Tổng Tài Hắc Đạo Quấn Lấy Tôi

Chương 167

Khi xe vừa dừng trước cổng biệt thự thì trời cũng đã mờ tối, Phong quản gia từ trong nhà hớt hải chạy ra, gương mặt vô cùng lo lắng.

Lưu Linh thấy vậy thì nhanh chóng bước xuống xe rồi đi đến bên ông, gặng hỏi:

" Có chuyện gì sao? Sao ông lại vội vàng chạy ra đây như vậy? "

Phong quản gia không trả lời ngay câu hỏi của cô, ông chạy ra ngoài cổng nhìn trước nhìn sau, ánh mắt ánh lên sự sợ hãi một cách rõ rệt.

Rồi ông quay lại nhìn cô, nói nhỏ:

" Tiểu thư! Khi người ở sân vận động không gặp kẻ nào khả nghi chứ? "

" Không ạ! Nhưng mà có chuyện gì vậy? Tại sao ông lại hỏi cháu điều đó?!"

" Vào nhà trước đã rồi tôi sẽ nói với cô! "

_______________________

Có thông tin, Nam Cung Hàn cho người phóng hỏa một địa bàn của bang Thiên Long, sau đó là ang lượt các địa bàn ở phía Tây, phía Nam thành phố. Tất cả những nơi đó đều cất chứa một lượng hàng " trắng " tương đối lớn chúng...

Hắc Thiên Long đang nghỉ dưỡng ở resort biết tin thì giận dữ vô cùng, tức tốc mở cuộc họp khẩn trong bang đảng, chuẩn bị kế hoạch trả thù.

" Đại ca! Đang yên đang lành! Tại sao hắn lại người phóng hỏa địa bàn của chúng ta vậy?" Một tên tay sai dưới chướng Thiên Long lên tiếng.

Thiên Sơn - con trai thứ hai của Hắc Thiên Long không kìm nén được cơn giận dữ của bản thân, miệng liên tục chửi rủa.

"Mẹ nó chứ! Chả hiểu cái thằng chó đó nghĩ cái quần què gì! Lúc thì tươi cười với chúng ta lúc lại chơi khăm chúng ta, hãm hại chúng ta một cách bất ngờ! "

Trong khi đó, Hắc Thiên Long vẫn ngồi lặng mình. Ông ta vốn là bạn làm ăn với Nam Cung Doãn, Nam Cung Hàn chắc hẳn biết điều đó nên ông vẫn chưa dám chắc việc này là hắn làm. Ông ta trầm mặc rồi từ tốn, nói:

" Có chắc là do hắn sai người gây ra việc này không? "

" Lão đại à! Anh nghĩ chúng tôi phải nói dối anh sao? Địa bàn đó của chúng ta từ ngày xưa cho đến bây giờ đều không ai dám làm càn! Cả cái thành phố X này không một ai dám phóng hỏa nó ngoại trừ hắn cả! "

Một tên khác chen lời nói tiếp:

" Lão đại à! Bây giờ chúng ta phải làm sao là dựa vào quyết định của anh! Chúng ta không thể để hắn được nước làm tới được! Phải dạy cho hắn một bài học!"

Những người xung quanh nghe hai người kia nói vậy thì liền đồng thanh phủ quyết:

" Đúng vậy! Phải dạy cho hắn một bài học! "

" Phải dạy cho hắn một bài học! "

....

_____________________

Trời đã dần tối, một bầu không khí nặng trĩu bủa vây khắp thành phố X. Trêи các tuyến đường, cửa hàng, các bến xe buýt đã không còn một ai.

Đồng hồ vừa điểm 21:00

Nam Cung Hàn cũng vừa kết thúc công việc của mình nhưng hắn lại không trở về nhà như thường ngày. Trong một góc tối mập mờ, hắn ngồi trêи chiếc ghế sofa, ánh mắt sắc lạnh hướng về phía cửa chính.

" Còn đứng ở đó làm gì nữa!? Không phải các người muốn gặp tôi sao? "

Tay sai của bang Hắc Thiên đã xuất hiện từ trong ta ngoài tập đoàn của Nam Cung Hàn. Chúng dùng mưu mô, đánh hạ vệ sĩ của hắn rồi chia nhau canh giữ mọi lối đi trong tòa nhà.

Một nhóm người quần áo luộm thuộm bước vào, gương mặt, cơ thể đầy những vết sẹo lồi lõm, ánh mắt dữ tợn

nhìn hắn rồi nói:

" Lão đại chúng tao muốn gặp mày! Mời mày đi với chúng tao một chuyến! Nếu mày không thuận thì anh em của bọn tao sẽ xé xác mày đấy! "

Thiên Hạ - con trai cả của Hắc Thiên Long ngang nhiên ngồi xuống chiếc ghế sofa đối diện với Nam Cung Hàn, ánh mắt sếu cợt kèm theo sự khinh bỉ và sự căm phẫn, đe dọa Nam Cung Hàn.

" Mày ngang nhiên sai người phóng hỏa những địa bàn quan trọng của bọn tao! Phải nói thật là gan mày cũng không nhỏ đâu! Thằng khốn! "

Nam Cung Hàn cũng rất nhờn, hắn khá bình tĩnh mặc dù trước mắt mình toàn một lũ man di mọi rợ! Hắn khẽ nhếch mép cười rồi hướng ánh mắt sắc bén về phía Hắc Thiên Hạ, mỗi lời nói đều như chất chứa sự mỉa mai, châm biếm, khiến cho những kẻ kia tức đến ngứa gan ngứa ruột!

" Ồ! Xé xác tao ư? Xé xác tao thì mấy cái địa bàn đó của chúng mày liệu có trở lại? Xé xác tao rồi bọn mày nghĩ bọn mày yên ổn được à?! Xé xác tao! Gan mày cũng to lắm đấy! Nhưng mà phải làm sao đây...Tao lại không muốn chúng mày toại nguyện! "

Nói rồi, Nam Cung Hàn đi đến góc phòng, một thiết bị được kϊƈɦ hoạt đưa hắn đi khỏi căn phòng một cách dễ dàng mà không cần phải động tay động chân với bất kỳ tên nào...

Hắn là chủ tịch tập đoàn công nghệ, những thứ này hắn đã chuẩn bị từ trước! Hắn không phải sợ hãi mà bỏ trốn mà là hắn muốn tìm câu trả lời thực sự mà thôi...Câu trả lời về kẻ đứng sau vụ việc năm đó...

Những tên kia thấy hắn đi ngay trước mắt mình, ngỡ ngàng nhìn rồi bất giác chạy đến nhưng không kịp. Tất cả chúng đi xuống bãi đỗ xe, thang máy,...để tìm hắn nhưng vẫn không thấy.

" Mẹ nó chứ! Cuối cùng thì nó chạy đi đâu rồi!? Người của chúng ta đều ở xung quanh tòa nhà này nhưng không thấy ai chạy ra cả!? Cuối cùng thì bằng cách nào hắn..."

Hắc Thiên Hạ vừa nói đến đây thì hắn mới ngước lên bầu trời.

Có một chiếc máy bay vừa bay đi từ phía sân thượng của tòa nhà.

Hắc Thiên Hạ vô cùng tức giận, hắn vò đầu bứt tóc rồi nổ súng.

Một tiếng " pằng " vang lên giữa không gian tĩnh mịch kèm theo một tiếng hét lớn:

" Còn không mau đuổi theo hắn!!? "

________________________

Lúc bấy giờ, Lưu Linh sau khi nghe Phong quản gia kể lại tình hình của Nam Cung Hàn, trong lòng cô không khỏi lo sợ.

Cô không biết vì cớ gì, hắn - một kẻ luôn suy nghĩ một cách kỹ càng trước khi đưa ra quyết định nay lại nông nổi đến vậy! Chắc chắn phải có nguyên do gì đó!

Nhưng rõ ràng theo thông tin mà cô từng thu thập trước đây, mối quan hệ giữa nhà Nam Cung và bang Thiên Long rõ ràng rất tốt mà! Hắn gây ra những việc đó là vì ai chứ?

Lúc này, một người giúp việc vừa đi vứt rác xong thì thấy trước cổng nhà có một chiếc túi vải màu đen.

Cô nghĩ chắc có lẽ là ai đó đặt hàng online nên mang vào giúp.

" Tôi thấy có một chiếc túi màu đen ở trước cửa! Là ai đã đặt hàng sao? "

Lưu Linh đang tập trung suy nghĩ, thấy chiếc túi màu đen kia, hai mắt cô mở to. Cô chạy nhanh đến nơi người giúp việc, mở chiếc túi ra...

Những con số đang dần nhảy ngược về giới hạn cuối cùng...Chỉ còn mười năm giây nữa thôi...

Lưu Linh hét lớn:

" ĐÂY LÀ BOM! TẤT CẢ MỌI NGƯỜI MAU TRÁNH XA KHỎI NƠI NÀY! MAU CHẠY VỀ PHÍA SAU BIỆT THỰ! NHANH LÊN! "

Bình Luận (0)
Comment