Leo không ngờ Mộ Hi Thần lại nói thế, Tống Vân Khanh cũng bất ngờ.
"Tại sao chú muốn nhìn mẹ ăn cơm thế ạ? Leo hỏi Tống Vân Khanh.
Mộ Hi Thần đặt một miếng thịt bò đã cắt khác. trước mặt Leo: "Ngày ba bữa, kiểm tra giám sát, đảm bảo mẹ cháu được ăn no, mau chóng bồi bổ thân thể, cháu thấy sao? Em gái trách nhiệm, được chưa nào?"
Leo suy nghĩ, giơ tay lên chuẩn bị đập tay chào đón Mộ Hi Thần: "Một lời đã định, chú nói phải giữ lời đó!"
Mộ Hi Thần đập với bàn tay bé xíu của Leo một cái, gật đầu cười: "Chú nói được thì làm được."
Tống Vân Khanh chậm rãi ăn thịt bò: "Hai người đang tự biên tự diễn đấy à?"
Mộ Hi Thần và Leo nhìn nhau không lên tiếng.
Mộ Hi Thần đặt hỗn hợp salad trước mặt Amoon, đổi miếng thịt trước mặt cô bé: "Amoon, cháu phải ăn rau và trái cây nha. Ăn nhiều rau và trái cây thì cháu sẽ đẹp giống như mẹ cháu
Amoon rất thích được giống mẹ, xiên một miếng trái cây trong đĩa nhỏ cho vào miệng, mỉm cười nhai nhai. Mộ Hi Thần đưa tay lau nước salad trên môi cô bé, nhìn cô bé ăn, anh cũng rất thỏa mãn.
“Một bữa ăn, cả gia đình ăn uống vui vẻ, ngay cả Leo lạnh lùng cũng không nén được mà cười.
Đến khi rời khỏi nhà hàng thì trời đã tối.
Đèn đã sáng, thành thị dưới ánh đèn dường, như càng ồn ào sống động hơn.
Mộ Hi Thần đi lấy xe, Tống Vân Khanh dẫn. theo hai đứa nhỏ chờ ở ven đường.
Hai đứa nhỏ cãi nhau ầm ï vây quanh người Tống Vân Khanh, Tống Vân Khanh mỉm cười nhìn chúng.
Tống Vân Khanh đột nhiên nghe thấy tiếng động cơ lạ, nhìn lại, thì thấy một chiếc ô tô bật đèn pha chói lóa đang vọt về phía bên này. Theo bản năng cô đẩy Leo và Amoon về phía khu vực rộng rãi của lối vào khách sạn, nhưng chính cô thì tránh không kịp.
Ngay lúc ngàn cân treo sợi tóc, một bóng, người cao lớn lao tới, ôm Tống Vân Khanh nhào qua bên cạnh, té lăn trên đất, tiện thể lăn một vòng.
Kèm theo tiếng phanh gấp, đèn xe đột ngột vụt tắt ra, rút lui thật nhanh, quay ngoắt bỏ đi thật nhanh.
"Mẹ ơi!"
"Mẹ ơi!"
Hai đứa nhỏ sợ hãi kêu lên và chạy đến.
Tống Vân Khanh giãy giụa đứng dậy, cô không sao, là Mộ Hi Thần ôm cô, lót ở dưới người cô. Ngay lúc anh nhào tới là cô đã cảm nhận được hơi thở của anh rồi.
"Mộ Hi Thần, Mộ Hi Thần, anh sao rồi?"
Mộ Hi Thần cố gắng đỡ lưng ngồi dậy, có chút khó khăn nói: "Không sao."
Tống Vân Khanh và hai đứa nhỏ đỡ anh đứng dậy.
Vừa nãy khuỷu tay Mộ Hy Thần chạm đất đầu tiên, Tống Vân Khanh kéo ống tay áo của anh lên, nhìn thấy máu rỉ ra từ vết trầy xước trên cánh tay.
Amoon khóc lớn tiếng: "Bố, bố, bố rất đau đúng không? Bố đang chảy máu kìa!"
Một tiếng "Bố" này khiến cho Mộ Hi Thần và Tống Vân Khanh đều ngẩn ra.
Mộ Hi Thần quỳ xuống, vừa bịt vết thương vừa nói: "Amoon, đừng khóc, không sao rồi. Bố không đau, thật sự không đau gì hết. Bố lớn tướng như này, vết thương nhỏ này thật sự không sao mà"
Amoon nước mắt lưng tròng, tiến lên từng, bước hôn anh, thấp giọng trả lời.
Leo vỗ vai anh: "Cảm ơn chú đã cứu mẹ. Chú. yên tâm, cháu nhất định sẽ tìm được chiếc xe đó!" Giọng nói nghiêm túc, ngay cả Mộ Hi Thần cũng, có chút ngạc nhiên.
Ánh mắt Tống Vân Khanh có chút phức. tập.
Được bọn họ quan tâm, Mộ Hi Thần không thấy đau nữa.
Chúng ta đến bệnh viện băng bó, kiểm tra xem còn chỗ nào bị thương hay không. " Tống Vân Khanh đỡ cánh tay còn lại của anh.
Mộ Hi Thần lắc đầu, nhìn cánh tay của mình: "Không cần đâu, chỉ là vết thương ngoài đa mà thôi. Nơi này cách Thanh Xuyên rất gần, chúng ta tới chỗ Thanh Xuyên xử lý di."
Tống Vân Khanh nhìn xung quanh một chút gật đầu.
Đặt bọn nhỏ lên, đỡ Mộ Hi Thần ngồi vào ghế phụ, Tống Vân Khanh lái xe: "Chỉ đường cho tôi đi."
Mộ Hi Thần gật đầu nói được.
Chung cư Thanh Xuyên.
Thấy mật khẩu mà Mộ Hi Thần nhập vẫn là khẩu cũ, Tống Vân Khanh cảm thấy rất khó chịu.
Mọi thứ bên trong chẳng có gì thay đổi, vẫn. giống hệt như ngày cô rời đi.
Hai hạt đậu nhỏ tò mò nhìn đây đó, sờ mó chỗ này chỗ kia ngó quanh.
Tống Vân Khanh cũng không quan tâm được nhiều như thế, trực tiếp đi tới ngăn tủ dưới TV lấy hộp y tế, quả nhiên nó vẫn còn ở đó. Cái này là do Tống Vân Thanh chuẩn bị khi Mộ Hi Thần bị thương phải dưỡng thương ở nhà, bên trong đều là những thứ cần thiết cho vết thương, bao gồm băng gạc và cồn i-ốt, rất đầy đủ.
Cô xem ngày, thế mà tất cả đều còn hạn sử dụng.
"Ở đây thường xuyên có người quét dọn, những thứ này chắc là thím ấy đổi trong lúc làm việc." Mộ Hi Thần bình tĩnh nói.
Anh đang cố gắng cởi quần áo trên người.
Tống Vân Khanh đặt hộp y tế xuống giúp anh cởi quần áo ra.
Hai đứa nhỏ quay lại.
"A!" Amoon kêu lên.
Trên cánh tay phải và phía sau lưng Mộ Hi Thần có mảng trầy đa lớn, bởi vì quần áo không đày lắm nên máu đều thấm ra.
"Leo, dẫn em đi đạo xung quanh đi." Thần nói với Leo.
Leo mím môi gật đầu, kéo em gái đang giàn giua nước mắt đi.
Tống Vân Khanh cẩn thận sát trùng và băng, bó vết thương, cũng may là có đầy đủ dụng cụ.
"Em có thường hay xử lý vết thương không?" Mộ Hi Thần khẽ cau mày, nhìn động tác thuần thục của Tống Vân Khanh.
Tống Vân Khanh tập trung vào động tác trên tay: "Ừ, trong đội thường xuyên có người bị thương, đần đần cũng học được."
Mộ Hi Thần không nói lời nào. Du Phi Phi điều tra Duệ Dật, tất cả thông tin đều hiện rõ, bình. thường đến bất thường. Du Phi Phi suy luận từ một số sự kiện bất thường rằng Duệ Dật cũng. không đơn giản. Có lẽ giống như Diệp Tu Văn, đều kiếm sống ở nơi đầu sóng ngọn gió.
"Vân Khanh——"
Tống Văn Khanh buộc băng xong, dùng kéo cắt chỗ bị thừa, bình tĩnh nói: "Ở Anh, thế lực của Tô Mạn Nhiên hẳn là cùng với Long Môn của Di Tu Văn ở Mỹ, và cả liên minh Liệt Diễm của anh và Mạnh Ngọc cũng ngang ngửa nhau đấy. Tôi không tham gia vào chuyện đó của anh ấy, chẳng qua vào lúc anh ấy cần đùng chuyên môn của tôi để giúp anh ấy tìm kiếm một số tài liệu. Những người xung quanh tôi thường xuyên bị thương khi ra ngoài làm nhiệm vụ, mấy năm nay cũng quen rồi,"
“Tống Vân Khanh lấy ra một chiếc áo khoác thông thường từ tủ quần áo đưa cho Mộ Hi Thần khoác lên người, lại lấy một cái chăn mỏng đắp lên người anh.
"Ý của em, là Lam Bang sao?" Mộ Hi Thần để cho cô chăm sóc, hỏi.
Tô Vân Khanh gật đầu: "Anh quen biết với Diệp Tu Văn, chắc cũng biết chuyện của Tô Mạn Nhiên rồi. Thế nhưng, tôi cũng không rõ lắm. chuyện của bọn họ. Tôi chỉ chịu trách nhiệm vận hành Duệ Dật thôi."
Mộ Hi Thần hiểu được, thấp giọng nói: "Nếu có cơ hội gặp được anh ta, anh nhất định phải cảm ơn anh ta."
Tô Mạn Nhiên không để Tống Vân Khanh gia nhập Lam Bang, anh cũng nên cảm ơn anh ta.
Mấy năm nay Tô Mạn Nhiên đã chăm sóc cho. Vân Khanh và hai đứa con của anh, anh cũng nên cảm ơn anh ta.
"Mẹ ơi, sợi dây chuyển này đẹp thật đấy!" Amoon lấy ra một hộp trang sức hình vuông và mở ra trước mặt Tống Vân Khanh. Đó là một sợi đây chuyển bằng ngọc trai.
Tống Vân Khanh có chút nghỉ ngờ nhận lấy nó, sợi dây chuyển này trông rất quen.
"Đó là Thẩm Nhã Văn đưa tới, cô ta nói nó là của em." Mộ Hi Thần đưa tay ra và kéo Amoon. đến bên cạnh mình.
Bàn tay nhỏ xíu của Amoon khẽ đặt lên băng, sạc: "Đại Soái, bố còn đau không?"
Mộ Hi Thần mìm cười, nhẹ nhàng lắc đầu: "Nhìn thấy Amoon, vết thương hết đau luôn."
Amoon lập tức nở nụ cười rạng rỡ.
"Đây là sợi đây chuyển của mẹ tôi sao?" Tống Vân Khanh cẩm sợi đây chuyển hỏi.
Mộ Hi Thần gật đầu: "Đúng vậy, anh từng thấy bà ấy đeo. Chắc là vào ngày sinh nhật của ông. ngoại em."
Tống Vân Khanh hơi ngạc nhiên: "Mộ Hi Thần, anh biết rất rõ về mẹ tôi sao?"
Mộ Hi Thần nhìn cô ấy thật sâu rồi gật đầu: "Ừ."
“Vậy, có thể kể một vài chuyện của bà ấy không?" Từ trước tới nay cô chưa từng nghĩ sẽ tìm hiểu chuyện của mẹ thông qua Mộ Hi Thần.
Mộ Hi Thần lắc đầu: "Vân Khanh, chờ việc mua lại kết thúc vào thứ Hai tới, anh sẽ cùng em trở lại thành phố N. Trước mắt bây giờ đừng nghĩ những chuyện này, chuyện quá khứ anh cũng sẽ không nói cho em biết, không thể làm lẫn lộn trí nhớ của em. Trước hết để cho Lạc Ninh mở ra trí nhớ của em, sau đó anh sẽ từ từ nói cho em những chuyện anh biết."
Tống Vân Khanh cụp mắt xuống. Đây là Mộ Hi Thần, anh thà chịu oan ức chứ nhất định không nhân lúc cháy nhà mà đi hôi của.
Leo từ trong phòng sách đi ra: "Con tra được chiếc xe vừa đâm rồi, biển số xe là giả, nhưng con đã đột nhập vào camera giám sát trên đoạn đường đó và chụp được một khuôn mặt hơi mờ. Con sẽ gửi cho anh Tử Du."
Khuôn mặt nhỏ nhắn của cậu nhóc rất nghiêm túc, nhìn thoáng qua Mộ Thần Hi đang, khoác áo, phơi bày băng gạc quấn quanh trước ngực.
Tống Vân Khanh gật đầu, xoa đầu con trai: "Làm tốt lắm. Leo, đẫn em gái con đi chơi một lát, bọn mẹ có chuyện muốn nói một chút."
Leo gật đầu.
"Leo." Mộ Hi Thần ngăn cậu lại, lấy điện thoại của mình ra. "Cháu tự bẻ khóa đi, tìm lối vào Liên minh Liệt Diễm. Ở đó, chắc cháu có thể tìm được người nhanh thôi." Mộ Hi Thần đưa điện thoại cho cậu.
Leo do dự nhận lấy: "Cơ sở dữ liệu của Liên minh Liệt Diễm các chú cho cháu vào được ạ."
Mộ Hi Thần cười: "Chỗ có thể cho người khác vào, thì không có bí mật gì cả."
Mắt Leo sáng lên: "Mấu chốt là cháu có thể bẻ khóa điện thoại của chú không?"
Mộ Hi Thần gật đầu.
Leo hưng phấn xoay người rời đi, vừa quay đầu kéo em gái: "Amoon, theo anh đi chơi nào." Dẫn theo vật nhỏ dính người đi.
Tống Vân Khanh muốn nói lại thôi.
Mộ Hi Thần mỉm cười, anh biết Tống Vân. Khanh muốn nói gì.
Đúng thế, Leo nhất định sẽ bẻ khóa được điện thoại của anh, chỉ có thủ lĩnh của Liên minh Liệt Diễm mới có thể vào cơ sở dữ liệu của Liên minh Liệt Diễm. Mộ Hi Thần làm vậy tương đương với cho Leo một địa vị, một thủ lĩnh bốn tuổi.
Nhưng Tống Vân Khanh vẫn ở trong Lam Bang, lại quen người Long Môn, những chuyện này đối với cô mà nói thì chẳng có gì ngạc. nhiên.
Tống Vân Khanh nhìn hai anh em đóng cửa phòng sách, vuốt ve dây chuyền ngọc trai trong. tay: "Mộ Hi Thần, sáng mai tin tức về chúng ta sẽ bay đầy trời."
Hôm nay cô thấy rất nhiều phụ huynh dùng điện thoại di động chụp bọn họ, chỉ cần có người đăng lên vòng bạn bè của WeChat thôi, lập tức sẽ bị những tay phóng viên bắt được.
Mộ Hi Thần gật đầu: "Ừm."
Trong lòng bọn họ đều biết rõ, nhưng cho dù biết họ cũng không hề có ý định ngăn cản.
Bởi vì tụi nhỏ hôm nay rất vui, không gì có thể. so sánh được với niềm vui của hai anh em.
Từ sau khi Tống Vân Khanh nói chuyện với Mạnh Thiệu Nguyên, cũng quyết định trực tiếp đối mặt với chuyện này, không trốn tránh nữa, không cho phép mình bị động, bất kể xảy ra chuyện gì, cũng bình tĩnh đối mặt.
Sau khi im lặng một lúc, Tống Vân Khanh nhẹ nhàng nói: "Mộ Hi Thần, chúng ta không thể quay lại."
Mộ Hi Thần nhìn sườn mặt Tống Vân Khanh, dẫu có thay đổi như thế nào, Vân Khanh vẫn là Vân Khanh như trước. Sự quật cường và mạnh mẽ của cô cho tới bây giờ vẫn không hề thay đổi.
Mộ Hi Thần nhẹ nhàng mở ngăn kéo dưới cùng của bàn trà, lấy ra hai tập văn kiện từ bên trong.
Đó là bản thỏa thuận ly hôn đã ký của Vân Khanh năm đó để lại.
Mộ Hi Thần đặt văn kiện lên bàn: "Vân. Khanh, hai phần văn kiện này anh không có ký. Còn nhớ lời anh nói không? Anh sẽ không ly hôn, chỉ có góa vợ mà thôi."
Tống Vân Khanh ngạc nhiên nhìn văn kiện, sau đó nhìn Mộ Hi Thần.
"Vân Khanh, anh chưa bao giờ muốn cùng em quay lại quá khứ. Năm xưa, bởi vì của anh mà làm em tổn thương nặng như vậy. Tại sao phải. quay lại quá khứ? Điều anh mong muốn là tương. lai, chúng ta không ly hôn, em vẫn là vợ bé nhỏ của anh. Nhưng lần này anh sẽ không ép buộc em, anh sẽ ở bên cạnh em cho đến khi mẹ con em nói rằng anh đạt yêu cầu, có thể quay lại. Vân Khanh, chuyện trong quá khứ, dù anh có xin lỗi thế nào. cũng không có ích gì. Em trách anh, hận anh thế nào cũng được. Anh chỉ cầu xin em, hãy cho anh một cơ hội, hãy để anh sau này mỗi ngày dùng hết toàn bộ sức lực để yêu thương mẹ con em."
Nước mắt Tống Vân Khanh bất giác rơi xuống.
Cô quay đầu đi chỗ khác.