Tổng Tài Đại Nhân Xin Hãy Dịu Dàng

Chương 21

Tịch Thần Hạn đỡ bà nội cho Đông Thanh dìu, chậm rãi đi về phía Vũ Tiểu Kiều.

Bà nội Thần Hạn tóc bạc phơ, đội mũ quý bà, khí chất cao quý bất chấp tuổi tác, cặp mắt tinh tường nhìn Vũ Tiểu Kiều.

Cô gái này rất xinh đẹp, đôi mắt như nước long lanh quyến rũ, toàn thân mang hơi thở của cỏ rừng tươi mát, mùi hương của ánh mặt trời khiến tâm trạng người ta cảm thấy thoải mái.

Bà nội Thân Hạn buông tiếng thở dài trong lòng, cô gái như vậy luôn khiến đàn ông không thể kháng cự.

Bà nội Thần Hạn nhỏ giọng hỏi Đông Thanh bên cạnh, “Thần Hạn quen biết cô ấy à?”

Đông Thanh kinh cần cúi đầu, “Thưa bà, con…con không rõ

Tịch Thần Hạn ngược sáng bước vào, gương mặt anh đường nét sắc sảo, khuất sau một màn tối, càng hiện rõ sự ưu phiên lạnh lùng.

Vũ Tiểu Kiều lồng ngực sợ hãi, từng bước lùi về sau.

Cô ấy nhìn thấy rõ trong đôi mắt lạnh lẽo như băng của anh, toát lên một ánh nhìn sắc bén như lưỡi kiểm, dường như muốn nhìn thấu triệt để cô ấy từ trong ra ngoài.

Hơi thở của Vũ Tiểu Kiều ngưng đọng, bất giác trước mắt tối sầm lại, cơ thể mềm nhũn ra.

Tịch Thần Hạn vươn cánh tay dài ra ôm lấy vòng eo thon thả của cô. Thân thể mềm mại của cô ấy ngã vào vòng tay rắn chắc mạnh mẽ của anh, một mùi hương nhàn nhạt như có như không trên người cô ập vào mũi, khiến cho lồng ngực anh bỗng nhiên rung động.

Khỏe môi mỏng của anh nhếch lên một vẻ mỉa mai, người phụ nữ này, thật biết cách dùng thủ đoạn

TRE

Vũ Tiểu Kiều nhìn thấy sự khinh bỉ mạnh mẽ dưới mắt anh, bất lực lí nhí một tiếng. “Chúng ta có quen biết không?

Tịch Thần Hạn nhìn phụ nữ nhỏ trong lòng, đối mặt từ từ thu lại, ánh mắt lạnh lẽo hiện lên.

Người phụ nữ này, vậy mà lại giả vờ không quen biết anh

Giữa bọn họ, từng trải qua một đêm điên cuồng, sau đó có ấy còn nhận chi phiếu 10 tỉ của anh.

Mọi người lúc này im như thóc, không dám thở to.

Người phụ nữ này, từng ngã vào lòng của cậu chủ nhà họ Thần ở Kinh Hoa! Cậu chủ nhà họ Thần trước nay không gần nữ sắc, lại không thể bỏ qua người phụ nữ này!

Ngay lúc này, bức tranh khiến họ càng kinh hãi hơn xuất hiện trước mắt mọi người…

Tịch Thần Hạn từ từ cúi đầu, gần với người con gái trong lòng, mặc dù anh lạnh như băng nhưng không giấu được người khác vẻ dịu dàng được che lấp.

Mọi người đều mở to mắt, ngay cả bà nội Thần Hạn cũng ngạc nhiên không ngừng. Bà nội Thần Hạn hiểu rõ nhất đứa cháu yêu quý của bà, đừng nói có phụ nữ ngã vào lòng của nó, cho dù có phụ nữ tiếp cận nó, nó cũng khó chịu như có sinh vật ngoài hành tinh tới chiếm lãnh thổ của nó, toàn thân dựng đầy gai.

Tịch Thần Hạn giọng lạnh như băng, “Cô gái, là cô CỔ ý!”

Liên tiếp gặp nhau ở bệnh viện, nếu nói chỉ là trùng hợp, không phải sắp xếp từ lâu, anh tuyệt đối không tin!

Lông mi dài của Vũ Tiểu Kiều rũ xuống, khẽ run rẩy.

Cô ấy muốn tỉnh táo, nhưng mí mắt nặng trĩu, bất luận dùng sức thế nào cũng mở không lên, ý thức càng ngày càng mơ hồ.

Cô ấy chỉ có thể tỉnh táo mà cảm nhận được, bây giờ cô đang ở trong một vòng tay vững chắc và mạnh mẽ. Rõ ràng anh không thân thiện, hơi lạnh toát ra lạnh thấu sống lưng cô ấy, nhưng có cảm giác an toàn, rất muốn dựa vào vòng tay này

TRE ngủ thoải mái tới khi tối trời mịt đất.

Cô ấy dỡ xuống tất cả sự kiên trì, trầm mình vào bóng tối vô tận.

Tịch Thần Hạn thấy Vũ Tiểu Kiều không có phản ứng gì, sắc mặt trắng như tuyết, anh trầm giọng kêu lên. “Bác sĩ

Vũ Tiểu Kiều được đưa đến phòng bệnh, bác sĩ và y tá trong phòng tất bật vội vã

Sắc mặc Tịch Thần Hạn lạnh lẽo đứng ngoài cửa phòng bệnh, âm thanh trầm thấp, “Cô ấy sao rồi!”

Bác sĩ lau lau mồ hôi trên trán, nhỏ tiếng đáp, “Cô gái này, mệt mỏi quá độ ngủ mê rồi.”

Tịch Thần Hạn ấn đường nhíu lại, mệt mỏi quá độ?

Cô ấy đã làm gì? Dẫn đến kiệt sức như bộ dạng này! “Nghiêm trọng như vậy!” Tịch Thần Hạn nói một tiếng, đáy mặt toát ra tia lạnh mạnh mẽ.

Bác sĩ lại lau lau trán, “Cũng cũng không phải nghiêm trọng như vậy! Chỉ là…ngủ mê rồi!”

“Là mê hay là ngủ!” Tịch Thần Hạn không muốn nghe câu trả lời mơ hồ không rõ ràng. “Là là ngủ.”

Tịch Thần Hạn tức giận xoay người sải bước rời đi, bóng lưng cao lớn tràn đầy giận dữ.

Bác sĩ lại lau lau trán, chảy mồ hôi lạnh nhìn Vũ Tiểu Kiều đang ngon giấc.

Bà nội Thần Hạn ngôi ở ghế cách đó không xa, Tịch Thần Hạn đi qua, dịu dàng đỡ lấy bà, tất cả sự lạnh lẽo tan chảy ngay lập tức. Ánh sáng dịu nhẹ phát ra từ đôi mắt so với dáng vẻ tàn ác lúc nãy như hai người khác nhau.

Anh chỉ ở trước mặt bà nội, mới dịu dàng như nước. “Bà nội, để bà chờ lâu rồi.

Bà nội Thần Hạn cười hỏi, “Thần Hạn, cô gái đó là ai vậy?”

THE “Cháu không quen” Tịch Thần Hạn lạnh lẽo trả lời.

Bà nội Thần Hạn có chút không tin, nhưng thấy Tịch Thần Hạn sắc mặt lại lạnh lẽo, chỉ đành không hỏi nữa. Tịch Thần Hạn tận tay dìu bà nội, đưa bà đến phòng bệnh cao cấp trên tầng cao nhất, lơ đăng quay đầu nhìn vào phòng bệnh của Vũ Tiểu Kiều, khỏe mỗi bất giác cong lên.

Trên thế gian này, lại có thể có người phụ nữ, trong vòng tay của Tịch Thần Hạn ngủ không tỉnh .

Điện thoại kêu lên không ngừng, làm tỉnh giấc ngủ của Vũ Tiểu Kiều

Cô trong phòng bệnh ngủ cả ngày, cảm thấy tinh thần đầy đủ, có thể đủ năng lượng sống lại rồi. Mò mầm điện thoại, vừa nhìn thấy ra là Cung Cảnh Hào gọi đến, nhanh chóng từ chối.

Tên ma đầu này, gọi cho cô ấy không có chuyện gì tốt

Cậu chủ nhà họ Cung tự cao tự đại này lại gọi tiếp, Vũ Tiểu Kiều tiếp tục tắt máy.

Gã đại ma đầu họ Cung không gọi nữa, thế giới mới yên tĩnh rồi.

Vũ Tiểu Kiều ngước đầu nhìn phòng bệnh, nhéo nhéo cái đầu đau nhức, mơ hồ nhớ lại lúc trước khi ngất xỉu, hình như gặp một người đàn ông đẹp trai khí chất

Lúc này, cuộc gọi từ An Tử Dụ gọi đến. “Kiều Kiều, không tốt rồi. “Xảy ra chuyện gì vậy, An An?” Vũ Tiểu Kiều lo lắng. “Cung Cảnh Hào … anh, anh đe dọa đuổi câu ra khỏi Strickland! Anh còn nói…nói cho cậu thời gian nửa tiếng nhất định phải xuất hiện trước mặt anh!”

“Nếu không nếu không thì chờ thư thông báo đuổi học đi. Đại học Strickland hễ ra thông bảo đuổi học, có nghĩa là “Cái gì?” cũng chấm dứt luôn sự nghiệp sinh viên của cô.

Học sinh mà bị trường đại học quý tộc như Strickland đuổi,

THE sẽ không có trường nào dám nhận, ít nhất toàn bộ đại học ở Kinh Hoa cũng đừng mơ được vào “Anh bây giờ ở đâu?” Vũ Tiểu Kiều hỏi. “Ký túc xá của chúng ta l

Vũ Tiểu Kiều nhìn thời gian, nhanh chóng chạy ra ngoài.

Ý tả bên ngoài phòng muốn ngăn lại, bị Vũ Tiểu Kiêu đẩy ra.

Vũ Tiểu Kiều ào ra ngoài, mau chóng gọi xe, nhanh chóng trở về ký túc xá.

Vũ Tiểu Kiều thở hổn hển mở cửa ký túc xá, và thấy một mở hỗn độn trong ký túc xá.

Tất cả sách đều bị vứt xuống đất, trên bề mặt còn có dấu chân rất lớn.

Kiệt tác của ai không cần hỏi cũng biết, chính là từ gã đại ma đầu họ Cung hai chân bắt chéo đang ngôi trên ghế

Cung Cảnh Hào nhìn một lượt Vũ Tiểu Kiều, cô chạy một mạch về ký túc xá nên mệt đến không ngừng thở, hai má hồng hồng, màu sắc rất quyến rũ.

Cung Cảnh Hào liếc mắt nhìn vào đồng hồ đắt tiền trên cổ “A, rất không may, cô trễ ba phút rồi!”

Bình Luận (0)
Comment