Tống Vân Khanh tiếp thu ý kiến của Leo và ông nội Mạnh, yên lặng thản nhiên chờ đợi tất cả những điều chưa biết có khả năng xảy ra.
Vì vậy, Mạnh Văn tìm cho bọn họ một trường mầm non quốc tế, vị trí cách toà nhà văn phòng. của tập đoàn Mạnh thị không xa, vị trí văn phòng của Duệ Dật cũng vừa hay lựa chọn ở gần tập đoàn Mạnh thị, nói đến mọi người đều ở chung trong một văn phòng.
Leo và AMoon chính thức đi học nhà trẻ, tuy với trình độ của chúng hoàn toàn không cẩn như vậy, nhưng mà trẻ nhỏ thì nên sống cuộc sống của trẻ nhỏ, học tập tiếp đó hoà nhập vào cộng đồng tất quan trọng.
Kế hoạch thu mua của Thịnh An tiến hành thuận lợi, vì để gây nên hiện tượng giả, Tống Vân Khanh để aofeng của Tu Quân cũng tham gia vào thu mua.
Đích thân Tu Quân mang theo bảng kế hoạch của bọn họ đến Duệ Dật, nhìn thấy thang máy đến, đi gấp mấy bước, bên cạnh cũng có một người đàn ông chạy nhanh xông đến, không cẩn. thận đụng phải tài liệu trong tay của Tu Quân.
“Xin lỗi.” Đối phương xin lỗi liên tục, cúi người giúp Tu Quân nhặt tài liệu lên.
Tu Quân nhận lấy tài liệu, thản nhiên nói một tiếng: “Cảm ơn!” Đi vào trong thang máy, người đàn ông ở sau lưng cũng đi theo vào.
Bên trong thang máy có chút chật, hai người dựa vào nhau tương đối sát.
“Tổng giám đốc Tu?” Tiếng của người đàn ông ở trên đầu của Tu Quân vang lên.
Tu Quân hơi ngẩng đầu, vừa nhìn thấy một khuôn mặt có chút giống nhau với Mộ Hi Thần.
“Chào anh! Mạc tổng” Là Mộ Hi Trác.
Trên mặt của Mộ Hi Trác lộ ra nụ cười mê người: “Không ngờ rằng ở đây có thể gặp được
Tổng giám đốc Tu, hân hạnh.”
Tu Quân chỉ gật gật đầu, không có nói chuyện.
“Tôi đoán Tổng giám đốc Tu đến đây là muốn đến Duệ Dật phải không?” Mộ Hi Trác đối với khuôn mặt xinh đẹp của Tổng giám đốc Tu có chút thiện cảm.
Tu Quân lại gật gật đầu, không có nói chuyện.
“Vậy vừa hay chúng ta cùng đường, xem ra tôi và Tổng giám đốc Tu rất có duyên phận.” Loại phụ nữ nhìn có vẻ lạnh lùng mới càng có thể dấy lên hứng thú của đàn ông, vì vậy bây giờ rất nhiều phụ nữ đều giả vờ ra một khuôn mặt cấm dục, Mộ Hi Trác rất thích xé rách mặt nạ ngụy trang của. bọn họ.
Tu Quân quét mắt một cái mấy người còn dư với lại ở trong thang máy: “Người có duyên phật tôi hình như không chỉ Mạc tổng.”
Những người còn lại trong thang máy đều không khỏi cúi đầu để nhịn cười.
“Trong mắt của cô ấy, Mộ Hi Trác này giống như một con khổng tước đực bất cứ lúc nào cũng có thể khai bình.
Sắc mặt của Mộ Hi Trác cứng đờ.
“Ting” cửa thang máy mở ra, Tu Quân là người đầu tiên đi ra.
Hứa Thiên Vận vừa đang lật xem tài liệu vừa đợi thang máy, Tu Quân và Hứa Thiên Vận lướt qua nhau, hai người không khỏi cùng lúc quay đầu lại nhìn đối phương một cái.
Tu Quân có chút sững sờ, khoé miệng của Hứa Thiên Vận cong lên, lộ ra một nụ cười xinh đẹp, nhìn cô ấy gật gật đầu, sau đó đi vào trong thang. máy.
“Tổng giám đốc Tu đang nhìn gì thế?” Giọng nói của Mộ Hi Trác ở sau lưng vang lên.
“Gái đẹp!” Tu Quân nhìn cũng không nhìn anh ta, trực tiếp đi thẳng về phía trước.
Mộ Hi Trác theo ở sau lưng: “Ồ? Ở đây ngoại trừ Tổng giám đốc Tu, còn có gái đẹp sao? Trong, mắt của tôi không có người phụ nữ nào có thể xinh đẹp sánh bằng Tổng giám đốc Tu nữa.”
Tu Quân dừng bước chân lại, khoé môi hơi cong, nhìn Mộ Hi Trác: “Mắt nhìn người của Tổng giám đốc Mộ không tệ, xem ra, hai chúng ta đều có hứng thú với gái đẹp!”
Nói xong, chẩm chậm đi đến trước bàn lễ tân, báo tên, cô gái ở quầy lễ tân hướng dẫn cô ấy đi vào trong.
Mộ Hi Trác ngơ người ngay tại chỗ, ý gì vậy?
Đều có hứng thú với gái đẹp! Tu Quân này là đồng tính sao?
Mộ Hi Trác sờ sờ da gà nổi lên ở cánh tay.
Tống Vân Khanh nghe xong lời của Tu Quân, không khỏi cười lớn: “Vẫn là cậu lợi hại! Vậy không bằng thế này, chúng ta ở trước mặt mọi người giả làm là một cặp là được, bớt được khá nhiều phiền phức.
Tu Quân cũng mỉm cười: “Tớ cảm thấy chủ ý này không tồi.”
Tống Vân Khanh lại lắc đầu: “Nhưng tớ phải báo cáo cho anh Mạnh Văn trước đã, nếu không, tớ sợ anh ấy bóp chết mình."
Nụ cười của Tu Quân cứng đờ, quay đầu nhìn ra bên ngoài phòng: “Phong cảnh chỗ này của cậu. khá tốt đó.”
Tống Vân Khanh cười nói: “Biết cách chuyển chủ để rồi? Ôi, nói thật, cậu bao giờ mới định gả
cho anh Mạnh Văn, Dao Dao cũng sắp sinh rồi, ông nội nhìn thấy anh Mạnh Văn thì lại cười nhạo anh đủ thứ, nói anh ấy có kinh doanh Mạnh thị tốt hơn đi nữa, cũng không cộng điểm cho anh ấy, bởi vì anh ấy ngay cả người vợ cũng không tìm được, quả thật mặt, quở trách anh ấy đến không có nơi nào né không có nơi nào trốn.”
Nghĩ đến Mạnh Văn xấu hổ, Tu Quân cũng không khỏi mỉm cười.
"Anh Mạnh Văn thật sự rất tốt, hoặc là cậu hy vọng anh ấy làm điều gì, tiết lộ cho tớ, tớ đi dạy anh ấy?” Mặt của Tống Văn Khanh tiến tới trước mặt Tu Quân.
Mặt của Tu Quân có chút đỏ, đẩy cô ra: “Nếu như cậu gả cho anh tớ, tớ sẽ gả cho Mạnh Văn."
“Hoán thân à, đừng, nếu như anh Mạnh Văn nghe được lời này, còn không lập tức đóng gói mình gửi qua cho anh cậu!" Tống Vân Khanh cười lớn.
Tu Quân cũng cười.
Có người gõ cửa, hai người thu nụ cười lại, Vân Khanh thanh cổ họng: “Vào đi."
Thư ký Hạ Lan đi vào: “Tổng giám đốc, tổng tài tập đoàn Mạc thị anh Mạc Hi Trác muốn gặp. chị."
“Tống Vân Khanh gật đầu: “Mời anh ấy đến phòng họp nhỏ đợi tôi.”
Hạ Lan lên tiếng trả lời rồi đi ra.
“Tu Quân hỏi: “Cậu muốn hợp tác với Mạc thị sao?”
Giọng điệu của Tống Vân Khanh lạnh xuống: “Là Mạc thị tìm chúng tớ, mở cửa ra làm ăn, tớ luôn phải xem thử đối phương muốn làm cái gì?"
Tu Quân gật gật đầu: “Gần đây Diệp Tinh Huy. và Mộ Trí Tín qua lại thân thiết, cậu cẩn thận chút.”
“Hiểu rồi, tớ gọi Hứa Thiên Vận qua nói chuyện về Thịnh An với cậu một chút, cậu ở đây. đợi chút là được.” Tống Vân Khanh nói xong, đi ra khỏi văn phòng.
Đợi đến khi cô về, nhìn thấy Hứa Thiên Vận và Tu Quân đang ở bên bàn làm việc của cô thảo luận. điều gì đó.
Cô đi qua, không khỏi cười nói: “Hai người thật giống một cặp chị em, mấy năm trước lần đầu. tiên khi tớ nhìn thấy Thiên Vận đã nghĩ, Tu Quân cậu có phải còn có một em gái thất lạc nhiều năm không.”
Mặt của Hứa Thiên Vận đỏ lên.
Tu Quân lại cười khổ, cô ấy thật sự có một người em, chẳng qua là chết cùng với mẹ rồi, nếu như không chết, cũng lớn gần như vậy rồi.
"Mạc Hi Trác tìm cậu có chuyện gì?” Tu Quân hỏi.
“Muốn hợp tác, còn đang đánh Thái Cực, chẳng qua chỉ là thăm đò thực hư một chút mà thôi.” Nụ cười của Tống Vân Khanh lạnh xuống.
Món nợ của Tư Tiểu Lâm, sớm muộn cũng, phải tính với anh ấy, tuy cô và Tư Tiểu Lâm không phải người thân cũng chẳng phải bạn cũ, nhưng. nghĩ đến cô gái vui vẻ đó, trong lòng sẽ hận Mộ H Trác là Diệp Kinh Ngữ. Với lại cô dùng thân phận của Tư Tiểu Lâm rời đi, bất kể như thế nào cô cũng đều nợ Tư Tiểu Lâm một phần ân huệ, nhất định phải đồi lại công lý cho cô ấy!
“Tổng giám đốc Tu, tình hình của Thịnh An chính là như vậy, còn còn một số chỉ tiết đến lúc tham dự thi đua, sau khi tôi lập ra kế hoạch của với Hướng Thần phía bên Phong Đầu thì sẽ tìm chị, chị xem thử còn có vấn để gì không?" Hứa Thiên Vận hỏi.
Tu Quân mỉm cười, có thể bởi vì cô ấy cũng cảm thấy Hứa Thiên Vận nhìn trông có vẻ rất giống bản thân, khó tránh đối với cô ấy không có. sự lạnh nhạt thường ngày: “Không có vấn để gì, cô làm rất tốt, có gì cần thiết, cô liên lạc tôi bất cứ lúc nào.”
Hứa Thiên Vận khiêm tốn đứng dậy, nói với hai người: “Vậy tôi ra ngoài làm việc trước.”
Tống Vân Khanh và Tu Quân gật đầu,
Nhìn Hứa Thiên Vận ra ngoài, Tống Vân Khanh nói với Tu Quân: “Cứ cảm thấy hai người các cậu chỗ nào cũng giống, giống như cùng một mẹ sinh vậy. Mấy năm trước nhìn thấy cô ấy đã có loại cảm giác này, bây giờ loại cảm giác này càng mãnh liệt.”
“Tu Quân ngẩn người: “Cậu từ đâu tìm được. vậy? Cô gái rất thông minh, nói chuyện làm việc cũng đều rất thoả đáng.”
Tống Vân Khanh nhún nhún vai: “Cô ấy là một trong bốn thư ký lớn của Mạnh Ngọc, năng lực đương nhiên không có vấn đề, vô cùng giỏi giang, cho người khác cảm giác rất rụt rè, làm việc lại vô cùng nhanh nhẹn.”
“Tu Quân cười cười:" Thật ra, tớ có một người em gái”
“Hà?” Tống Vân Khanh bị dọa cho giật mình.
Nụ cười của Tu Quân có chút khổ: “Chẳng qua Tà chết cùng với mẹ rồi, mẹ bị băng huyết, em gái cũng không có khả năng sống sót.”
Tống Vân Khanh không khỏi thút thít, vỗ vỗ. vai cô ấy: “Cậu cũng đừng có đau lòng như vậy nữa, vậy thì cứ xem Thiên Vận là em gái đi, hai người trông giống nhau như vậy.”
Một tuần trở lại, mỗi ngày Mộ Hi Thần đều ở trong Không Thành, luôn uống rượu, uống say thì ngủ, tỉnh dậy lại uống. Hoa Xán và Tể Vũ luôn ở bên cạnh anh, không cho bất kỳ lại đến gần.
Hôm qua Phi Trì cũng đưa cho anh một phần báo cáo liên quan đến Phương Phi, sau khi xem. qua, Mộ Hi Thần nhốt bản thân ở trong phòng.
Liên minh Liệt Minh của bây giờ, đối với việc tìm người đã làm đến thông thạo, đồ có thể điểt tra được đều có thể xem như cực kỳ bí mật và riêng tư,
Mộ Hi Thần lặng lẽ ngồi trên ghế sô pha, cảm. thấy tìm của mình chết đi từng chút một.
Năm đó khi biết Tống Vân Khanh xảy ra chuyện, anh cảm thấy thế giới của anh sụp đổ.
Mà bây giờ, Vân Khanh trở về, anh vừa mới cảm thấy bản thân sống lại lần nữa, không những có vợ, còn có hai đứa con xinh đẹp như vậy.
Nhưng mà, phần báo cáo đó, lần nữa khiến anh rơi vào muôn đời muôn kiếp không trở lại được.
Đã sống ba mươi hai năm, rốt cuộc những gì là thật, những gì là giả? Rốt cuộc anh nên tin tưởng ai? Ai mới là người thật sự tốt với anh? Anh lại nên thật lòng với ai?
Thì ra, anh sống ba mươi hai năm mà phân. biệt không rõ.
Điện thoại trong tay rung lên, anh không động dậy.
Điện thoại cứ liên tục rung, điện thoại này là số điện thoại cá nhân, không có mấy người biết.
Anh bắt máy.
“Alô, đại soái, cháu là AMoon đây!” Một giọng nói non nớt vang bên tai.
Mộ Hi Thần như bị sét đánh vậy, “bịch” một cái ngồi đậy: “AMoon?”
“Đại soái, chú bệnh rồi sao? Giọng nói có chút khàn.” Trong giọng nói của AMoon tràn đầy sự. quan tâm.
Nước mắt của Mộ Thần Hi không kịp để phòng rơi xuống.
Con gái của anh đang quan tâm anh.
Năm đó, Vân Khanh có thể từ động tác và sắc mặt của anh đoán ra được anh bị thương.
Mà bây giờ, chỉ cần một câu nói, chỉ cần giọng nói, con gái của anh đã phán đoán anh bệnh. rồi.
Đây chính là con gái của anh, là con gái ruột thịt của anh.
Mộ Hi Thần, rốt cuộc mày cần cái gì? Rốt cuộc. mày đang buồn điều gì?
Có Leo và AMoon, có Vân Khanh, mày đã có cả thế giới, mày còn muốn cái gì? Mày có phải ngốc không?
“Alô, đại soái, chú có ở đó không?” Giọng nói của AMoon lại vang lên.
Trong âm thanh tự nhiên, đây là âm thanh dễ nghe nhất trên đời.
“Có, chú ở đây.” Mộ Hi Thần thanh cổ họng, nhanh chóng đáp.
“Đại soái, chú còn chưa trả lời cháu, chú bệnh. rồi phải không?” AMoon tiếp tục hỏi.
“Không có, chú không có bệnh, có thể bởi vì khát nước, vì vày giọng có chút khàn.”
AMoon cười khanh khách: " Đại soái, chú có phải bận làm việc đến ngớ ngẩn rồi không, ngay cả khát cũng không biết uống nước, chú và mẹ thật giống nhau.”
Mộ Hi Thần không khỏi mỉm cười: “AMoon, cháu ở đâu?”
“Cháu ở nhà trẻ, cháu và Leo đi nhà trẻ rồi, ở nhà trẻ rất vui, chỉ là các bạn nhỏ có chút trẻ con.” AMoon trông có vẻ có chút buồn.
Mộ Hi Thần cảm thấy rất mắc cười: “Không thích học sao?”
“Cũng không phải, bọn họ đang chơi trò chơi đếm số, nên cháu lén lút trốn ra gọi điện cho chú. " AMoon nhỏ giọng nói.
“Được, vậy sau này khi cảm thấy buổn chán, thì cứ gọi cho chú, chú trò chuyện cùng cháu.” Mộ Hi Thần cũng học đáng vẻ của cô bé nhỏ giọng nói.
“Được thôi! Nói lời phải giữ lời! Lỡ như chú đang họp thì sao?” AMoon có chút không tin. “Không sao, ai cũng không quan trong bằng. cháu và Leo!” Mộ Hi Thần nghĩ cũng không nghĩ đã trả lời.
AMoon rất vừa lòng, cách điện thoại “chụt” một tiếng: “Đại soái cháu hôn chú một cái."
Tim của Mộ Hi Thần đã hóa thành vũng nước.
“Đại soái, cháu hỏi chú một vấn để, chú có biết ở rể là gì không?” AMoon hỏi.
Mộ Hi Thần ngơ người: “Sao thế? Sao lại hỏi cái này?”
AMoon: “Thì là lần trước Leo gặp một ông cụ họ Mộ, mẹ nổi giận, nói với ông cố ngoại không có chúng cháu họ Mộ, không cho chúng cháu vào nhà họ Mộ gì đó, ông cố ngoại đỗ mẹ nói chỉ cần để Mộ Hi Thần ở rể là được rồi. Đại soái, Mộ Hi Thần đó chính là chú, ở rể là gì? Nguy rồi, cháu không nói nữa, cô giáo tìm đến
Điện thoại “tích” một cái cúp máy.