Tổng Tài Kết Hôn Chớp Nhoáng: Cô Vợ Ngọt Ngào Muốn Chạy Trốn

Chương 68

Nước mắt của Bùi Tiêu Tiêu từng giọt từng. giọt chạm vào tay Vệ Tử Kiệt, cũng chạm vào trái tim anh ta.

Vệ Tử Kiệt xoay người Bùi Tiêu Tiêu lại,ôm cô vào lòng:

"Tiêu Tiêu, anh sẽ không để em và đứa nhỏ rời đi, anh sẽ cưới em! Anh nhất định phải cưới em!"

Thân thể Bùi Tiêu Tiêu cứng đờ, đưa tay ôm eo Vệ Tử Kiệt, siết chặt rồi buông ra.

Anh ôm lấy hai má cô, để cô ngẩng đầu lên nhìn anh, cô nở nụ cười tươi tắn nhưng nước mắt lại rơi:

“Tử Kiệt, có anh là đủ rồi, em biết anh yêu em và đứa bé như vậy là đủ rồi. Tử Kiệt, em biết rằng em không có gia cảnh như Vân Khanh, em không xứng đáng để kết hôn với anh, có được tình yêu của anh là em đã mãn nguyện rồi. Anh hãy quên. em đi, chúng ta hãy dừng lại ở đây."

Vệ Tử Kiệt nhìn khuôn mặt xinh đẹp ướt nước.

mắt như hoa lê trong mưa trước mặt, tất cả nôn nóng của anh ta như dồn l3n đỉnh đầu.

"Mặc áo khoác vào, anh đưa em đi tới một nơi!"

Vệ Tử Kiệt không chút do dự nói, cầm lấy quần áo, mang theo Bùi Tiêu Tiêu đi ra ngoài.

“Tử Kiệt, anh muốn đi đâu?"

Bùi Tiêu Tiêu vội vàng hỏi. Vệ Tử Kiệt nói:

“Đừng hỏi, đến nơi sẽ Khi họ vừa xuống cầu thang, Đinh Linh Linh vội vàng hỏi

"Con đi đâu vậy?"

Vệ Tử Kiệt thậm chí không nhìn mẹ mình:

"Ra ngoài một chút không nhìn mẹ mình: lát, mẹ không cần đợi chúng con về ăn tối."

Nói xong, anh ta kéo Bùi Tiêu Tiêu ra khỏi cửa.

"Mẹ, mẹ thấy chưa? Anh con đang bị con chó cái đó mê hoặc đến chết, vừa rồi nhất định là cô ta lại oán trách, bây giờ anh con lại phải dẫn cô ta ải mua sắm để đỗ đành! Hừ!"

Vệ Tử Mỹ thốt ra mấy lời khó nghe.

“Con còn nói! Đều không phải tại con sao!


Không có chuyện gì sao con cứ luôn chọc tức cô ta làm gì? Cô ta hiện tại đang mang thai cháu của nhà họ Ngụy chúng ta, mẹ mặc kệ cô ta như thế nào mẹ cũng sẽ không để cháu trai của mẹ xảy ra chuyện gì!"

Sắc mặt Đinh Linh Linh cũng trầm xuống, con trai bà đối tốt với người phụ nữ này, bà đương nhiên không vui.

Nhưng trong khoảng thời gian chung sống. này, bà chắc chắn hiểu rằng Bùi Tiêu Tiêu sẽ không đễ sai khiến như Tống Vân Khanh, đương. nhiên bà không muốn có một cô con dâu như vậy. Nhưng trong bụng của cô ta lại đang có cháu của Vệ gia, nhà họ Vệ đã truyền được bốn đời, nếu cô. ta không sinh ra con trai của Vệ Tử Kiệt thì cô ta cũng không thể bước chân vào Vệ gia, đương nhiên sẽ không đứng được vị trí cô ta đang đứng hôm nay.

Cho nên, sớm sinh con trai là điều vô cùng quan trọng đối với bà. Bất kể là ai sinh ra, có phải là con ngoài giá thú hay không bà cũng không quan tâm. Ngay sau khi sinh ra bà sẽ chăm sóc nó, công việc kinh đoanh của gia đình cũng có thêm một con bài thương lượng. Dù sao thì các nhánh khác của nhà họ Vệ đều đang để mắt đến sản nghiệp của gia đình này, nhưng nhà bọn họ lại rất: ít con cháu.

Cẩm Tú Hoa Thành là một khu dân cư cao cấp nằm rất gần trường đại học M, những tòa nhà xung quanh đều là khu dân cư cao cấp. Thời gian còn đi học trước đây Bùi Tiêu Tiêu đi ngang qua nơi này luôn nghĩ đến khi nào cô mới có thể sống trong một ngôi nhà tốt như vậy, một nơi giống. như chung cư Thanh Xuyên, cô thậm chí còn không dám nghĩ tới. Chỉ cần có thể sống ở Cẩm Tú Hoa Thành, cô cảm thấy mục tiêu cả đời của mình thực

Bây giờ đứng trước cửa sổ, nhìn tấm biển "Cẩm Tú Hoa Thành" cao ngất ở cổng khu dân cư phía xa, trong lòng cô vô cùng kích động.

“Em có thích sống ở đây không?”

Vệ Tử Kiệt ôm cô ta từ phía sau.

Bùi Tiêu Tiêu gật đầu:

“Ừm, Tử Kiệt, đây là nhà của ai vậy? Tại sao anh lại có chìa khóa?"

Cô chớp đôi mắt to nhìn Vệ Tử Kiệt.

Vệ Tử Kiệt mỉm cười:

Đây là căn nhà đứng tên anh. Vừa rồi em đã nhìn thấy rồi chứ. Căn hộ có ba phòng ngủ và hai phòng khách khá rộng rãi, cho dù có sinh con, cả nhà ba người chúng ta cũng có thể sống ở đó."

Bùi Tiêu Tiêu kinh ngạc nhìn anh:

"Anh, anh nói cái gì?"

Vệ Tử Kiệt khẽ cắn đôi môi đỏ mọng của

Chuyển đến đây sống đi, anh sẽ thuê bảo mẫu chăm sóc em, ở biệt thự kia khi anh đi làm không có ở nhà, Tử Mỹ luôn bắt nạt em, anh cũng. không thể chăm sóc em, sống ở đây em sẽ cảm thấy tốt hơn, đứa bé cũng cần một người mẹ hạnh phúc.”

Đôi mắt như pha lê phủ đầy hơi nước của Bùi Tiêu Tiêu nhìn Vệ Tử Kiệt, chớp chớp hai mắt, hai giọt nước mắt trong suốt như pha lê lăn xuống: "Tử Kiệt"

Đôi môi đỏ mọng run rẩy của cô thì thầm tên anh.

"Sao em lại khóc? Nếu em khóc đứa bé sẽ rất buồn."


Vệ Tử Kiệt đáng thương ôm lấy cô. Bùi Tiêu Tiêu nước mắt lưng tròng gật đầu, khẽ mỉm cưí

"Em quá cảm động, Tử Kiệt, anh đối với em thật tốt."

"Ngốc nghếch, em là vợ của anh, anh tất nhiên là sẽ tốt với em. Đúng rồi, nhân tiện, không. phải em nói mẹ và anh trai em cũng đến thành phố Mrồi sao? Tại sao em không đưa họ đến sống cùng em?"

Vệ Tử Kiệt vuốt mái tóc cô.

Đôi mắt Bùi Tiêu Tiêu lóe lên:

“Mẹ em sẽ không đến, mẹ sợ người ta nói con gái bà được gả vào nhà lớn, có nhiều tiền nên bà tới dựa dẫm vào con gái mình, mẹ em chỉ hy vọng con gái bà sống thật tốt, tìm được một người đàn ông yêu mình thật lòng, thì mẹ dù vất vả nuôi nấng như vậy cũng đáng.”

Vệ Tử Kiệt cảm động:

“Thảo nào em lại tốt như vậy, tất cả là nhờ mẹ em, vậy ngày mai anh tan làm sớm, chúng ta đi gặp bọn họ một chút, hoặc là mời bọn họ tới nhà ăn cơm."

Bùi Tiêu Tiêu nghiêng đầu suy nghĩ một chút:

"Vậy cuối tuần, chúng ta đến nhà mẹ em nhé. Cùng bà ăn bữa tối, mẹ em nấu rất ngon."

"Được, vậy quyết định như vậy đi, anh sẽ đến gặp họ."

Rời khỏi mẹ và em gái, rời khỏi biệt thự, Vệ Tử Kiệt cảm thấy khi ở đây Bùi Tiêu Tiêu rất thư thái, không có ai cằn nhẳn về Tống Vân Khanh, Tống

Vân Khanh bên tai nữa.

Hôm nay, khi nhìn thấy Tống Vân Khanh trong trang phục công sở và đeo phù hiệu làm việc tại Mạnh thị khiến anh ta cảm thấy rất khó chịu.

Nghĩ đến đáng vẻ lạnh lùng của cô, hoàn toàn không giống dáng vẻ thùy mị chịu đựng ngày xưa

khiến anh ta càng thêm khó chịu.

Chỉ có Tiêu Tiêu vẫn nhạy cảm và ân cần với anh ta.

Cha uy nghiêm, mẹ run rẩy, em gái ngỗ nghịch, vị hôn thê luôn vô dụng như vậy, những u đó khiến anh đã rất suy sụp cho đến khi anh

gặp được Bùi Tiêu Tiêu ôn nhu ân cần, mọi chuyện đều nghĩ cho mình, đặt quan điểm của bản thân lên hàng đầu, cô không nhàm chán như Tống Vân Khanh, rất có tình thú, trái tim của Vệ Tử Kiệt đương nhiên nghiêng về phía Bùi Tiêu Tiêu.


"Tiêu Tiêu, kết hôn với Tống Vân Khanh có liên quan đến lợi ích của hai công ty, vì vậy chúng, ta không thể đăng ký kết hôn ngay bây giờ được, em có thể tha thứ cho anh không?"

Vệ Tử Kiệt thận trọng nói.

Bùi Tiêu Tiêu nhẹ nhàng mỉm cư trong ngực Vệ Tử Kiệt:

“Ngốc, em đương nhiên hiểu, đối với em mà nói, chỉ cần có anh và trái tìm của anh là đủ rồi, Tủ

Kiệt, chỉ cần anh đối tốt với em, em dù thế nào cũng sẽ không hối hận. "

"Tiêu Tiêu, em thật tốt!"

Vệ Tử Kiệt ôm chặt lấy Bùi Tiêu Tiêu.

Anh ta cũng thở phào nhẹ nhõm, thực ra anh ta muốn đưa Bùi Tiêu Tiêu đến Cục Dân chính để đăng ký, nhưng giữa chừng anh đã bình tĩnh lại, anh không thể phá vỡ cục diện do cha và chú Thẩm đã sắp đặt. Trên môi Bùi Tiêu Tiêu nở một nụ cười dịu dàng.

Tất nhiên cô ta biết rằng Vệ Tử Kiệt đã đi về phía Cục Dân chính ngay khi anh ta vừa rời khỏi nhà, nhưng anh đã thay đổi quyết định giữa chừng.

Chỉ có điều, không vấn đề gì, kết hôn chỉ là vấn đề thời gian, nếu như có thể có nhiều tiền và quyền hơn, có đăng ký kết hôn hay không cũng không quan trọng, trước mắt cô đã ổn định thân phận phu nhân nhà họ Vệ.

Cô ta muốn mạng sống và tài sản sau lưng của Tống Vân Khanh, cô ta tin rằng phải có rất nhiều. tiền, nếu không thì nhà họ Vệ và nhà họ Thẩm đã không làm ẩm như vậy.

Cô ta không vội vàng, mọi thứ phải tiến hành từng bước một.

Vệ Tử Kiệt trở lại nhà họ Vệ, Đinh Linh Linh rất lo lắng khi biết rằng anh ta đã để Bùi Tiêu Tiêu ở bên ngoài. "Không có ai chăm sóc, lỡ đứa nhỏ có chuyện gì thì sao?"

“Ở đây ngày ngày đều phải chịu đựng mẹ và em, đứa nhỏ sẽ không xảy ra chuyện gì sao?"

Vệ Tử Kiệt không nóng không lạnh trả lời.

"Con..."

Đỉnh Linh Linh rất tức

"Anh, anh có ý tứ gì?"

Vệ Tử Mỹ cũng không bỏ qua.

"Được rồi, để bọn họ đọn ra ngoài ở đi. Nếu có thời gian thì đi thăm một chút, sắp xếp người trông trẻ, thường xuyên chăm sóc bọn họ."

Vệ Đồng Phủ lạnh lùng nói với Đỉnh Linh Linh.

Để Bùi Tiêu Tiêu đọn ra ở riêng cũng là một ý kiến hay, nếu không ông ta sẽ không thể ăn nói với bên ngoài, cho dù ông ta có nhấn mạnh thế nào về hợp đồng hôn nhân của con trai mình và Tống Vân Khanh, nhưng vẫn có một người phụ nữ mang thai đang chờ đợi sinh con ở đây, đó vẫn là một điểm yếu để thương lượng.

Đến cuối tuần, Vệ Tử Kiệt và Bùi Tiêu Tiêu cùng nhau đến nơi ở của mẹ và anh trai cô.


Nhìn căn nhà và đồ đạc cũ kỹ, Vệ Tử Kiệt cau mày:

"Tiêu Tiêu, sao có thể để đì và anh trai ở một nơi như thế này? Không được, ngày mai anh kêu người tới sửa sang lại nhà!"

Bùi Huy Huy ngay lập tức vui vẻ ra mặt, Bùi Lệ Hoa ngăn Bùi Huy Huy lại và đưa cho Vệ Tử Kiệt một tách trà:

"Không, không cần đâu, chúng tôi đã quen với cuộc sống ở đây rồi, còn có tiền thuê nhà ở đây không đắt, chúng tôi có thể chỉ trả được. Các con đừng lo lắng cho chúng tôi, chỉ cần các con không. sao là được."

Bùi Tiêu Tiêu kéo Vệ Tử Kiệt ngồi xuống ghế. sô pha, nhẹ nhàng nói:

"Mẹ em một mình nuôi em cùng với anh trai lớn lên. Bà ấy đã quen với cuộc sống khó khăn rồi. Bà chỉ tâm nguyện em và anh trai có cuộc sống tốt đẹp hơn." Bùi Lệ Hoa ngồi xuống đối diện, nhìn Vệ Tử ệt nở nụ cười từ ái nói.

“Đúng vậy, làm mẹ rồi đề vậy, chỉ mong các con sống tốt là được. Nhìn các con yêu thương nhau như vậy, trong lòng mẽ đã rất cao hứng rồi.”

Đứng ở cửa, Bùi Huy Huy nhìn hai mẹ con ôm nhau mà nói, hắn duỗi ngón út ra ngoáy lỗ tai. Trên thế giới này chuyện anh ta hiểu rõ nhất, đó là mẹ và em gái anh ta nói đối thậm chí không chớp mắt, họ còn có thể nói một người đã chết còn sống. Em gái hắn ta dù có học thức không ít, nhưng sự quyến rũ đến từ trong xương của cô giống hệt như mẹ hẳn ta.

Anh ta bất giác thực sự lo lắng về người đàn ông đẹp trai và ngọt ngào đang ngồi trên ghế sofa này.

Trái tim của Vệ Tử Kiệt thậm chí còn trở nên ấm áp hơn, ai cũng nói rằng Tiêu Tiêu chạy theo tiền của anh ta, nhưng cô ấy chưa bao giờ hỏi anh tiền, bây giờ mẹ cô cũng nói rất hợp tình hợp lý, mặc dù người anh trai kia có vẻ hơi ngu ngốc nhưng Tiêu Tiêu nói với anh rằng bố bọn họ khi còn sống đã cưng chiều anh trai cô quá mức khiến anh ta nảy sinh một số tật xấu, cô cũng kiên quyết không để anh giúp anh trai mình tìm việc, để anh ta tự mình tìm, may mắn thay anh ta quả thật đã tìm được công việc. Anh thật sự cảm thấy mình đã tìm được một báu vật... Tiêu Tiêu là một cô gái xinh đẹp, ngây thơ, IQ cao, tự trọng và yêu bản thân mình, thật đúng là hiếm có.

Mẹ Tiêu Tiêu nấu vài món ăn đặt lên chiếc bàn ăn trong nhà.

"Tài nấu ăn của mẹ Tiêu Tiêu rất tốt, món ăn ngon hơn nhiều so với đồ do bảo mẫu trong nhà anh ta làm.

“Tử Kiệt, ăn thử món canh này đi. Mẹ đã ninh cả buổi chiều, mùi vị cũng rất ngon. Tiêu Tiêu nhà chúng ta rất thích món này, khi còn nhỏ điều kiện gia đình không tốt, muốn nấu một chén canh cho nó mẹ còn phải tính toán chỉ phí tiết kiệm cả tuần, nhưng khi nhìn anh em nó ăn ngon tâm. trạng mẹ cũng vui vẻ hơn một chút.”

Tiêu Tiêu ngồi bên cạnh thở dài, múc cho anh một chén canh.

Trên mặt Bùi Tiêu Tiêu nở một nụ cười hạnh phúc.

Vệ Tử Kiệt nhấp một ngụm, sau đó gật đầu liên tục:

“Ữm, ngon quá, đì, canh rất ngon!"

"Vậy uống nhiều thêm chút nữa đi."

Mẹ của Tiêu Tiêu rất vui vẻ, còn gắp cho anh. vài món khác.

Bùi Huy Huy đã nhận mệnh lệnh từ mẹ và em. gái mình, ăn nhiều và ít nói lại, vì một tương lai “ giàu có”, anh ta tình nguyện ngồi một bên nhìn cảnh mẹ xướng con tùy, may mà định lực anh ta rất tốt, không nôn thức ăn ra.

Bùi Lệ Hoa nhìn bọn họ, đôi mắt bà trở nên ướt nước mắt

"Tử Kiệt, dì giao tương lai của Tiêu Tiêu cho con, cha của tụi nó đã qua đời sớm, một mình dì phải chăm sóc con cái, còn phải kiếm tiền nuôi gia đình, chỉ sợ nuôi đạy hai đứa nhỏ không thành người, nếu như Tiêu Tiêu có chỗ nào không hiểu chuyện, mong con hãy bỏ qua cho nó, hôm nay dì gặp được con, thực sự hạnh phúc, rất hạnh phúc.

Giọng bà hơi nghẹn ngào, liền lấy khăn giấy lau nhẹ khóe mắt.

Bình Luận (0)
Comment