Tổng Tài Đừng Có Khi Dễ Người

Chương 56



Bà ngoại hỏi: "Tiểu Nhã, cháu đã yêu đương rồi sao."Ôn Tiểu Nhã nói: "Vâng.

Bà ngoại sao bà biết được vậy?"Bà ngoại nói: "Xem cách cháu nghe điện thoại liền biết."Ôn Tiểu Nhã nói: "Bà ngoại, bà quá lợi hại."Bà ngoại nói: "Không phải bà lợi hại mà cháu quá rõ ràng."Ôn Tiểu Nhã nói: "Vậy sao?"Bà ngoại nói: "Có, trên mặt viết, là bạn trai gọi điện tới."Ôn Tiểu Nhã nói: "Bà ngoại, bà lại trêu ghẹo cháu."Bà ngoại nói: "Bà thích nhất là nhìn thấy bộ dáng cháu làm nũng, rất giống với mẹ cháu." Ôn Tiểu Nhã không nói chuyện, cô biết bà ngoại lại nhớ mẹ.Một lát sau, Ôn Tiểu Nhã nói: "Bà ngoại, đừng buồn, nếu cháu là mẹ nhìn thấy bà bây giờ cũng buồn theo."Bà ngoại gật gật đầu nói: "Không nghĩ đến con bé nữa, bà không buồn, chúng ta phải sống thật tốt."Ôn Tiểu Nhã nói: "Bà ngoại, cháu thấy bà mấy năm nay một chút cũng không thay đổi, vẫn giống ngày xưa."Bà ngoại trìu mến nói: "Con bé ngốc, cháu học cách nói này từ ai."Ôn Tiểu Nhã nói: "Cháu tự học."Bà ngoại nói: "Ăn no rồi sao?"Ôn Tiểu Nhã nói: "Cháu còn muốn ăn tiếp, nhưng bụng đã no rồi."Bà ngoại nói: "Muốn ăn, ngày mai lại làm, cháu ở đây lâu vài ngày, còn rất nhiều món ăn ngon khác."Ôn Tiểu Nhã nói: "Cháu sẽ ở đây thật lâu cho đến khi bà đuổi cháu, cháu mới đi."Bà ngoại nói: "Liền sợ ngày mai cháu phải đi về."Ôn Tiểu Nhã nói: "Bà ngoại, vì sao bà lại nói vậy?"Bà ngoại nói: "Không phải vừa nãy bạn trai cháu gọi điện tới hay sao? Bà sợ cháu không về thì cậu ta chạy theo người khác."Ôn Tiểu Nhã nói: "Anh ta chạy càng tốt, cháu liền ở đây tới già với bà."Bà ngoại cười với Ôn Tiểu Nhã nói: "Nói thật, đừng đến lúc đó rồi khóc nhè."Ôm Tiểu Nhã nói: "Còn thật hơn vàng đấy ạ."Bà ngoại nói: "Không đùa cháu nữa, nhanh chóng tắm rửa đi ngủ, giường ngủ bà đã chuẩn bị xong rồi."Ôn Tiểu Nhã nói: "Cảm ơn bà ngoại."Chờ Thượng Quan Nam Trì đến nông thôn mà bọn họ nói, đã là rạng sáng hơn một giờ.Thượng Quan Uyển Nhi cho xem dừng lại: "Anh, chúng ta cũng không biết chị dâu cụ thể là ở nhà nào."Thượng Quan Nam Trì nói: "Gọi điện thoại cho em ấy."Thượng Quan Uyển Nhi nói: "Anh gọi đi." Thượng Quan Nam Trì tìm số điện thoại của Ôn Tiểu Nhã rồi gọi.Ôn Tiểu Nhã đang ngủ ngon lành, di động reo len vài lần, cô nhịn không được nữa mà bắt máy nói: "Bị bệnh sao? Tôi nhịn anh hơi lâu đấy."Thượng Quan Nam Trì nghe thấy Ôn Tiểu Nhã mắng chửi người, liền tức giận, rống: "Ôn Tiểu Nhã, em nói ai bị bệnh, trong vòng ba phút mà em không ra cửa, bật đèn, nếu không nhanh lên thì em biết tay với anh."Thượng Quan Uyển Nhi vốn chỉ lẳng lặng nghe Ôn Tiểu Nhã nói cái gì làm Thượng Quan Nam Trì rống lớn đến vậy, dọa cô giật mình, cô kháng nghị nói: "Anh, lần sau anh rống có thể nói cho em biết trước được không, nếu không trái tim em sẽ không chịu nổi được."Thượng Quan Nam Trì nói: "Chê anh nói lớn, vậy xuống xe đi."Thượng Quan Uyển Nhi không nói nên lời, cô là vì ai, mới chạy xa như vậy, bay giờ còn bị ghét bỏ, cô nhìn Thượng Quan Nam Trì nói: "Anh cứ rống tiếp, coi như em chưa nói gì."Thượng Quan Nam Trì không để ý điện thoại, mải nói chuyện với Quan Uyển Nhi, tất cả đều bị Ôn Tiểu Nhã nghe thấy hết.


Ôn Tiểu Nhã nhanh chóng xuống dưới, bật đèn rồi mở cửa đi ra.Thượng Quan Uyển Nhi nhìn thấy phía trước không xa có nhà bật đèn sáng, nói: "Anh xem có phải là nhà đó không."Thượng Quan Nam Trì nói: "Nhìn thấy đèn thì mau đến đó, còn hỏi cái gì." Thượng Quan Uyển Nhi trong lòng ấm ức khóc lớn, đây là cách đối xử kiểu gì, cô một chút quyền lợi cũng không có.Ôn Tiểu Nhã thấy phía trước có một cái xe, cô vẫy vẫy tay, cái xe liền trước mặt cô dừng lại.Thượng Quan Uyển Nhi nói: "Chị dâu, vì sao chị lại chạy đến đây."Ôn Tiểu Nhã nói: "Chị đến thăm bà ngoại chị, muộn như vậy hai người đến đây làm gì?"Thượng Quan Uyển Nhi nhìn Thượng Quan Nam Trì nói: "Cái này phải hỏi anh trai em."Lúc này bà ngoại cũng đi xuống, đứng ở cửa nói: "Tiểu Nhã đêm rồi con còn ở đó làm gì?"Ôn Tiểu Nhã nói: "Bà ngoại, đây là bạn của con, bọn họ tới đây chơi cùng cháu."Thượng Quan Uyển Nhi hướng bà ngoại nói: "Bà ngoại, bà khoẻ, cháu là Thượng Quan Uyển Nhi, bà kêu cháu là Uyển Nhi cũng được ạ."Thượng Quan Nam Trì cũng nói: "Bà ngoại khoẻ, cháu là Thượng Quan Nam Trì."Bà ngoại nói: "Sao không vào nhà đi đứng đó làm gì?" Sau đó quay vào nhà.Thượng Quan Uyển Nhi nói: "Chị dâu, chị có cái gì để ăn không? Em lái xe lâu như vậy, vừa mệt vừa đói."Bà ngoại nói: "Các cháu chờ một chút, bà liền đi làm đồ ăn cho hai cháu."Thượng Quan Uyển Nhi nói: "Cảm ơn bà ngoại." Bà ngoại cười cười, Thượng Quan Uyển Nhi thật là một đứa trẻ khiến người khác yêu thích, miệng ngọt, lớn lên cũng rất xinh đẹp.

Nhưng cùng với Thượng Quan Nam Trì không giống nói, ít nói, nhưng lớn lên vẫn rất tuấn tú.Trong chốc lát, bà ngoại làm xong đồ ăn ngon cho bọn họ, nói: "Hiện tại muộn rồi, các cháu ăn đở mấy món."Thượng Quan Nam Trì nói: "Cảm ơn bà ngoại."Thượng Quan Uyển Nhi nói: "Căn nhà lớn thế này, bà sống một mình sao?"Bà ngoại nói: "Không, cậu với mợ của Tiểu Nhã sống cùng."Thượng Quan Uyển Nhi nói: "Vì cháu không thấy bọn họ, cứ tưởng bà sống một mình ở đây."Và ngoại nói: "Họ ở đầu thôn trông chừng cá tôm.

Ban ngày họ sẽ ở đây.


Hai cháu hẳn là anh em đi!"Thượng Quan Nam Trì nói: "Vâng bà ngoại, em ấy là em gái cháu."Thượng Quan Uyển Nhi nói: "Bà ngoại và không biết đâu, bởi vì anh ta là anh trai cháu, cháu lúc nào cũng bị anh ấy bắt nạt, lúc mới ăn anh ấy cũng bắt nạt cháu."Bà ngoại thực sự thích Thượng Quan Uyển Nhi, cười nói: "Vì sao anh trai lại bắt nạt cháu."Thượng Quan Uyển Nhi nghĩ nghĩ một chút nói: "Cháu không nghĩ ra." Bà ngoại cười cười.Thượng Quan Uyển Nhi nói: "Chị dâu, lần sau chị đừng đi xa như vậy, vì chị, anh bực dọc với em kìa."Ôn Tiểu Nhã nói: "Chị cả ngày ở nhà rất nhàm chán, cho nên đến nhà bà ngoại chơi một thời gian."Thượng Quan Nam Trì nói: "Không được, sáng mai chúng ta phải về."Bà ngoại nói: "Tiểu Nhã, đây là bạn trai của cháu đúng không."Thượng Quan Uyển Nhi trả lời hộ nói: "Bà ngoại, đúng vậy, chị ấy là chị dâu của cháu, anh ta là anh trai cháu, hai người phải bàn chuyện cưới hỏi."Bà ngoại nói: "Phải không?"Thượng Quan Uyển Nhi nói: "Rất chính xác ấy ạ, còn nữa trong bụng chị dâu đã có đứa con của nhà Thượng Quan."Bà ngoại kinh ngạc nhìn Ôn Tiểu Nhã với Thượng Quan Nam Trì.Thượng Quan Nam Trì nói: "Bà ngoại, cháu xin lỗi.

Bởi vì Tiểu Nhã mang thai, nên cháu sợ cô ấy xảy ra chuyện.

Mới đến đây quấy rầy bà."Bà ngoại nói: "Không có việc gì, không có việc gì."Sau đó nhìn Tiểu Nhã nói: "Tiểu Nhã, con mang thai bao lâu rồi."Ôn Tiểu Nhạc nói: "Ba tháng.


Bà ngoại cháu xin lỗi vì không nói cho bà biết."Bà ngoại nói: "Không có việc gì, hôm nay cháu mặc quần jean bà cũng không nhận ra."Thượng Quan Nam Trì nghe thấy Ôn Tiểu Nhã mặc quần jean tức giận nhìn Ôn Tiểu Nhã nói: "Tiểu Nhã, không phải anh đã mua cho em quần áo cho thai phụ rồi sao? Em còn mặc quần jean làm gì."Ôn Tiểu Nhã nói: "Em suy nghĩ mới có ba tháng mặc quần jean có sao."Bà ngoại thấy Thượng Quan Nam Trì thực sự tức giận nói: "Rồi rồi, các cháu nhanh chóng tắm rửa đi ngủ đi.

Có chuyện gì ngày mai nói."--------Editor: NgọcCập nhật 2.7.2021 tại dembuon.


Bình Luận (0)
Comment