Tổng Tài, Đừng Nghịch Ngợm!

Chương 19


Cô không trách sự lựa chọn của những người đàn ông này, vì sao lại chết mê chết mệt vì Thẩm Tư Duệ như vậy.

Có điều không thể chỉ do một mình Tô Vũ được.

Nhưng chuyện của tám năm qua, cô trở nên như vậy rốt cuộc là vì ai, chắc hẳn anh ta biết rõ hơn ai hết.

Trong mắt cô, Tô Vũ không phải loại đàn ông nông cạn như vậy.

Có điều, tất cả cũng chỉ là suy nghĩ của cô mà thôi.

“Các người đến đây làm gì?”
Sau một hồi thất thần, Thẩm Ngân Tinh lập tức khôi phục vẻ lạnh lùng như thường ngày.


Thẩm Tư Duệ cắn chặt môi, khẽ nắm chặt cánh tay của Tô Vũ, vẻ mặt cô ta đầy u ám.

Nhìn dáng vẻ lạnh lùng, đầy xa cách của cô, Tô Vũ khẽ nhíu mày.

Anh ta đi vào phòng bệnh, Thẩm Tư Duệ sợ sệt đi theo sau anh ta.

“Sức khỏe của Tư Duệ đã tốt hơn nhiều rồi, hôm nay cô ấy sẽ xuất viện nên có ý muốn qua tạm biệt em một tiếng.”
Thẩm Ngân Tinh cười lạnh đáp:
“Tạm biệt gì cơ? Sinh ly tử biệt sao? Nếu không phải vậy thì cút hết đi cho tôi.”
“Ngân Tinh!”
Tô Vũ đột nhiên thấp giọng mắng nhiếc.

“Từ khi nào mà em lại trở nên chua ngoa như vậy? Từ trước đến giờ em vẫn luôn phân biệt rõ ràng đúng sai, Tư Duệ chưa bao giờ làm điều gì sai cả, em...”
Thẩm Ngân Tinh ngẩng đầu lên, lúc này sắc mặt Tô Vũ vô cùng u ám, ánh mắt anh ta nhìn cô cũng đầy vẻ buộc tội và sự thất vọng.

Hiếm khi cô thấy Tô Vũ dùng ánh mặt như vậy nhìn mình, anh ta đã từng là một người đàn ông vô cùng dịu dàng, cô chưa từng nghĩ rằng có ngày anh ta lại dùng dáng vẻ lạnh lùng và tức giận như vậy để đối diện với cô.

Nhưng trong ba lần gặp gần đây, anh ta đều có cái nhìn này như vậy.

Cô cứ nghĩ trái tim mình vẫn sẽ đau đớn như trước, nhưng bây giờ, cô lại bình tĩnh đến tê liệt, thậm chí chính cô còn cảm thấy ngạc nhiên.

Thẩm Ngân Tinh đặt đôi đũa trong tay xuống, cầm cốc nước đã rót sẵn ở bên cạnh lên nhấp một ngụm, sao đó lạnh nhạt cắt lời Tô Vũ.

“Không phải cô ta, vậy là do tôi sao?”

Cô đang cầm cốc nước thủy tinh trong tay, cảm thấy nước hơi nóng.

Thẩm Ngân Tinh đứng lên, chầm chậm đi tới trước mặt hai người bọn họ, cô nhìn Tô Vũ, khóe miệng khẽ cong lên.

“Tôi chua ngoa ư? Vậy bây giờ tôi hỏi anh anh, anh lấy tư cách gì để buộc tội tôi?”
“Anh...” Môi Tô Vũ khẽ mấp máy nhưng anh ta lại không biết nên nói gì.

“Chị, chị đừng trách anh Tô Vũ, tất cả đều là lỗi của em...”
Thẩm Tư Duệ còn chưa nói hết câu, ánh mắt của Thẩm Ngân Tinh bỗng nhiên phóng thẳng lên mặt cô ta.

Vừa dứt lời, cơ thể Thẩm Tư Duệ cũng cứng đờ lại.

“Đương nhiên tất cả mọi chuyện đều là lỗi của cô rồi! Tôi không có nói là không trách cô!”
Cảm thấy cơ thể Thẩm Tư Duệ đã cứng đờ lại, Tô Vũ liền kéo cô ta về phía sau mình:
“Ngân Tinh, đây không phải lỗi của Tư Duệ, em có trách thì cứ trách anh.”
Thẩm Ngân Tinh từ từ chuyển ánh mắt sang khuôn mặt của Tô Vũ, lạnh lùng nhìn anh ta một lúc, thay vì tức giận cô lại mỉm cười, cô nhìn anh ta bằng ánh mắt vừa hờ hững vừa tê dại.

“Anh tưởng rằng anh không đáng trách sao?”1

Tô Vũ lại lập tức nhíu mày.

“Hai người các ngươi, ai có thể nhận tội thay cho người kia đây?”
Tô Vũ khẽ cắn môi, anh ta không thể chống lại một Thẩm Ngân Tinh hung hăng như vậy được.

“Anh tưởng rằng hai người muốn là có thể ở bên nhau được sao? Tất cả mọi người trong Bình Thành này đều biết Tô Vũ anh là chồng sắp cưới của tôi, còn Thẩm Tư Duệ là em gái trên danh nghĩa của tôi, em dâu và anh rể lại yêu nhau! Hai người...!còn mặt mũi đi gặp người khác sao?”
Nghe xong những lời của Thẩm Ngân Tinh, sắc mặt Thẩm Tư Duệ lập tức tái nhợt.

Hai năm nay, danh tiếng của cô ta trong làng giải trí mới lên được một chút, mặc dù hiện nay tình yêu đích thực là trên hết nhưng vẫn có những người bàn tán ra vào
Nếu hai bên chửi bới lẫn nhau thì việc cô ta bị những người trong ngành nhân cơ hội này chèn ép là điều khó tránh khỏi.

Đến lúc đó thật sự vô cùng phiền phức rồi..

Bình Luận (0)
Comment