Tổng Tài Kết Hôn Chớp Nhoáng: Cô Vợ Ngọt Ngào Muốn Chạy Trốn

Chương 17

Tống Vân Thanh, nếu cô đám chơi tôi, tôi nhất định sẽ không để cô ổn đâu! Thẩm Nhã Văn đang hung hăng nguyền rủa Tống Vân Khanh ở trong lòng.

Nghe vậy, Mộ Hi Thần đừng bước lại.

Tống Vân Thanh than thở, thật muốn trợn mắt trừng một cái, đây mới là chân chính gặp phải đồng đội heo.

Thẩm Nhã Văn, cô ta ra ngoài mà không, mang theo não sao? Thử hỏi có ai muốn để người khác bán đứng chính mình chứ? Ai lại muốn bị người khác mua chứ? Cô ta đã nói như vậy, mà còn nghĩ Mộ Hi Thần sẽ đi cùng mình sao? Trừ phi Mộ Hi Thần là một tên ngốc nghếch, có đúng. không?

“Em nói thật sao?” Ánh mắt Mộ Hi Thần thâm thúy nhìn Tống Vân Khanh, không biết vui buồn.

Tống Vân Khanh nhất thời không nghĩ ra biểu tình trên mặt anh là gì.

Nặn ra một nụ cười, chính cô cũng cảm thấy hơi ngu ngốc.

Thẩm Nhã Văn đã đuổi tới: “Ngài Mộ, chị tôi đã thu tiền rồi, chị ấy hoàn toàn không yêu ngài một chút nào, chị ấychỉ muốn lợi dụng ngài mà thôi, ngài đừng để bị chị ấy lừa!”

Mộ Hi Thần liếc mắt nhìn cô: “Cô bán cho tôi bao nhiêu?” Năm trăm vạn.” Thẩm Nhã Văn thành thật trả lời.

Mộ Hi Thần nhẹ gật đầu: “Cô đưa tiền cho tôi sao?”

“Đã đưa một trăm vạn, chị ấy nhận tiền mới

bằng lòng mời ngài qua. Là chị ấy đang lợi dụng ngài!” Thẩm Nhã Văn nhìn Mộ Hi Thần và Tống Vân Khanh, ánh mắt có chút hung đữ, trong lòng. không khỏi cảm thấy vui mừng.

Mộ Hi Thần thờ ơ liếc nhìn Thẩm Nghị và Ngô Mạn Lệ: “Đây là tình chị em của cô à?”


Quay đầu lại nhìn Tống Vân Thanh, khóe miệng của Mộ Hi Thần lộ ra vẻ cười nhạt: “Cũng. không tệ lắm, nhưng nếu như lợi dụng tôi kiếm được tiền thì chúng ta liền chia nhau đi thôi.”

Nói xong, anh vòng tay qua eo Tống Vân Thanh bước ra ngoài.

Tay kia ngăn không cho Tống Vân Thanh giãy giụa.

Tống Vân Thanh bị nhét vào trong xe.

Sau khi đóng cửa xe, anh nói với đám người. Thẩm Nghị và Ngô Mạn Lệ, Thẩm Nhã Văn đang. đi ra: “Mọi người quay trở về đi, Tống Vân Thanh, tôi cưới, sau này chuyện của cô ấy tôi đều sẽ gánh vác, không liên quan gì đến mọi người nữa. Tạm biệt”

Nói xong, anh lên xe từ bên kia, ngồi ở bên cạnh Tống Vân Thanh.

Tài xế vừa đạp mạnh ga, chiếc xe lao vút đi, để lại ba người thất thần nhìn nhau.

“Gia Thụy, đi cục dân chính.” Mộ Hi Thần đặn đò.

"Dân, cục dân chính?" Tống Vân Thanh từ băng ghế sau cố gắng giãy giụa, nghe được câu này.

Một tay của Mộ Hi Thần lại nắm lấy tay còn lại vuốt lại mái tóc rối bù của cô: “Chúng ta sắp kết hôn, em quên rồi sao?”

Tống Vân Khanh nuốt nước bọt, cô chưa quên, nhưng, nhưng mà cô đã chuyển nhượng anh cho "Thẩm Nhã Văn rồi.

Cô mở to mắt nhìn

Những ngón tay của Mộ Hi Thần vuốt v e làn đa mềm mại của cô, ừm, cảm giác thật tuyệt.

"Bán tôi năm trăm vạn sao?” Môi Mộ Hi Thần cong lên một vòng cùng xinh đẹp.

Nhưng nụ cười như vậy lại khiến trong lòng Tống Vân Khanh cảm thấy không ổn, nhưng cô vẫn thành thật khẽ gật đầu, dù sao Thẩm Nhã Văn cũng đã bán đứng cô rồi.

“Tốt lắm, đến bây giờ tôi vẫn chưa từng bị đi. Tiền bạc, em giữ lại một trắm vạn, bốn trăm vạn còn lại là của tôi. Về phần trừng phạt, chúng ta cứ từ từ tính sau.” Tay của Mộ Hi Thần vẫn. không chịu buông cằm cô ra, cảm giác lưu luyến tuyệt vời.

“Tôi, tôi chỉ lấy một trăm vạn, bọn họ vẫn chưa đưa cho tôi phần còn lại.” Tống Vân Khanh giãy giụa muốn thoát khỏi tay của anh, nói thật.

*Vậy em đưa cho tôi một trăm vạn trước, coi như còn nợ ba trăm vạn còn lại.” Mộ Hi Thần không chút do dự.

“Dựa vào cái gì chứ? Đó là tiền của tôi!” Tống Vân Khanh sợ hãi kêu lên.

.Mộ Hi Thần cười xấu xa, vươn tay lấy túi xách của cô, cầm điện thoại di động của cô lên, Tống Vân Khanh vươn tay giật lại, điện thoại di động được kết nối với thẻ ngân hàng của cô.

Mộ Hi Thần duỗi cánh tay dài ra, tránh tay. của cô, nhưng tay còn lại lại nắm lấy hai tay cô, lấn vào người cô, xích lại gần mặt cô: “Ngoan, đừng có lộn xộn!”

Mặt anh cách cô rất rất gần, môi anh đã sắp. chạm vào chóp mũi cô, Tống Vân Khanh vô thức lùi lại phía sau.

Mộ Hi Thần nhếch môi cười, sức nặng của cơ thể anh đè lên người cô, khiến cô không thể động, đậy.


Mộ Hi Thần ném điện thoại di động cho Lâm Gia Thụy đang ngồi ở chỗ phụ lái:" Giải mã,chuyển tiền vào tài khoản của tôi, muốn chuyển bao nhiêu thì chuyển bấy nhiêu.”

“Này! Trả điện thoại lại cho tôi!” Tống Vân Khanh nóng lòng, đứng dậy giật lấy.

Đầu đụng vào trần xe “ầm”.

Mộ Hi Thần giật mình, đặt tay lên đ ỉnh đầu cô vỗ vỗ: “Đau không? Có đau không?” Đầu Tống Vân Khanh “ông” một tiếng, tức giận nói “Anh đụng thử xem?”

Mộ Hi Thần cười khẽ, đưa tay xoa nhẹ đầu cô: “Ngồi ngoan đi, đừng nghịch ngợm.”

“Đưa điện thoại cho tôi, đừng động vào tiền của tôi!” Cô tránh tay của Mộ Hi Thần, hét lớn vào mặt của Lâm Gia Thụy.

Mộ Hi Thần vòng cánh tay dài ôm lấy cô, tóc cô vốn đã có chút rối, bây giờ lại giày vò như vậy, hai bím tóc đã bung ra, khuôn mặt nhỏ nhắn căng, thẳng, nhuộm một tầng đỏ mỏng vì đau. Đôi mắt to sáng lấp lánh, tức giận nhìn anh chằm chằm, đôi môi nhỏ mím chặt.

Mộ Hi Thần trong lòng nóng lên, cúi đầu ngậm lấy hai cánh môi mềm mại kia.

Tống Vân Khanh đột nhiên sững người, cô mở to hai mắt nhìn hàng lông mày rậm cùng đôi mắt cười như vực sâu đang ở rất gần trong tầm tay.

Mộ Hi Thần dùng đầu lưỡi tô lại hình dạng môi cô, sau đó thả cô ra.

“Mùi vị rất ngon, giống như thạch.” Mộ Hi Thần quay đầu lại.

Tống Vân Khanh tát vào mặt anh một cái: “Đồ lưu manh, khốn nạn!”

Mộ Hi Thần nắm lấy tay cô: “Còn muốn nữa sao?"

Tống Vân Khanh bị dọa sợ tới mức vội vàng lui về phía sau, nhưng cô đã ngồi ở trong góc, hoàn toàn không thể lui nữa.

“Mộ tổng, đã chuyển xong rồi, một trắm vạn. lẻ năm nghìn.” Giọng Lâm Gia Thụy bình tĩnh không chút dao động, mặc dù cảm thấy cực kỳ xa lạ với người đàn ông ở phía sau lưng đùa giỡn với cô gái nhỏ, nhưng cậu ấy vẫn cố gắng kìm nén sự kinh ngạc trong lòng lại.

Cậu ấy mừng thẩm vì mình là người đi theo khôngph: mắt và trái tim của Bành Việt chắc chắn đã rơi


Bành Việt, nếu không cái cằm, đôi mắt và trái tim của Bành Việt chắc chắn đã rơi xuống đất.

Mộ Hi Thần nghe thấy con số có chút kinh ngạc, toàn bộ tài sản của cô chỉ có năm ngàn tệ?

Nhưng mà anh rất hài lòng với kết quả này, duỗi đài cánh tay ra, lại ôm lấy bả vai của Tống Vân Khanh: “Được rồi, tiền bạc vấn để đã giải quyết xong, hiện tại chúng ta giải quyết chuyện em bán tôi, nếu đã đám bán tôi, chắc cũng rất. dũng cảm. Tôi phải trừng phạt em thật tốt!”

Nội dung câu nói này rất ác độc, nhưng giọng

điệu của Mộ Hi Thần dịu dàng.

Tống Vân Khanh giãy giụa, tức giận nói: "Anh trả lại tiền cho tôi!”

“Trả tiền? Cô bé, cô làm sai, cô mới là người. nên trả lại tiền cho tôi, vẫn còn nợ ba trăm vạn. nữa!” Mộ Hi Thần cố gắng sửa chữa lại.

“Tôi đã nói tôi chỉ nhận được một trăm vạn thôi." Tống Vân Khanh tức giận, meo meo, đây là cái quỷ gì vậy!

“Tôi mặc kệ, dù sao bọn họ đã nói em yêu cầu

bọn họ năm trắm vạn, cho em trăm vạn tiền. hoa hồng, tôichỉ lấy bốn triệu mà thôi, thế nào? Không đủ hào phóng sao?”

“Hào phóng, em gái anh đó!” Tống Vân Khanh rống to.

Mộ Hi Thần sửng sốt, sờ sờ mũi, cười nói:"Tôi không có em gái, mẹ tôi chỉ sinh có mình tôi thôi.”

Tống Vân Khanh nhìn anh chằm chằm, hận không thể cắn một cái lên khuôn mặt tuấn tú kiêu ngạo của anh cho hả giận.

Bình Luận (0)
Comment