Tổng Tài Kết Hôn Chớp Nhoáng: Cô Vợ Ngọt Ngào Muốn Chạy Trốn

Chương 147

Mạnh Thiệu Nguyên hiển từ nhìn Leo, nói với Mạnh Ngọc và Sở Mạc Dao: “Con của hai đứa sau này cũng sẽ có em trai em gái, phải được giáo dục phải tốt như Leo mới được.”

Mạnh Ngọc bổng nhiên cười khoái trá, nói với Sở Mạc Dao: “Dao Dao, chúng ta sinh một cô con gái đi, sau này Leo sẽ chăm sóc em gái.” Nói xong nháy mắt với Sở Mạc Dao. Tất nhiên Sở Mạc Dao. cũng hiển ý anh,e cô chỉ cười không nói.

Nhưng Leo lại nói rất trịnh trọng: “Đương nhiên là phải để cháu chăm sóc rồi. Cháu là anh trai, nên phải quan tâm đ ến các em nhỏ hơn.”

Mạnh Ngọc cười vui vẻ: “Được, Leo, cứ quyết định như thế đi.”

Leo trịnh trọng gật đầu.

Mạnh Thiệu Nguyên vừa xem vừa lắc đầu, nhưng cũng chỉ cười lớn mà không nói chen vào.

Amoon chớp đôi mắt to: “Sau khi con gái của đì Dao ra đời thì cháu sẽ là chị gái. Cuối cùng cũng, có người nhỏ hơn cháu rồi.” Cô bé phấn khích vị tay.

Mọi người lại không nhịn được cười, cô bé đáng yêu này dường như luôn là người hiểu ra cuối cùng, luôn có thể đễ dàng làm để tài lệch di.

Mạnh Ngọc giơ tay lên nhìn đồng hồ: “Vậy mọi người ăn cơm đi, cháu đi đây.”

Mạnh Thiệu Nguyên gật đầu: “Ù, đi làm việc của cháu đi, chuyện trong nhà không cần phải lo.”

Mọi người vừa ăn vừa nói chuyện. Sở Mạc Dao hỏi Amoon: “Amoon, cháu thích em trai hay em gái?”

" Tất nhiên là em gái rồi ạ.” Amoon lớn tiếng. đáp lại.

“Vì sao?” Sở Mạc Dao hỏi.

“Bởi vì em gái thì có thể mặc váy và tết tóc giống cháu, còn có thể chơi búp bê với cháu nữa. Anh trai không chơi búp bê. À, mà dù sao thì có em gái rất tốt, đì Dao nhớ sinh em gái nha.” Amoon cũng không nghĩ ra lý do gì, chỉ cảm thấy có em gái vẫn tốt hơn.

“Vậy chắc là Leo thích em trai hơn đúng không?” Sở Mạc Dao hỏi Leo.

Leo nghiêng đầu nghĩ ngợi: “Em trai hay em gái đều được, dù sao thì cháu đều sẽ bảo vệ các em ấy."

Nghe vậy Mạnh Thiệu Nguyên rất phấn khởi.

“Đúng là đứa bé ngoan, nhất định cháu sẽ là một người anh tốt!”

Sở Mạc Dao cũng xúc động, cô nói với Mạnh “Thiệu Nguyên: “Đúng vậy ạ, Leo thật sự quá hiểu. chuyện.”

“Còn cả Amoon nữa, dì Dao đừng quên Amoon!” Amoon vội vàng bổ sung thêm mình vào.


Sở Mạc Dao cười xoa đầu cô bé: “Đúng rồi, đúng rồi, còn cả Amoon của chúng ta nữa.”

Mạnh Thiệu Nguyên nghe mà cười ha hả.

“Ông nội, ông muốn cháu sinh con trai hay con gái?” Sở Mạc Dao đột nhiên hỏi Mạnh Thiệu Nguyên, vẻ mặt mong đợi.

Mạnh Thiệu Nguyên cũng không nghĩ nhiều, ông cười nói: “Thế nào cũng được.”

“Ông nội, ông chọn đi mà.” Sở Mạc Dao không từ bỏ.

Mạnh Thiệu Nguyên suy nghĩ một lát: “Thế nào ông cũng thích, ông chỉ hy vọng cháu có thể sinh thêm hai đứa, đừng giống như bố mẹ chồng, và các chú, các bác bọn bay, sinh có một đứa là hoàn thành nhiệm vụ.”

Sở Mạc Dao gật đầu: “Cháu cũng nghĩ như vậy. Vậy thì tốt xấu gì trong nhà còn có anh chị em, hồi còn nhỏ cháu chỉ có một mình, cô đơn lắm ạ. Nhiều trẻ con trong nhà náo nhiệt hơn hẳn. Nhưng Mạnh Ngọc lại cảm thấy sinh một đứa là được rồi.” Sở Mạc Dao chu môi.

Suy nghĩ của Mạnh Ngọc thật sự rất dở hơi, tên này cho rằng vợ mình nhìn được mà không sờ được thì quá tệ. Sau khi sinh con xong sẽ có người khác chiếm vợ anh, việc này thật sự không thể chấp nhận được.

Mạnh Thiệu Nguyên cười to, ông có bốn con. trai và một con gái, tất cả đều sinh một con là không chịu sinh thêm nữa.

Mấy đứa này đều yêu vợ như mạng, không muốn để vợ chịu khổ. Bọn chúng đều dành thời gian để ân ái với nhau, làm sao chịu để con mình đến chiếm không gian?

Bốn đứa cháu trai và cô cháu gái đều lớn lên trong cảnh nhìn bố mẹ chúng ân ái yêu thương. nhau. Tuy nhiên, vì quan hệ của bố mẹ tốt nên những đứa bé đều có tính cách và nhân phẩm rất tốt, cá tính cũng được phát huy hết mức dưới ảnh. hưởng của đám bố mẹ trông có vẻ bất cẩn đó, mỗi người đều rất nổi bật.

“Thật ra cháu hy vọng lần này là con gái, lần sau sinh đứa nữa là con trai hay con gái đều được. ” Sở Mạc Dao xoa bụng nói.

“Được! Sau khi sinh con xong ông nội sẽ tặng cháu một căn biệt thự làm quà được không?” Mạnh Thiệu Nguyên trêu chọc.

“Ông nội!” Sở Mạc Dao kêu một tiếng trách vui.

“Cháu cần nhiều biệt thự như vậy làm gì? À, chẳng lẽ nửa đêm đầu ngủ nhà này, nửa đêm sau lại ngủ nhà kia ạ? Hay là hôm nay ngủ nơi này, ngày mai ngủ nơi khác?”

Amoon “cười khúc khích” thành tiếng.

Mạnh Thiệu Nguyên cũng cười: “Ông đầu tư bất động sản cho cháu đó, con bé ngốc này.”

Sở Mạc Dao mím môi cười khẽ: “Ông nội, cháu chỉ hy vọng ông có thể hứa với cháu, dù có con cũng không bắt cháu từ bỏ sự nghiệp.”

Lúc này Mạnh Thiệu Nguyên mới hiểu ý của Sở Mạc Dao, ông cười nói: “Ông quản chuyện đó làm gì? Đó là chuyện của cháu và Mạnh Ngọc. Con cái quan trọng, sự nghiệp cũng quan trọng. Nhà họ Mạnh không có cái quy tắc đó. Cứ nhìn mẹ chồng và các thím cháu đi, đâu có đứa nào vì con cái mà bị cản trở sự nghiệp. Những đứa trẻ nhà họ Mạnh không yếu ớt như thế, cứ thả rông còn tốt hơn, không thể cứ rúc trong lòng mẹ mãi được."


Cuối cùng Sở Mạc Dao cũng được thở phào nhẹ nhõm.

Ông cụ vẫn luôn mong chờ bọn họ có một đứa con, nên cô lo lắng ông sẽ vì thương chắt mà không cho cô tiếp tục làm việc, không ngờ ông lại thật sự cởi mở về vấn để này, không phải giả bộ.

Bốn ông cháu vui vẻ ăn hết bữa cơm.

Ăn sáng xong Mạnh Đức đích thân đưa hai đứa bé đến nhà trẻ.

Hoạt động cho bố mẹ và con vào cuối tuần

trước đã đẩy một nhà bốn người Mộ Hi Thần lên nơi đầu sóng ngọn gió. Cuối tuần bốn người họ cùng đi đến biệt thự bên bờ biển, thỏa mãn tâm nguyện đã ấp ủ từ lâu của Amoon.

Đó là lý do tại sao các phương tiện truyền thông không thể tìm thấy họ ở đâu.

Tối chủ nhật Mạnh Văn đưa con về nhà họ Mạnh, Tống Vân Khanh thì quay lại Duệ Dật, hăng. say chiến đấu cả đêm với đám người Hướng Thần, lợi dụng việc chênh lệch múi giờ để kéo thấp giá thị trường chứng khoán quốc tế của mặt hàng phụ phẩm nông nghiệp.

Sáng hôm sau cô lại đi đàm phán với Du Phi Dương, thu mua xong liền quay về thành phố N để Lạc Ninh cùng Mộ Hi Thần.

Con cái đã có nhà họ Mạnh chăm sóc nên họ rất yên tâm.

Gần đây nhà họ Mạnh đã cắt đứt quan hệ làm ăn với Diệp Thị và Quốc tế R$, chuyện này gây ra hàng loạt rắc rối tiêu cực. Mỗi người trong nhà họ Mạnh đều trong tư thế sẵn sàng chiến đấu, bề ngoài trông thì bình yên nhưng thực ra cục điện đang cuộn trào như sóng cả. Mạnh Ngọc cũng, muốn duy trì Thịnh An của anh và Mộ Hi Thần, bởi vì sớm muộn gì Mộ Hi Thần cũng sẽ rời khỏi Quốc tế RS, mà Thịnh An chính là chốn an thân cho anh.

Nhưng Dao Dao sắp sinh, mấy ngày nay Mạnh Ngọc luôn thấy bồn chồn không yên, trong lòng anh thầm mong mấy ngày tới sẽ không có chuyện gì xảy ra.

Sở Mạc Dao thấy buổi sáng ánh nắng rực rỡ nên đi tản bộ trong sân, cô cũng rất lo lắng vì sắp đến ngày sinh, bác sĩ nói vận động nhiều sẽ có lợi cho việc sinh nở.

Thím Trương đi cùng cô, kể chuyện cười trấn an cô.

Bỗng nhiên từ xa truyền đến tiếng chó sủa, thím Trương cau mày: “Nghe như tiếng con Hổ.”

Đang nói thì chợt thấy một con chó lớn chạy. tới bên này, thím Trương sợ tái mặt, đẩy Sở Mạc Dao ra: “Mợ chủ, mau vào nhà đi!”

Sở Mạc Dao giật mình, cô run rẩy giơ tay che. bụng, con Hổ sủa ầm ĩ, nhào tới trước mặt, thím Trương che chở cho cô, đưa lưng về phía con chó. Con Hồ chồm chân trước lên vai thím Trương.

Sở Mạc Dao hét lên.


“Rầm” một tiếng, con chó kêu thảm ngã xuống đất, co quắp.

Thím Trương cũng ngã xuống đất, Hổ là một con chó Béc-giê hung dữ, là con chó yêu thích của ông cụ, ông đã nuôi nó nhiều năm, con chó vốn rất thông minh hiểu ý người, nhưng đúng lúc này lại phát thú tính, trông như muốn ăn thịt người, rõ ràng là đang lên cơn điên.

Sở Mạc Dao quay đầu lại, nhìn thấy cây súng. trong tay Mạnh Đức từ từ hạ xuống, sắc mặt cực kỳ khó coi.

Cô gian nan xoay người muốn nhìn thím Trương, nhưng bụng chợt đau nhói, chân mềm. nhũn, cô ngồi bệt trên mặt đất, thím Trương chật vật bò đến bên cạnh cô: “Mợ hai, cô sao

Sở Mạc Dao đau đến mức không thể nói ra lời.

Mạnh Đức cũng vội vàng chạy tới: “Mợ hai?”

Thím Trương cố đứng lên: “Chú Đức, gọi xe đi bệnh viện mau, mợ hai sắp sinh rồi!”

Mạnh Đức cả kinh, quay đầu định gọi người,

vừa quay đầu đã thấy Mạnh Thiệu Nguyên ôm ngực đứng ở cửa: “Ông chủ.”

Nhà họ Mạnh rơi vào hỗn loạn.

Sở Vĩ Triệu và Diệp Tịnh Thù là những người đến bệnh viện đầu tiên.

Mạnh Dương sắp xếp cho ông nội xong cũng vội vàng chạy đến chỗ Sở Mạc Dao.

Mạnh Đức đã bình tĩnh lại.

“Cậu ba, chuyện hôm nay rất lạ, tự nhiên con chó lại nổi điên muốn cắn mợ hai, thím Trương. ngăn lại nên bị thương, còn ông chủ thì bị kinh hãi.”

Mạnh Dương cau mày: “Sao con Béc-giê lại tự nhiên nổi điên được? Chú Đức, chú lập tức trở về điều tra kỹ xem. Ở đây có cháu rồi, cháu gọi anh hai tới đây chăm Dao Dao, thím Trương thì đã có điều dưỡng chăm sóc, ông nội thì để cháu trông.

Mạnh Đức gật đầu, vẻ mặt nghiêm túc.

Tống Vân Khanh nhìn chiếc xe chậm rãi lái vào biệt thự nhà họ Tống qua cửa kính, khi còn bé cô đã ở đây cùng ông ngoại và mẹ.

Trong lòng bàn tay đều là mồ hôi, Mộ Hi Thần ngồi bên cạnh nhận ra cô đang khẩn trương nên giơ tay ra ôm lấy vai cô. truyện đam mỹ

Lúc xuống xe có mấy người mặc đồ đen đi tới, họ là thành viên của Liên Minh Liệt Diễm. Ánh mắt Tống Vân Khanh chậm rãi đánh giá tòa nhà lớn, trong đầu hiện lên vô số hình ảnh hỗn độn, không rõ ràng.

"Vân Khanh?” Mộ Hi Thần gọi khẽ.

Tống Vân Khanh gật đầu, đi chậm rãi về phía phòng làm việc của ông ngoại.

Không cần bật đèn cô cũng có thể tìm thấy phòng làm việc đó, cô đã quá quen thuộc với mọi thứ ở đây đến mức có nhắm mắt cũng biết mình đang đứng ở đâu.

Lạc Ninh yên lặng đi theo sau hai người.


Tống Vân Khanh dừng lại trước cửa phòng, làm việc, quay người nói với Lạc Ninh: “Là chỗ này.”

“Được!” Lạc Ninh tiến lên đẩy cửa ra.

Đồ đạc trong phòng không có gì thay đổi, Tống Vân Khanh nhẹ nhàng vuốt v e chiếc ghế da của ông ngoại rồi ngồi xuống.

“Ông ngoại, cháu về rồi."

Trong phòng làm việc, Tống Vân Khanh nằm. trên chiếc ghế da mà ông cô thường ngồi, hai mắt nhắm nghiền, nước mắt chảy xuống từ khóe mắt.

Mộ Hi Thần và Lạc Ninh không dám phát ra tiếng, sợ quấy rầy cô. Không ai biết lúc này Tống Vân Khanh đang trải qua những gì, nhưng nước mắt của cô rơi xuống như nhỏ vào trong trái tỉm Mộ Hi Thần.

Tống Vân Khanh nhìn thấy bản thân mình khi còn nhỏ đang đứng ở ngoài phòng làm việc của ông ngoại, cửa phòng đóng chặt, mấy ngày nay ông ngoại rất bận, mẹ cũng vậy, không có ai chơi với cô.

Mấy ngày nay toàn người của công ty đến nhà, Vân Khanh bé nhỏ biết người lớn đang bận nên không thể quấy rầy họ.

Thế là cô nhờ bảo mẫu đưa đến vườn hoa ở giữa phố, chắc hẳn lúc này anh trai tóc đỏ cũng ở đó. Lần trước anh ấy dạy cô gấp hạc giấy, cô đã học được rồi, lại còn gấp được một dây, hôm nay có thể đưa cho anh ấy xem. Cô còn nhờ đì bảo mẫu làm bánh đậu đỏ để mang tới cho anh ấy.

Từ lần trước anh ấy vớt cô ra khỏi hồ nước thì bọn họ thường xuyên gặp nhau ở công viên.

Lúc đầu anh trai rất hung dữ với cô, cô cũng hơi sợ, nhưng khí cô khóc thì anh ấy sẽ địu đàng hơn.

Mặc dù anh trai vẫn còn không chịu nói chuyện với cô, nhưng anh ấy sẽ chơi với cô một lúc.

Vân Tình rất thích anh trai tóc đỏ, có anh ấy ở bên cô sẽ cảm thấy rất vui vẻ và an tâm.

Vân Tình đặt hộp bánh đậu đỏ lên bàn đá, nhìn xung quanh mà không thấy anh trai tóc đỏ. đâu.

Cô ngồi xuống chờ đợi, mở hộp bánh đậu đỏ ra, ngửi thấy mùi thơm ngào ngạt cô lại tủm tìm cười, bánh đậu đỏ rất ngon, cô muốn chờ anh ấy đến cùng ăn.

Chợt có một bàn tay to vươn ra từ phía sau bịt miệng cô lại, cô giật nảy mình, muốn quay đầu lại nhưng bị giữ chặt không quay được, cô muốn vươn tay kéo bàn tay đang che miệng mình nhưng lại bị một cánh tay to khỏe kẹp chặt không thể động đậy.

Cô đá lung tung hai chân, đá trúng bàn làm hộp bánh đậu đỏ rơi xuống đất.

Sau đó cô bị khiêng đi qua khe hở của cánh tay kia cô chỉ có thể nhìn thấy bánh đậu đỏ vương vãi trên mặt đất.

Vân Khanh bé nhỏ sợ phát khóc, nhưng không phát ra được tiếng nào, hai mắt đẫm lệ, trong mơ. hồ hình như cô nhìn thấy cậu thiếu niên tóc đỏ đang lao về phía mình.

Anh ơi, cứu em với, cứu em! Cô không ngừng hét lên trong lòng.

Vân Khanh bị ném vào cốp sau một chiếc xe hơi, khoảnh khắc cốp xe đóng lại chung quanh lập tức tối đen đi, tay chân cô đều bị trói, miệng cũng bị dán chặt.

Cô đã bị bắt cóc!

Bình Luận (0)
Comment