Tổng Tài, Đừng Nghịch Ngợm!

Chương 309


Thấy cả phòng họp vang lên tiếng không tán thành, mắt Thẩm Ngân Tinh hơi nheo lại.

“Tôi có thể khiến Tinh Thần Quốc Tế phát triển đến quy mô hiện tại, thì có thể khiến nó càng xuất sắc hơn! Tôi có thể nói đùa bất cứ chuyện gì, nhưng tuyệt đối không thể đem nó ra đùa giỡn.


Nói xong, cô đứng lên, ánh mắt lạnh lùng lướt nhìn mọi người, rồi xoay người rời khỏi phòng họp.

Bởi vì mấy câu nói cuối cùng của Thẩm Ngân Tinh, mà toàn bộ phòng họp dần dần yên tĩnh lại.

Tuy rằng cuộc họp kết thúc, nhưng đột nhiên thay đổi cách thức hoạt động của công ty dù sao cũng là một chuyện lớn.

Thẩm Ngân Tinh có quá nhiều việc phải làm, xã giao cho nghệ sĩ nổi tiếng công ty vẫn nhận, nhưng về phương diện khác, cô cần những nghệ sĩ hợp tác lâu dài.

Các bộ phận của công ty vì quyết định của Thẩm Ngân Tinh mà tạm thời không tiếp thu được, phạm vi kinh doanh của công ty thu nhỏ lại, một số bộ phận trước đây không còn cần đến.

Lúc này đại sảnh tầng một công ty đã chật cứng nhân viên, đều đắn đo không biết Thẩm Ngân Tinh sẽ làm gì tiếp theo? Đều bất an ở đây chờ sắp xếp.

Lúc này, ngoài cửa tòa nhà Tinh Thần Quốc Tế, một chiếc xe tải chậm rãi dừng lại.


Hai bảo vệ ngoài cửa nhíu mày vẻ mặt phòng bị nhìn chằm chằm chiếc xe kia, tay thỉnh thoảng sờ côn điện bên hông mình.

Không thể trách bảo vệ cảnh giác như vậy, vì từ lúc xe dừng lại đến bây giờ đã khoảng mười phút, nhưng vẫn không thấy ai xuống xe.

Hơn nữa khoang sau xe có một phần là thùng xe kín vuông, thoạt nhìn không giống một chiếc xe có ý đồ tốt.

Lại năm phút trôi qua, cửa xe tải được mở ra, có người bước xuống xe.

Hai bảo vệ nhìn dáng vẻ người kia một chút, tây trang giày da, tuấn tú lịch lãm.

Ừm, nhưng những điều đó cũng không có nghĩa cậu ta là người tốt.

Bọn họ vẫn cảnh giác như cũ, tiếp tục nhìn chằm chằm người đàn ông kia.

Sau đó, biểu cảm trên mặt họ càng ngày càng kỳ lạ.

Không chỉ họ, ngay cả những người đi qua đi lại trong tòa nhà cũng không nhịn được dừng bước.

“Tôi tới tìm tổng giám đốc Thẩm của các người.


Du Văn bị hai bảo vệ ngăn lại ở trước cửa tòa nhà, chỉ có thể căng da đầu giải thích với hai bảo vệ.

Hai bảo vệ nhíu mày, trong tay hai người cầm côn điện, ý đồ rất rõ ràng.

Không cho vào!
Du Văn nhắm mắt lại hít sâu một hơi, sau đó rút điện thoại ra, trực tiếp gọi cho Thẩm Ngân Tinh.

Điện thoại rất lâu vang lên rất lâu mới được kết nối, giọng nói của Thẩm Ngân Tinh truyền đến.

“Hửm?”
“Cô Thẩm, tôi là Du Văn, tìm cô có việc! ”

Thẩm Ngân Tinh nhíu mày: "Vậy cậu vào đi.


“Nghe thấy chưa? Bảo tôi vào.


Du Văn mở loa ngoài, cho nên hai bảo vệ cũng nghe rất rõ ràng.

Thu lại côn điện, hai người nhường đường cho Du Văn đi vào.

Nhưng ánh mắt vẫn rất kỳ lạ.

Đại sảnh xôn xao ồn ào dần dần yên tĩnh lại, tất cả mọi người đều nhìn về Du Văn.

“Ây, thật đáng yêu!”
“Ừm, lông mi thật dài, mắt thật to!.


“Khuôn mặt đó thật dễ thương, ây, có phải nó đang cười không?”
“Dáng vẻ kia thật thú vị, lại còn mặc quần áo!.


“Lông xù xù, sờ một chút, a a a a a, thật đáng yêu!.



Mấy người phụ nữ trong đám đông không nhịn được hét lên, có một số người đã kích động đến nỗi nhảy cẫng lên.

Vẻ yêu thích được thể hiện vô cùng nhuần nhuyễn!
Du Văn dùng sức cắn răng sau, căng da đầu kiên trì lướt qua đám đông.

Có trời mới biết rốt cuộc vừa rồi cậu ta đã chuẩn bị tâm lý bao lâu, mới thuyết phục được mình xuống xe.

Có trời mới biết tâm trạng lúc này của cậu ta thế nào!
Có trời mới biết cậu ta muốn biết rốt cuộc tiên sinh đang nghĩ gì bao nhiêu?
Cả ngày làm chuyện gì đâu không?
Cỏ xanh trong tay được một lực đạo kéo, Du Văn nhìn về phía trước, cổ ưỡn ra, ngẩng đầu sải bước, tác phong thoải mái, tiêu sái.

Những vẫn không nhịn được đưa tay lên che mặt.

Quá mất mặt rồi!

Bình Luận (0)
Comment