Tổng Tài Hắc Đạo Quấn Lấy Tôi

Chương 144

Nam Cung Hàn im lặng, hắn trầm ngâm một hồi rồi đứng dậy, cất giọng lạnh lùng.

" Các cậu làm rất tốt. Những chuyện còn lại tôi sẽ tự giải quyết".

Liên Sát trở Nam Cung Hàn trở nên bệnh nhân, nơi Lưu Linh đang điều trị.

Từ lúc bước ra khỏi khu căn cứ bí mật, ánh mắt hắn dần ánh lên sự tàn ác kinh khủng, dường như trong đại não đã truyền đến cho hắn một cái tên làm hắn nghi ngờ nhất.

Liên Sát tuy ngồi ghế trước lái xe nhưng cũng cảm thấy rùng mình.

Anh đi theo vị chủ nhân này cũng đã lâu nên hắn biết việc vị chủ nhân này của hắn ghét nhất chính là bị phản bội. Nam Cung Hàn đối với anh em trong hắc bang rất tốt. Hắn cũng là kẻ biết phân biệt đúng - sai, là người có lập trường vô cùng rõ ràng cũng là người biết suy trước tính sau, nhìn xa trông rộng, vô cùng sáng suốt.

Thế nhưng một khi phản bội, thậm chí lợi dụng hắn thì cái giá mà kẻ đó phải nhận lấy rất đắt. Nam Cung Hàn không đánh đập đàn bà, phụ nữ, trẻ em, người nào phạm tội thì người đó chịu tội. Những hình phạt được cho là khắc nghiệt nhất không chỉ dừng lại ở cái chết mà là sự hành hạ về thể xác.

Trước đây, một người vệ sĩ vì tính mạng vợ con bị đe dọa bởi một bang bạch đạo nên đành phải làm theo ý chúng, giết chết Nam Cung Hàn.

Nhưng chưa giết được hắn, anh đã bị hắn khống chế. Kết quả là gì?

Hắn đã tiêu hủy bang bạch đạo kia, cứu lấy vợ, con của người vệ sĩ kia nhưng người vệ sĩ kia thì không thể thoát khỏi hình phạt của hắn.

Bây giờ trong tâm trí hắn đang nghĩ cái nghĩ và suy tính cái gì cũng chỉ mình hắn biết. Cái con người khó đoán này vừa kỳ lạ vừa tàn nhẫn vô cùng.

Vừa về đến bệnh viện, hắn vội bước xuống xe. Ánh mắt tàn ác lúc trước đã không còn, thay vào đó là một ánh mắt dịu dàng và hạnh phúc. Hơn nửa ngày không gặp Lưu Linh, hắn rất nhớ cô. Trêи bàn tay hắn vẫn còn cảm giác được sự mềm mại của hai trái đào trước ngực cô đêm qua. Hắn đang rất mong chờ.

Nhưng vừa bước vào phòng bệnh thì lại không thấy Lưu Linh đâu cả. Hắn có chút lo lắng trong lòng. Thấy người y tá đi qua, hắn lạnh lùng nhìn cô, hỏi.

" Cô gái trong đây đâu rồi? "

Cô y tá rất sợ ánh mắt ấy của hắn, hai tay cô run run nắm chặt lấy tập báo cáo trong tay, trả lời hắn.

" Thưa thiếu gia, cô gái trong phòng này đã được cậu Dương Hoàng đưa ra ngoài sân sau của bệnh viện ạ."

Nghe người y tá kia nói vậy, Nam Cung Hàn đi thẳng ra sân sau của bệnh viện. Hắn cảm giác người bạn này có phải đang quá quan tâm đến người phụ nữ của hắn không?

Ở sân sau bệnh nhân là một nơi rất trong lành. Dưới nền đất là những thảm cỏ xanh mơn mởn, còn có cả những bông hoa cánh bướm đang bay bay trong gió lạnh. Hôm nay, thời tiết dường như ấm hơn mọi ngày một chút.

Dương Hoàng vừa mới bước ra từ căng tin, trêи tay cầm hai ly nước sinh tố dâu và dưa hấu. Anh đang định đi đến chỗ Lưu Linh đang ngồi thì thấy Nam Cung Hàn đang đi đến.

Vừa nhìn thấy gương mặt hắn, anh đã biết người bạn này của anh là đang hậm hực trong lòng, muốn đánh anh ngay lập tức.

" Ai cho cậu dẫn cô ấy ra đây hả? Trời vẫn còn lạnh, lỡ như cô ấy bị làm sao thì cậu có chịu trách nhiệm được không hả? "

Nghe Nam Cung Hàn nói vậy, Dương Hoàng chỉ biết thở dài. Dù gì cũng là bạn bè từ nhỏ, mới gặp nhau cũng nên chào hỏi, ấy vậy mà Nam Cung Hàn lại vô cùng tức giận, tra hỏi anh về người con gái kia, chưa gì đã nổi cơn ghen tuông. Đúng thật là...

" Hôm nay, trời ấm hơn môt chút, tôi dắt cô ấy ra ngoài hít thở không khí một chút. Trong phòng bệnh ngột ngạt, bí bách, toàn mùi thuốc khử trùng...Cậu xem, cô ấy vui như vậy mà".

Dương Hoàng vừa nói vừa hướng mắt về phía Lưu Linh, quan sát cô.

Anh cầm hai ly sinh tố trêи tay, đưa cho Nam Cung Hàn rồi nói tiếp.

" Tôi không cướp cô ấy từ tay cậu đâu nên cậu đừng có ghen tuông với tôi. Tôi chỉ coi cô ấy như em gái thôi nên đừng nghĩ lung tung nữa...Mau ra với cô ấy đi kìa!"

Hắn cầm lấy hai ly sinh tố từ tay Dương Hoàng, trong lòng cảm thấy hơi áy náy khi vừa rồi hắn chưa gì đã gắt gỏng với cậu.

" Vừa rồi, cho tôi xin lỗi. "

" Không sao đâu! Bạn bè với nhau, tôi thông cảm cho cậu!" Dương Hoàng vui vẻ đáp.

Nhìn Nam Cung Hàn bước đến nơi Lưu Linh đang ngồi, Dương Hoàng rất vui. Nhìn cách hắn quan tâm Lưu Linh, anh cảm thấy trong lòng rất nhẹ nhõm. Người bạn lạnh lùng của anh có vẻ như đang dần dần thay đổi theo chiều hướng tốt.

Ở một góc khác, người y tá nam lúc trước đang đứng quan sát Nam Cung Hàn và Lưu Linh. Trêи mặt hắn đột nhiên nở một nụ cười vô cùng gian tà và mưu mô.

" Tao nắm được thóp mày rồi! Nam Cung Hàn! Cứ chờ xem..."

Bình Luận (0)
Comment