trước mặt Vũ Tiểu Kiều.
Cuối cùng Vũ Tiểu Kiều cũng ngẩng đầu lên nhìn bọn họ một cái, khiến hai nữ sinh kia càng cảm thấy căng thẳng hơn.
“Haha, chuyện đó!.
Tiểu Kiều, bọn mình là đến xin lỗi cậu, xin lỗi cậu về chuyện trước đây.
”
“Tiểu Kiều, thật ra, bọn mình là bị Vũ Phi Phi uy hiếp nên mới làm ra những chuyện hồ đồ luôn nói xấu sau lưng cậu.
”
“Cậu độ lượng khoan hồng, đừng chấp bọn mình! ! trước đây đều là do Vũ Phi Phi giở trò.
”
“Bọn mình cũng là bị cô ta che mắt, bọn mình biết sai rồi, cậu tha thứ cho bọn mình đi, về sau chúng ta là bạn tốt của nhau, có được không vậy?”
Vũ Tiểu Kiều nhận ra, những người này bây giờ rất sợ cô, ánh mắt u ám của cô liếc bọn họ một cái, cô không lên tiếng, tiếp tục đọc sách.
Hai nữ sinh kia càng trở nên ngượng ngùng hơn, “Chuyện đó!.
.
Tiểu Kiều, cậu cứ bận trước đi, đợi cậu có thời gian thì chúng ta cũng nhau đi ăn cơm.
”
Vũ Tiểu Kiều vẫn không để ý đến bọn họ, bọn họ chỉ có thể hậm hực rời đi.
Có một người thì sẽ có hai người, ba người!.
.
Những người từng bắt nạt Vũ Tiểu Kiều, cho dù rốt cuộc cô có tha thứ cho bọn họ không thì đều thử đến xin lỗi cô, bọn họ chỉ sợ nếu mình không đi thì sẽ bị cô ghi hận mà bị báo thù.
Ánh mắt của Vũ Tiểu Kiều từ đầu đến cuối đều không rời khỏi vở ghi chép, trên miệng cô luôn giữ nụ cười nhạt, nhắm mắt làm ngơ với những giọng nói không ngừng xuất hiện kia.
Trong lòng cô oán thầm, “Thật là có mac vợ chưa cưới của Tịch Thần Hạn thì từ này tất cả mọi chuyện đều khác, đều là một nhóm người nịnh hót người có quyền bắt nạt người yếu thế.
”
Cô không có tâm tư nghĩ quá nhiều, gần đây dồn đọng lại rất nhiều bài, may mà vở ghi chép của An Tử Dụ ghi chép rất kĩ càng, không đến nỗi khiến cô quá lúng ta lúng túng.
Ngày thứ hai Vũ Tiểu Kiều trở về trường học, trong trường học dần dần đã xuất hiện tin đồn nhảm.
Mọi người đều nói, chỉ sợ Vũ Tiểu Kiều đã bị Tịch Thần Hạn bỏ rơi, bởi vì tối qua cô ngủ lại trường, không ở cùng Tịch Thần Hạn.
Hai người vừa mới đính hôn đã không ở cùng nhau, cũng không ra ngoài hẹn hò, điều này chứng mình rằng tình cảm xuất hiện nguy cơ tan vỡ.
Đúng lúc này không biết là ai đã tung ra một loạt bức ảnh trước đó một mình Vũ Tiểu Kiều đi dạo phố, gương mặt hồn bay phách lạc, giống như bị bỏ rơi khiến bọn họ càng khẳng định sự suy đoán trong lòng.
Trên đường Vũ Tiểu Kiều và An Tử Dụ đến nhà ăn liền nghe thấy có người kỳ lạ nói.
“Câu chuyện của cô bé lọ lem này đều là lừa người khác, thật sự tưởng rằng từ nay một bước lên mây, cóc ghẻ biến thành thiên nga sao? Haha!.
”
“Giấc mơ giữa ban ngày này thật sự không dễ nằm mơ như vậy!”
Vũ Tiểu Kiều và An Tử Dụ nghe theo giọng nói nhìn sang, chính là Bạch Lạc Băng và mấy nữ sinh đang đứng với nhau, khuôn mặt lộ ra vẻ kinh thường và giễu cợt.
“Kiều Kiều, đừng để ý đến cô ta!” An Tử Dụ kéo Vũ Tiểu Kiều rời khỏi chỗ đó.
Nhưng chưa đi được mấy bước thì phía sau lưng bọn họ lại truyền đến giọng nói chanh chua chói tai của Bạch Lạc Băng.
“Đã trở thành thiếu phu nhân của nhà quyền quý bậc nhất rồi mà vẫn ăn ở nhà ăn, lẽ nào người chồng chưa cưới ân ái này không cho cô một đồng nào sao, chắc là bị ngủ không rồi.
”
Đám nữ sinh cũng cười haha hùa theo.
Đột nhiên, tất cả tiếng cười bỗng im bặt, xung quanh lập tức trở nên lặng ngắt như tờ, chỉ có tiếng gió thổi xào xạc qua khẽ lá.
Vũ Tiểu Kiều vô cùng ngạc nhiên, khi cô vừa ngẩng đầu lên liền nhìn thấy Tịch Thần Hạn từ phía bên kia của đường bóng râm thong dong bước đến, còn nở nụ cười tươi rói với cô.
“Tiểu Kiều, anh đến đón em.
”