Tổng Tài Kết Hôn Chớp Nhoáng: Cô Vợ Ngọt Ngào Muốn Chạy Trốn

Chương 165

Tống Vân Khanh nghe mà thấy thú vị, cười nói: "Đúng là một người phụ nữ tuỳ ý, vậy người phụ nữ tự thú kia là sao?”

"Thư ký riêng của Lý Lệ, có tiền thì có thể khiến quỷ sai ma. Đây không phải là lần đầu tiên người phụ nữ này chịu tội thay cho Lý Lệ.” Mân Côi một cách hời hợt.

Tống Vân Khanh gật đầu, nói Lý Lệ không quan tâm bất cứ điều gì thì có hơi quá. Có thể cùng Vu Thiên Thành hai tay trắng khởi nghiệp đi đến hôm nay, chắc chắn không phải là một người phụ nữ không có đầu óc. Chẳng qua đối mặt với tình yêu nên bà ấy mới không để ý thôi.

Tống Vân Khanh lắc đầu thở dài:" Lần này Diệp Thị thật sự là đã rét vì tuyết lại giá vì sương. Lâm Kỳ này, lúc tôi và Tu Quân thực tập là quản lý của chúng tôi, hoàn toàn không có năng lực và thực lực gì cả. Nhưng cô ta lại được làm giám đốc của Diệp Thị, có thể thấy được cơ chế dùng người của Diệp Thị đã đến trình độ nào.”

“Sếp... muốn nhúng tay vào chuyện này sao?”.Mân Côi có chút chẩn chừ hỏi.

Mộ Hi Thần suy nghĩ, liếc mắt nhìn Tống Vân Khanh rồi nói với Mân Côi: "Không cần quan tâm. Cô có thể thêm chút nguyên liệu, kéo hết các nhà có hợp tác với Diệp Thị gần đây vào, phải bôi nhọ tất cả các nhà, không thể chỉ hời cho mình tôi và Mạnh Văn được?”

Mân Côi cười nhạo cúp máy.

Từ khi Skye trở về cùng sếp, cuộc sống của tất cả bọn họ đều tốt hơn. Theo như lời của Phi Trì thì trên người sếp dần có “mùi người” hơn, trước kia cùng lắm cũng chỉ xem như là một cỗ máy, hoặc là một cái xác không hồn.

Tống Vân Khanh hơi lo lắng: "Anh Mạnh Văn và Tu Quân còn đang giằng co đó, việc này có ảnh hưởng đến bọn họ hay không?”

Mộ Hi Thần nhướng mày: "Tu Quân sẽ không. cảm thấy Mạnh Văn có cái gì đó với loại phụ nữ này chứ? Thế thì hạ thấp mắt nhìn của anh ấy quá."

Tống Vân Khanh lại nói:: "Em nói anh Mạnh Văn đấy, nhưng mà hẳn cũng là chuyện tốt, em đoán anh Mạnh Văn sẽ vội chạy đến giải thích với Tu Quân.”

Mộ Hi Thần cười cười: "Đó cũng chưa chắc đã xấu.

Tống Vân Khanh đoán rất đúng!

Mạnh Văn nhìn thấy mấy tấm ảnh ghép anh ấy và Lâm Kỳ lại với nhau, không chút nghĩ ngợi đã lao ra khỏi cửa.

Mạnh Ngọc vừa vặn đi tới cửa: "Anh, anh đi đâu vậy? Em đang tìm anh có việc!”

Mạnh Văn vừa mặc áo khoác vừa nói: "Trời sập xuống cũng đừng tìm anh, tự mình giải quyết đi!"

Nói xong anh ấy cũng không quay đầu lại, ném Mạnh Ngọc không hiểu ra sao ở đó.

Mạnh Ngọc quay đầu hỏi trợ lý Cảnh Thiên của Mạnh Văn: "Chuyện gì xảy ra vậy?"

Cảnh Thiên dùng nắm tay che môi có lẽ là bầu trời ông chủ sập xuống rồi.”

"Tôi nghĩ,

Mạnh Ngọc càng không hiểu gì.

Cảnh Thiên chuyển trang web trên máy tính sang cho Mạnh Ngọc xem, Mạnh Ngọc cúi người chăm chú nhìn một chút: "À, vậy thì liên quan gì đến anh ấy? Vì sao anh ấy phải sốt ruột đi ra ngoài như vậy? Lâm Kỳ này cũng không phải gu của anh ấy, chẳng lẽ anh ấy đi solo với những tạp chí kia à? Có đáng không? Loại chuyện này chẳng có ai tin đâu.”


Cảnh Thiên thản nhiên nói: "Ông chủ lo rằng. có người sẽ tin.”

Mạnh Ngọc nhìn Cảnh Thiên, một lúc lâu sau, có chút không xác định nói: "Anh nói, anh cả yêu rồi ứ?”

Cảnh Thiên ngẩng đầu nhìn anh ấy một cái, trong mắt tràn đầy sự sùng bái, cậu hai thật là thông minh!

Mạnh Ngọc lập tức lấy lại tỉnh thần, truy hỏi: "Là aï? Tại sao tôi lại không biết?”

Cảnh Thiên suy nghĩ một chút: "Cũng không thể xem như là yêu đương nhỉ? Theo như tôi biết cô gái nhà người ta vẫn chưa đồng ý với ông chủ đâu.”

Mạnh Ngọc lập tức nở nụ cười: "Anh cả tôi cũng có ngày hôm nay ư? Cảnh Thiên, mau nói cho tôi biết người đó là ai? Tôi muốn lấy lòng chị đâu một chút. Nhanh chóng giúp anh cả tôi xử lý

chuyện này, đỡ cho cả nhà đều phải sốt ruột vì anh ấy, mấy bữa nay ông nội cứ tìm anh ấy làm phiền mãi.” Nhất là mỗi ngày đối mặt với Mạnh Cẩn Du, thấy Mạnh Văn một lần là sẽ cần nhằn anh ấy một lần, doạ anh cả sợ tới mức không dám đứng bên cạnh nữa.

Cảnh Thiên vừa nghe vậy thì lập tức nói:"Cậu hai cũng biết người này đấy, tổng giám đốc Tu Quân.” Việc này anh ta phải giúp ông chủ một phen.

Mạnh Ngọc ngẩn người, Tu Quân? Ờm, cái này, có vẻ hơi khó khăn.

Anh ấy không cho rằng Tu Quân cần một người đàn ông, ừm, cũng không cho rằng Tu Quân hiểu được cái gì gọi là tình yêu.

Anh cả đúng là anh cả, yêu đương cũng chọn độ khó cao như vậy, bội phục hết sức!

"Vậy bây giờ anh cả đi tìm Tu Quân hả?” Mạnh Ngọc không xác định hỏi.

Cảnh Thiên gật gật đầu: "Tôi đoán là vậy.”

Mạnh Ngọc khó hiểu: "Không phải anh ấy sợ Tu Quân tin vào những tin đồn kia đấy chứ? Tu Quân cũng không phải loại người không có đầu óc."

Nhưng bây giờ sếp là người không có đầu óc, lời này Cảnh Thiên không dám nói ra, suy nghĩ một chút, thay đổi thành cách nói uyển chuyển hơn: "Nghe nói chỉ số thông minh của người đang, yêu đều bằng không.”

Mạnh Ngọc suy nghĩ một chút, tán thưởng vỗ vai Cảnh Thiên: "Anh cả tôi không phải là số không, mà là số âm!”

Được rồi, đù trời có sập xuống Mạnh Ngọc cũng không thể tìm anh ấy được, đành phải tự mình giải quyết thôi.

Hơn nữa, Tu Quân bị treo thưởng đuổi giết, chỉ sợ anh cả IQ âm vẫn chưa biết, xem ra anh ấy phải bỏ ra một phần sức lực, không chỉ vì Diệp Thị mà còn là vì chị dâu nhà mình, lần làm việc này thật đáng giá!

Cảnh Thiên đoán cực kỳ đúng, phản ứng đầu tiên của Mạnh Văn khi nhìn thấy những tin đồn kia chính là không thể để Tu Quân hiểu lầm anh ấy, cho nên anh ấy không chút suy nghĩ đã lái xe đến Úc Phong.

Tu Quân đang họp, Mạnh Văn ngồi chờ trong văn phòng của cô ấy.

Tu Quân vừa trở lại văn phòng đã nhìn thấy Mạnh Văn đang ngồi trên ghế của cô ấy đọc sách.

“Ủa? Sao anh lại đến đây vào giờ này?” Tu Quân giật mình.


Mạnh Văn đứng lên, thấy sắc mặt Tu Quân vẫn như thường thì hơi ấp úng nói không nên lời.

Thượng Quan Hà phía sau thấy vậy thì buồn cười, xoay người đi ra ngoài bưng cà phê cho hai: "Có chuyện gì vậy?”

Từ sau khi Mạnh Văn thổ lộ, Tu Quân cảm thấy không được tự nhiên một thời gian. Mạnh Văn vẫn yên lặng như thường lệ, luôn xuất hiện bên cạnh mỗi khi cô ấy cần, còn quan tâm bầu bạn với cô ấy, cũng không nhắc tới chuyện yêu đương và kết hôn nữa.

Dần dà Tu Quân không còn thấy mất tự nhiên nữa.

Đương nhiên cô ấy cảm nhận được tình cảm của Mạnh Văn, nhưng cô ấy vẫn còn quá nhiều chuyện phải làm. Tu Quân sợ mình không chịu nổi một tình yêu nồng đậm như vậy, sợ mình phụ tình cảm của anh ấy.

Thế nhưng, cô ấy đã quen với việc có anh ấy bên cạnh, không cần quay đầu lại cũng có thể cảm nhận được hơi thở của anh ấy ở phía sau.

Vì vậy, Tu Quân lựa chọn trở thành một con đà điểu.

Mà Mạnh Văn vẫn cứ dung túng cưng chiều cô ấy như vậy, mặc cho cô vùi đầu vào trong cát.

Anh ấy chỉ đứng bên cạnh cẩn thận che chở Tu Quân.

Tận sâu đáy lòng cô ấy biết rõ rằng mình thích anh ấy.

Thật ra mỗi ngày cô ấy đều chờ đợi sự xuất hiện của anh ấy trong một khoảng thời gian cố định.

Khi anh ấy xuất hiện, cô ấy sẽ hạnh phúc, ngược lại anh ấy không xuất hiện, cô ấy sẽ mất mát.

Cứ thế, Tu Quân sớm đã rơi vào trong cạm bẫy dịu đàng của anh ấy, không thể tự kiểm chế.

Mạnh Văn có chút khó xử, làm Tu Quân cảm thấy mới lạ, lại hỏi: "Sao vậy?”

Mạnh Văn nhìn gương mặt tuyệt mỹ khiến người ta trìu mến trước mặt, cảm giác được hẳn là Tu Quân không biết những tin đồn kia.

Thượng Quan Hà bưng hai tách cà phê đi vào, nhìn thấy bộ dạng của Mạnh Văn thì bật cười: "Tổng giám đốc Mạnh, trông anh chẳng khác gì một ông chồng ngoại tình rồi về nhà xin lỗi vợ."

Khuôn mặt của Tu Quân đỏ lên, tức giận nói: "A Hà, cô nói bậy gì đấy?”

Thượng Quan Hà không để ý: "Vốn đúng là vậy mà, có phải không tổng giám đốc Mạnh?”

Cô ấy tiếp tục trêu chọc Mạnh Văn.

Thật ra cô ấy hiểu Mạnh Văn thật lòng với cô chủ, cũng biết rất rõ Mạnh Văn làm người như thế nào. Cô ấy mừng thay cho cô chủ, nhưng cũng biết suy nghĩ trong lòng cô chủ.

Cho nên đù cô ấy có đứng ngay bên cạnh mà sốt ruột, đó cũng là nóng lòng vô ích.


Tu Quân càng không hiểu gì: "Xảy ra chuyện gì thế?"

Thượng Quan Hà lấy điện thoại di động ra, mở trang web đưa cho Tu Quân: "Cô chủ, cô xem đi."

Mạnh Văn muốn ngăn cản, suy nghĩ một chút rồi không ngăn cản nữa, tốt xấu gì cũng để cho Tu Quân biết trước mặt mình, cũng có thể cho anh ấy có cơ hội để giải thích.

Tu Quân nhìn tin tức, lại nhìn Mạnh Văn và Thượng Quan Hà, vẻ mặt khó hiểu: "Sao thế? Không phải Lâm Kỳ bị chính thất đánh sao? Dù sao sớm muộn gì cô ta cũng sẽ có ngày này. Có gì đáng ngạc nhiên? Lần này Diệp Thị bị hành rồi, ai bảo bọn họ để cho người phụ nữ kém cỏi vô học này làm đến chức giám đốc? A Hà, nói với Lý

Trọng, nếu bên kia có giám đốc thiết kế hoặc nhà thiết kế muốn nhảy việc thì chọn lựa xong nhận luôn, thậm chí chúng ta có thể thay bọn họ trả tiền vi phạm hợp đồng!”

Thượng Quan Hà cười không ngừng được.

Mạnh Văn bất đắc dĩ.

Thượng Quan Hà cười nói:"Trên báo nói Lâm Kỳ và tổng giám đốc Mạnh của chúng ta có mối quan hệ không bình thường đó.” Nói xong cô ấy liếc Mạnh Văn một cái.

Tu Quân nhìn vẻ mặt căng thẳng của Mạnh Văn, bỗng nhiên cười nghiêng ngã.

Mạnh Văn không biết phải làm sao.

Thượng Quan Hà nhịn không được nói: "Cô chủ của tôi ơi, tốt xấu gì cô cũng nói một câu đi, tổng giám đốc Mạnh sắp sốt ruột phát khóc rồi.”

Mạnh Văn không khỏi trừng mắt nhìn "Thượng Quan Hà.

Tu Quân đưa tay đẩy Thượng Quan Hà, đẩy thẳng cô ấy ra khỏi văn phòng, đóng cửa lại, cắn môi tựa trán lên cửa.

Ngoại trừ những lúc ở cùng Vân Khanh, dường như cô ấy chưa từng cười thoải mái như vậy.

"Tu Quân, em không tin đâu nhỉ?” Mạnh Văn lo lắng hỏi.

“Tu Quân cố gắng thu lại nụ cười.

Nhưng vừa rồi thoải mái quá, làm cho làn da hơi tái nhợt của cô ấy ửng hồng, gương mặt càng thêm kiểu diễm động lòng người.

Đôi mắt trong veo của cô nhìn về phía Mạnh Văn: "Anh cho rằng em sẽ tỉn tưởng những tin đồn kia, hiểu lầm anh và loại phụ nữ đó ở bên nhau à?”

Mạnh Văn không nói gì.

Tu Quân đi về phía trước một bước, hơi ngẩng đầu nhìn Mạnh Văn: "Anh sẽ như vậy à?”

Mạnh Văn lắc đầu: "Đương nhiên là không,”

Một nụ cười ấm áp nở trên đôi môi của Tu. Quân: "Em tin tưởng anh như tin vào bản thân mình vậy."

Cô hiểu, thái độ của cô làm cho Mạnh Văn trở nên không tự tin, vì anh để ý đến mình nên mới có thể thần hồn nát thần tình bởi chút gió thổi cỏ lay này.

Tình cảm của Mạnh Văn đối với cô vô cùng, sâu sắc.

Mạnh Văn thì đắm chìm trong nụ cười duyên đáng này, niềm vui sướng trong lòng như thủy triều cuồn cuộn.


"Mời em ăn trưa đi." Tu Quân nhẹ nhàng nói.

Có lẽ, cô ấy nên tiến về phía trước một bước như vừa rồi.

Được” Mạnh Văn đồng ý không chút do dự.

"Em muốn ăn một bữa thịnh soạn.” Tu Quân nghiêng đầu, tỉnh nghịch nói.

“Được!” Mạnh Văn thích Tu Quân như vậy.

Anh ấy đưa tay kéo bàn tay của Tu Quân, Tu Quân ngừng lại một chú, lúc này đây lại không. tránh ra, để cho bàn tay to ấm áp của Mạnh Văn nắm lấy bàn tay nhỏ bé của cô ấy.

Mạnh Văn khó nén được niềm vui sướng trong. lòng, dịu dàng hỏi: "Muốn ăn cái gì?”

Tu Quân luôn luôn không thích có bất kỳ tiếp xúc chân tay nào với người khác, bất kể là ai, dựa vào cô ấy quá gần đều sẽ khiến cho cô ấy cảm thấy khó chịu. Tất cả những người đã làm việc với cô ấy đều biết rằng Tu Quân không bao giờ bắt tay với mọi người, nghỉ thức xã giao cũng không được.

Ngày hôm nay Tu Quân lại không giống vậy.

Trong lòng Mạnh Văn bỗng nhiên có chút cảm kích những lời đồn kia.

"Không biết, ăn gì cũng được.” Tu Quân hơi mất tự nhiên.

Mạnh Văn biết đây đã là một tiến bộ rất lớn, anh ấy không nóng nảy, sẽ chậm rãi thôi.

Mấy ngày trước Mạnh Ngọc có giới thiệu cho. anh một nhà hàng mới, chúng ta đi thử xem nhé? " Mạnh Văn hỏi ý kiến của cô ấy.

Tu Quân gật đầu: "Được.”

Tay cô cứng đờ, bị Mạnh Văn nắm trong. tay.

Tay Mạnh Văn rất ấm áp, tay cô lại lạnh lẽo quanh năm.

Sự ấm áp trong lòng bàn tay truyền vào lòng, Tu Quân bỗng nhiên muốn thử buông thả bản thân.

Nếu như cô ấy chấp nhận Mạnh Văn thì sẽ ra sao nhỉ?

Chút chuyện nhỏ như vậy mà Mạnh Văn cũng để ý đến suy nghĩ của cô, vậy thì hẳn là Mạnh Văn thật sự không quan tâm đ ến những việc cô đã trải qua đâu nhỉ?

Vân Khanh nói, đời người ngắn ngủi, kiếp sau bản thân ở nơi nào, cần gì phải để còn không bí lại tiếc nuối chứ?

Nhìn thấy cô chủ và Mạnh Văn nắm tay nhau đi ra, Thượng Quan Hà không khỏi mở to hai mắt, miệng cũng há thành hình chữ O.

Khuôn mặt Tu Quân đỏ lên, tránh ánh mắt "Thượng Quan Hà: "Chúng tôi... ra ngoài ăn cơm.”

miệng lại rồi vội vàng gật đầu: "Được, được, ăn từ từ, ăn từ từ nha.”

Mặt Tu Quân càng đỏ hơn, đút khoát không để ý tới cô ấy nữa.

Mà Mạnh Văn chỉ cười dịu dàng nhìn Tu Quân.

Bình Luận (0)
Comment