Tổng Tài Kết Hôn Chớp Nhoáng: Cô Vợ Ngọt Ngào Muốn Chạy Trốn

Chương 88

Mộ Chí Dũng rất giống Mộ Chính Sơ, lại có khí chất mọt sách, ánh mắt trong veo và nụ cười ấm. áp, mỉm cười gật đầu với Tống Vân Khanh: “Xin chào.”

Vợ chú, Nhậm Gia Hoan là một người phụ nữ nhỏ nhắn, dung mạo xinh đẹp, khí chất giống với Mộ Chí Dũng, rất có tướng phu thê, thím cầm lấy tay của Vân Khanh, ân cần nói: “Trông thật trẻ tuổi.”

Mộ Hi Ninh và Mộ Hi Tuấn lập tức chạy tới nói: “Đúng đó mẹ, bọn con cứ tưởng chị dâu bằng tuổi mình, kết quả là chị ấy 22 tuổi rồi.”

Tống Vân Khanh ngại ngùng gật đầu.

Mộ Hi Thần khoác tay qua vai cô, mặt lộ vẻ cưng chỉ.

Mộ Hi Tuấn sốt ruột: “Ôi được rồi, mọi người đã biết nhau rồi, vậy trả chị dâu cho con, bọn con cần nhờ chị giúp đỡ.”

“Vô lễ, không được lộn xộn.” Nhâm Gia Hoan mắng con.

Mộ Chính Sơ nói: “Hi Thần, vậy hai con dẫn Hi Ninh với Hi Tuấn đi chơi đi, bọn nó cũng đã một năm không trở về rồi, tới Hoa Cảnh cũng là lần đầu tiên, dẫn nó đi một vòng, từ tối hôm qua trở về đã mân mê cái máy tính.

Đối với hai cậu con trai nhỏ, Mộ Chính Sơ rất khoan dung.

“Trong ba người con trai, con trai lớn chống lại ông, con thứ hai hoàn toàn ở lại, cậu con út thì rất tôn trọng ông, nhưng cũng có chút xa lánh, kể từ khi mẹ cậu qua đời, cảm giác gia lánh đó càng trở nên mãnh liệt.

Cậu con trai út cũng không nhúng tay vào chuyện của nhà họ Mộ, hoàn toàn độc lập, không giống hai đứa con còn lại đối với ông có tính toán, nhưng càng như vậy ông càng muốn gần gũi với cậu con út hơn.

Tống Vân Khanh nhìn Mạnh Thiệu Nguyên, ông Mạnh gật đầu, Tống Vân Khanh mới cùng với Mộ Hi Thần rời đi.

Những người nhà họ Mộ còn lại và Mạnh Thiệu Nguyên, Mạnh Văn ở lại phòng khách nói chuyện.

Tống Vân Khanh được đưa tới phòng của Mộ Hi Ninh và Mộ Hi Tuấn, bắt đầu kiểm tra máy tính của hai cậu, hai cậu bé chạy tới chạy lui để điều chỉnh máy ảnh, lúc lúc lại chạy tới xem tiến độ của Tống Vân Khanh, họ rất vui.

Mộ Hi Thần xuống nhà bếp kêu người hầu nấu cho Tống Vân Khanh một bát cháo, bưng lên.

Tống Vân Khanh dán mắt vào hai chiếc máy. tính, ngón tay bận rộn.

Mộ Hi Thần đành phải bón cho cô từng. miếng.

Cháo ấm nóng rất để ăn.

“Ối, thật đáng sợ!” Mộ Hi Ninh vừa mới lắp xong đầu chiếc máy ảnh, quay lại liền thấy cảnh tượng đó, che mắt lại.

Phía sau cất lên tiếng hỏi của Mộ Hi Tuấn; “ Sao vậy?”

Mộ Hi Ninh chỉ vào Mộ Hi Thần đang đút cháo cho Tống Vân Khanh: “Anh hai phát cẩu lương,”

Mộ Hi Tuấn lập tức che tim: “Ôi, tim tôi! Tim của tôi, đau quá đi mất!”

Mộ Hi Thần liếc bọn họ một cái, đút miếng cháo cuối cùng vào miệng Tống Vân Khanh: “Vợ yêu, em có muốn cài thêm chương trình này vào máy tính của chúng, tốt nhất là vào ban đêm đột ngột phát ra tiếng động, anh rất muốn nhìn chúng nửa đêm bị đoạ tỉnh.”

Hai cậu bé nhìn nhau: “Anh hai xấu quá, đồi lưu manh!”

Không ngờ Tống Vân Khanh không đáp lại, chỉ thản nhiên nói: “Có phải là: “Tư thế không đúng, đứng dậy ngủ” đấy không?”

Mộ Hi Thần gật đầu cười.

Hai cậu bé lập tức nhăn mặt.

“Chị dâu, chị đâu! Chị có muốn xem phiếu điểm của anh hai hồi nhỏ không?”

“Chị đâu, chị có muốn xem ảnh anh hai hồi còn bé không?”

Hai cậu bé đột nhiên nhận ra sự khủng khiếp của cặp đôi này, liền lần lượt chạy tới mỗi người một bên lấy lòng Tống Vân Khanh, đẩy Mộ Hi Thần đang cầm bát sang một bên.

Bị hai đứa nhóc làm ồn, tâm trạng Tống Vân Khanh đã tốt lên nhiều, ăn một bát cháo cũng, không thấy khó chịu nữa.

Mộ Hi Thần nhìn sắc mặt cô hồi phục một chút, nháy mắt với hai đứa em trai, đi xuống lầu lại bưng thêm một chút cháo.

Tống Vân Khanh đã hoàn thành chương trình cuối cùng, đứng dậy, nói với hai cậu bé: “Thử đi, chị đã tối ưu hoá máy tính của các em, cài đặt hệ thống phòng ngừa mới, cũng đã cài trò chơi mới nhất, các trò chơi trong nước đều không tệ, các em có thể thử chúng.”

“Tốt quá rồi, chị dâu, chị thật giỏi! Ăn đứt anh

hai rồi.” Mộ Hi Tuấn hào hứng nói.

Tống Vân Khanh lắc đầu cười.

“Chị đâu, nếu sau này chị muốn biết chuyện xấu hổ hổi trước của anh hai thì cứ đến tìm bọn em, thứ bọn em biết nhất định sẽ nói, thứ gì không biết cũng sẽ nói!”

Hai cậu bé tranh nhau ngồi xuống ghế, vừa kiểm tra máy tính vừa hứa với Tống Vân Khanh.

Tống Vân Khanh đi ra ngoài phòng, ngồi nửa ngày rồi, cần vận động một chút.

Nhẹ nhàng đặt tay lên bụng, hôm nay em bé thật ngoan, ăn cháo xong cũng không buồn nôn,

Cô không định nói chuyện này cho bất cứ ai.

Cô không vui khi hôm nay nhà họ Mộ mời ông nội Mạnh đến bàn chuyện hôn sự, nhà họ Mộ để mắt đến nhà họ Mạnh, chứ không phải cô.

Cô không muốn lôi nhà họ Mạnh vào chuyện này, nhưng sau này đứa bé trong bụng cô không. biết phải đối mặt với thứ gì trong nhà họ Mộ.

Nỗi khó xử của Mộ Hi Thần cô đều thấy, cô rất đau lòng.

Vì vậy, nhất định phải nghĩ ra một cách giải quyết hoàn hảo.

Cô đứng ở góc cầu thang tầng 2, ở đây có một cái cửa sổ, từ xa có thể nhìn thấy hàng thông xanh bên ngoài biệt thự vào mùa đông.

Cô lặng lẽ xuất thần, tận hưởng giây phút an tĩnh này.

“Cô Tống, xin chào!” Đằng sau bổng dưng. xuất hiện một giọng nói mềm mại.

Tống Vân Khanh quay lại, có chút ngạc nhiên nhìn người trước mặt. Đứng trước mặt cô là Diệp Khinh Ngữ toàn thân mặc màu đỏ, cô ta rất yêu màu đỏ, mỗi lần trông thấy là đều mặc màu đỏ.

“Cô Tống, còn chưa chính thức làm quen qua, tôi là Diệp Khinh Ngữ, chủ tịch tập đoàn Diệp Thị là bố của tôi.” Diệp Khinh Ngữ trịnh thượng nói.

Tống Vân Khanh điểm tĩnh nhìn cô ta, không nói gì, cô ta tới biểu tình sao?

Vậy thì lời vừa rồi của ông nội Mộ là có ý gì?

Đồng ý chuyện của cô và Mộ Hi Thần, có thể để nhà họ Diệp tới cửa, nhưng bộ dạng này của cô chủ nhà họ Diệp là có ý gì?

“Nghe nói, ông nội Mạnh nhận cô là cháu gái? Cô Tống, như vậy cô cho rằng cô có thể sánh. ngang với tôi ư?” Diệp Khinh Ngữ thấy cô không nói gì, càng thêm ngạo mạn.

“Tôi và Thần đã quen nhau từ nhỏ, gia đình chúng tôi là cổ đông lớn của tập đoàn quốc tế RS, RS khi mới thành lập ông nội Mộ đã đồng ý chuyện kết hôn của tôi với Thần, cô hiểu chứ? Không có nhà họ Diệp thì sẽ không có Mộ Hi Thần ngày hôm nay.”

Thì ra là vậy, rõ ràng nhà họ Diệp đang thân thiết với ông Mộ hơn, nếu những gì ông ấy nói là thật, tức là trong lòng ông Mộ, nhà họ Mạnh có ích hơn nhà họ Diệp.

Tống Vân Khanh thở dài trong lòng, đi ngang qua cô ta, thản nhiên nói: “Việc mà cô nói, không, liên quan đến tôi.”

Diệp Khinh Ngữ nắm lấy cánh tay cô, nhìn. chằm chằm vào mắt cô: “Nếu cô biết khôn, tránh xaanh ấy ra, bằng không, tôi nhất định khiến cô sống không bằng chết!” Đôi lông mày thanh tú của cô ta nhìn chằm chặp vào Tống Vân Khanh đầy hẳn học.

Tống Vân Khanh nhìn cánh tay cô ta đang. bám vào mình, đôi tay dài có lực, móng tay sắc bén được sơn màu đỏ bóng.

Cô ngẩng đầu lên, giật tay cô ta ra, nhìn Diệp Khinh Ngữ lạnh lùng nói: “Không biết Mộ Hi Thần đã nói với cô, chúng tôi đã đăng ký kết hôn rồi? Chuyện giữa cô và anh ấy không liên quan đến tôi, muốn tìm anh ấy thì cứ việc.”

“Hừ, đăng ký rồi cũng không sao, tốt nhất cô nên sinh một đứa con, sau đó cô có thể thành công về hưu rồi, chúng tôi lúc đầu cũng đã lên kế hoạch như vậy, tuy rằng thân phận của cô bây khiến chuyện này trở nên rắc rối, nhưng tôi nói cho cô biết, đồ của Diệp Khinh Ngữ tôi đây bất kà ai cũng đừng hòng đoạt lấy.”

Tống Vân Khanh thấy ớn lạnh trong lòng, so với những người này, Trầm Nghị Hoà và Vệ Đồng. Phủ không tính là không cần mặt mũi.

Nói chuyện với Diệp Khinh Ngữ, cô không. muốn cất lời, mà mùi nước hoa Lancome trên. người cô ta khiến cô không thoải mái.

“Tôi sẽ bắt cô phải trả giá!” Giọng nói Diệp Khinh Ngữ tràn đầy sự độc ác.

Tống Vân Khanh cũng không quay lại mà đi về phía trước, đi qua cầu thăng, ở đằng đó là căn phòng mà Mộ Hi Thần từng ở.

“Đừng, đừng đẩy tôi!” Diệp Khinh Ngữ đột nhiên hét lên kinh động, sau đó là một tiếng kêu thảm thiết vang lên, cùng với tiếng một vật nặng. rơi xuống.

Tống Vân Khanh giật mình, tiếng Diệp Khinh Ngữ truyền đến cũng là lúc cô quay đầu lại, đúng lúc nhìn thấy Diệp Khinh Ngữ cười và ngã xuống cầu thang, nụ cười đó thật quen thuộc, nụ cười độc ác đã từng xuất hiện trong giấc mơ của cô! Lòng cô đột nhiên chùng xuống.

Đợi tới khi Tống Vân Khanh kịp phản ứng, Diệp Khinh Ngữ đã ngã xuống.

Cô nhanh chân chạy tới chân cầu thang, đúng, lúc nhìn thấy Diệp Tỉnh Huy và La Mỹ Hoa, La Mỹ Hoa kêu lên: “Khinh Ngữi Giết người rồi! Giết người rồi! Khinh Ngữ! Khinh Ngữ”

Sau đó Mộ Chí Thành Và Phạm Quyên Nghiên liền xuất hiện ở chân cầu thang, Mộ Chí Thành gầm lên: “Tống Vân Khanh, sao cô lại đẩy Khinh Ngữ!”

Sau đó là Mộ Hi Thần.

Tống Vân Khanh đứng chân cầu thang nhìn Mộ Hi Thần, trong tay anh đang bưng một bát cháo trắng, bát cháo rơi “choang” xuống đất.

“Mau gọi xe cứu thương! Báo cảnh sát!” Diệp "Tỉnh Huy cất giọng vừa thương tâm vừa tức giận.

“Không cần báo cảnh sát!” Mộ Hi Thần điểm tĩnh nói.

“Không báo cảnh sát? Mộ Hi Thần, người phụ nữ đó đã đẩy Khinh Ngữ xuống cầu thang, chính bố anh tận mắt nhìn thấy, anh còn bao che cho cô ta?” Diệp Tỉnh Huy trừng mắt nhìn Mộ Hi Thần.

Mộ Hi Thần ngẩng đầu nhìn Tống Vân Khanh.

Tống Vân Khanh nhìn Mộ Hi Thần, nói rõ ràng từng chữ: “Em không đẩy cô ta, Mộ Hi Thần!

Anh đã từng nói, chỉ cần là lời của cô, anh đều tin.

“Không phải cô thì là ai, chỉ có hai người ở trên đó Giọng nói của La Mỹ Hoa sắc bén, tức giận chỉ vào Tống Vân Khanh.

Nhưng ánh mắt của Tống Vân Khanh chỉ nhìn về hướng Mộ Hi Thần.

Mộ Hi Thần nhìn đi chỗ khác, nhanh chóng chạy lên cầu thang, bế Diệp Khinh Ngữ đang bất tỉnh lên.

Tống Vân Khanh run lên, thời khắc này, trái tim cô vỡ nát thật rồi.

Mạnh Văn một tay đỡ cô: “Vân Khanh! Vân Khanh1 Vân Khanh!”

Tống Vân Khanh cắn chặt môi, cho tới khi miệng cô ngập mùi máu tươi, cô mới ép bản thân tỉnh táo lại.

Diệp Tỉnh Huy nhất quyết đòi gọi cảnh sát.

Cảnh sát đến, cô nhìn thấy ông nội Mạnh ôm ngực ngã vào vòng tay của Mạnh Văn.

Biểu cảm của Mộ Chính Sơ có chút khó đoán.

Gia đình ba người của Mộ Chí Dũng trên mặt hiện đầy lo lắng.

Gia đình bốn người Mộ Chí Thành thì hả hê.

Diệp Tinh Huy cười khẩy nhìn cô, con gái ông ta đã được Mộ Hi Thần đưa đến bệnh viện, vậy mà ông ta lại kiên quyết chờ cảnh sát đến bắt cô.

Tống Vân Khanh lẳng lặng ngồi trong vòng thẩm vấn, một cảnh sát bước vào đưa cho cô một. cốc nước, nói với cô rằng nhà họ Diệp sẽ kiện cô. tội giết người, người hầu nhà họ Mộ và Mộ Chí Thành có thể làm chứng, tận mắt nhìn thấy cô. đẩy cô Diệp ngã xuống lầu.

Tống Vân Khanh không nói một câu.

Cảnh sát đều lắc đầu thở dài, cô gái nhợt này thoạt nhìn khoảng mười bảy mười tám tuổi, đôi mắt to vô hồn, như thể mọi thứ trên đời này đều không liên quan gì đến cô, cô gầy và nhỏ như vậy, làm sao có thể cố tình giết một ai đó?

Bây giờ nhà họ Diệp nhất quyết kiện, nhưng. nhà họ Mạnh đã chào hỏi cấp trên, tạm gác chuyện sang một bên, không đâm đơn kiện.

Và cô gái nhỏ này chỉ có thể được giam lại theo cách này.

Sau một khoảng thời gian không xác định, cánh cửa mở ra.

Một cảnh sát đi vào: Tống Vân Khanh, có người tới đón cô."

Tống Vân Khanh đảo mắt, nhìn thấy một người đàn ông trung niên đeo kính không gọng xách cặp đi vào: "Cô Tống, tôi là Đoạn Khải, cố vấn pháp lý của nhà họ Mạnh. Tổng giám đốc Mạnh Văn nhờ tôi đến đón cô."

Tống Vân Khanh đứng dậy, cảnh sát cởi còng cho cô, Tống Vân Khanh xoa xoa cổ tay, vẻ mặt thất thần đi ra ngoài.

Sau khi ra khỏi cửa, sắc trời càng ngày càng sáng, Tống Vân Khanh hơi giật mình, nàng không phân biệt được ngày đêm.


Đoạn Khải dường như nhìn ra nghỉ hoặc của cô: "Đã năm giờ sáng rồi. Cô Tống, nhà họ Diệp đã rút đơn kiện, cô không sao rồi."

Tống Vân Khanh bình tĩnh nhìn anh ấy: "Ông nội thế nào rồi

Mạnh Thiệu Nguyên dừng bước, quay đầu lại, liếc nhìn những người xung quanh, nhìn Mộ Chính Sơ và nói: “Tống Vân Khanh là cháu gái của Mạnh Thiệu Nguyên, ông Mộ, gia đình ông không thích, cứ nói thẳng, đừng có làm mấy cái trò vặt vãnh! Nhìn thật buồn nôn”

Nói xong, ông cụ trừng mắt nhìn Mộ Hi Thần, sau đó dắt theo Tống Vân Khanh đi ra ngoài, từ đầu đến cuối, ông ấy đều không để lộ mặt của Tống Vân Khanh, ông ấy hiểu rõ thủ đoạn của nhà họ Mộ và nhà họ Diệp, mà bên truyền thông mà họ mời tới cũng không ăn chay, nhưng ông ấy không muốn nhỏ Vân Khanh lăng lên báo vàtrở thành nạn nhân trong cuộc công kích, vì vậy ông ấy đã bảo vệ cô, không để cô bị chụp được.

Nhưng trong lòng lại thở dài, đám người này, càng ngày càng đáng khinh, thật sự rất nhớ bọn họ thời đại thanh minh kiếm thương. Mạnh Văn thì thầm điều gì đó vào tai Tu Quân, và Tu Quân đi theo Mạnh Văn đi ra ngoài, vừa đi vừa quay lại nhìn Diệp Tinh Huy đang sững sờ, và bắt gặp ánh mắt của Diệp Tinh Huy cũng đang nhìn.

Tu Quân đột nhiên nhếch môi cười, Diệp Tinh Huy như bị điện giật, sắc mặt tái nhợt.

Chờ đến lúc tỉnh ra, Tu Quân đã quay người đi.

Mộ Hi Thần không nói lời nào, bước lớn đi ra ngoài.

“Hi Thần, con đứng lại!” Mộ Chính Sơ hét lớn.


Mộ Hi Thần dừng lại một chốc, không quay đầu, tiếp tục bước về phía trước.

Chiếc xe Rolls-royce dài của ông cụ Mạnh đậu

ở trước nhà chính.

Quản gia xuống xe, gõ cửa kính xe của Mạnh Cậu chủ, cô chủ ngủ rồi, ôn cụ bảo cậu hãy bế cô chủ vào phòng.”

Mạnh Văn gật đầu, và Tu Quân, người đang, ngồi trong phụ lái, nói: “Tu Quân, làm phiền ở lại chăm sóc cô ấy một chút, chúng tôi..."

Tu Quân ngất lời anh: “Tôi hiểu, anh không để tôi chăm sóc tôi cũng không yên tâm.”

Mạnh Văn cẩn thận bế Tống Vân Khanh, nghe tiếng ông thở đài một hơi.

“Ông nội, không sao, con để bạn của Vân Khanh ở lại với em ấy.” Mạnh Văn là đứa trẻ tỉ mỉ nhất.

“Vân Khanh!” Với một âm thanh phanh gấp của xe, Mộ Hi Thần lao đến.

Sắc mặt Mạnh Văn trầm xuống, liếc mắt nhìn Tống Vân Khanh đang ngủ say trong ngực, hạ giọng nói: “Mộ Hi Thần, cút cho tôi!”

Nói xong bế Tống Vân Khanh vào phòng, Tu. Quân lườm anh một cái, sau đó đi theo.

Mạnh Ngọc lo lắng kéo Mộ Hi Thần: “Cậu bình tĩnh chút, bình tĩnh một chút!”

Mộ Hi Thần tự mình giãy ra: “Cho tôi gặp cô ấy, để tôi nói rõ với cô ấy!”

Mạnh Ngọc không buông tay: “Anh cả của tôi đang tức giận, cậu đợi một chút!

Mạnh Thiệu Nguyên bước chậm tới, đứng nguyên: “Mộ Hi Thần.” Âm thanh của ông cụ rất bình tĩnh.







Mạnh Ngọc buông Mộ Hi Thần, Mộ Hi Thần đứng cúi đầu: “Ông nội!”

“Cậu gặp Vân Khanh tính nói cái gì?”

“Cháu, cháu cần nói rõ với cô ấy một chút, chuyện ở trên báo không phải thật.” Mộ Hi Thần ngẩng mặt nhìn Mạnh Thiệu Nguyên.

“Sau đó thì sao? Sau đó để Vân Khanh và cậu. tiếp tục ở bên nhau? Để ông nội cậu, bố cậu, bác cậu rồi cả anh họ cậu lại nghĩ cách khác? Còn có cô Diệp thâm tình, cậu nghĩ Vân Khanh là đối thủ của họ sao? Cậu bị tính kế từ nhỏ đến lớn, hiện tại kéo theo Vân Khanh cũng bị tính kế? Tôi tưởng, cậu cũng đã có đủ năng lực để bảo vệ nó rồi, nhưng không nghĩ đến, mọi người chỉ dùng một chiêu, hai đứa đã bị xoay đến không còn biết trời chăng gì.”

Mộ Hi Thần á khẩu không nói được gì.

“Cậu thật sự yêu Vân Khanh sao?”

“Vâng!”Mộ Hi Thần nói một cách chắc chắn, ánh mắt kiên định nhìn ông cụ Mạnh.

“Cậu lấy gì yêu nó? Trên đường quay về Vân Khánh một câu cũng không nói, chờ nó ngủ say rồi, tôi mới phát hiện nó cắn chặt lưỡi mình lại, trong miệng toàn là máu, cậu yêu nó thế này? Để nó sống mà đau khổ muốn chết?” Mạnh Thiệu Nguyên nhìn Mộ Hi Thần với ánh mắt cay đẳng.

Đứa trẻ này cũng là ông nhìn nó trưởng, thành, ông hài lòng về anh, cũng đau lòng cho anh, tình cảm đối với anh cũng như đối với Mạnh Văn Mạnh Ngọc, thậm chí vì hoàn cảnh của anh. mà còn thương anh nhiều hơn một chút.

Không ngờ rằng, đều là nghiệt duyên, người anh yêu lại là Vân Khanh.

Tình cảm với Mộ Chính Sơ mấy chục năm đều. không thay đổi.

Lần này, là ông quá vô ý rồi, nếu như sớm để Mộ Chính Sơ biết, hoặc sau khi ông ta chọn xong lợi ích, sẽ không làm khó đôi tình nhân trẻ này.

Ông đương nhiên nhìn được hai đứa trẻ này thật lòng hẻu nhau.

Mộ Hi Thần nghe thấy tiếng tim đập thình thịch, ngày hôm qua bị ông nội lừa trở về, sáng sớm hôm nay đã bị quản gia gọi trở về, nói ông nội không khỏe, ông nội không ngừng kéo anh nói chuyện, nhớ lại những chuyện năm xưa.

Khi anh nhìn thấy tin tức đã là buổi tối, bốn. trợ lý đặc biệt lo lắng, cũng không liên lạc được với. anh, vì vậy họ không biết phải làm thế nào. Lần đầu tiên nhìn thấy cô trong khách sạn, trái tim anh thắt lại.

Cái ánh mắt quyết đoán đó, là khi cô nhảy xuống sân khấu lễ đính hôn, muốn chọn đại một người nào đó để kết hôn với mình, anh đã quá quen thuộc với điều đó, cũng quá đau lòng.

Anh đã thể rằng cả đời này sẽ không bao giờ để cô bị tổn thương nữa, và lần này, người làm tổn thương cô lại là chính anh.

“Ông nội, để cháu gặp cô ấy đi, để cháu giải thích rõ ràng với cô ấy.” Mộ Hi Thần chân thành cầu xin.

Mạnh Thiệu Nguyên lắc đầu:Cậu đi về đi, nếu cậu không qua nổi cửa của ông nội cậu, chuyện này vẫn là như vậy đi, hôm nay để cậu gặp nó, nó tha thứ cho cậu, lần sau lúc mấy người kia vẫn còn nghĩ ra cách khác, mà muốn để nó đi tìm cái chết thì cậu mới cam lòng sao?”

Mộ Hi Thần lại lần nữa á khẩu không nói gì, miệng đẩy cay đắng.

Mạnh Thiệu Nguyên quay người rời đi.

Mạnh Chính Sơ cổ hủ quá, ông ta làm như thế này sớm muộn sẽ bị quả báo, hà tất phải khổ như thế, dạy đỗ bản thân, dạy đỗ con trai còn chưa đủ, bây giờ lại sắp xếp chuyện của cháu mình, Mộ Hi Thần khác với với mấy đứa trẻ kia, nếu như có một ngày đứa trẻ này biết mình bị tính kế bị lừa, thì nó sẽ xử trí như thế nào?

Mà cốt nhục này của lão Tống, bất luận như thế nào, ông cũng sẽ thay ông ấy bảo vệ Tống Vân Khanh, không có tình yêu cũng được, nhưng, không thể nào không có mạng sống.

Mạnh Ngọc vỗ vai Mộ Hi Thần, anh ta đều nhìn thấy hết, nhưng không thể can thiệp vào, chuyện này thực sự đã tổn thương Tống Vân Khanh. Mà ông nội và anh cả đều bảo vệ Tống Vân Khanh, chuyện này không thể thương lượng, nếu. như chú thím ở nhà, chỉ sợ còn náo nhiệt hơn. nữa.

Mạnh Văn từ lầu trên bước xuống, thấy ông. nội ngồi ở sảnh phụ, lập tức đi đến: “Ông nội, ông đi nghỉ đi, bạn của Vân Khanh đang ở bên cô con nói rõ với cô ấy rồi, cô ấy sẽ ở đấy.”

Mạnh Thiệu Nguyên biểu thị Mạnh Văn ngồi xuống: “A Văn, con có thấy lạ là tại sao nhất định lộ diện vì Vân Khanh không?”

Mạnh Văn nghĩ: “Ông nội, có việc gì cần con làm hay sao?”

Mạnh Thiệu Nguyên mãn nguyện nhìn cháu. mình, chuyện may mắn của ông lúc còn sống, chính là có những đứa con người cháu hiếu thuận.

“A Văn, ông nội của Vân Khanh là một người tốt, lúc trước cũng giúp ông rất nhiều chuyện, nhà họ Mạnh nhất định phải trả ơn này, cố gắng bảo vệ tốt đứa trẻ này, huống hồ, nó cũng là một đứa trẻ ngoan. Ngoài ra, trên thương trường cũng tránh xa nhà họ Mộ và nhà họ Diệp một chút. Chuyện năm đó của nhà họ Tống chỉ sợ là có liên quan tới Mộ Chính Sơ và Diệp Tỉnh Huy, ông không có chứng cứ, không tiện nói nhiều, chuyện nhà họ Mạnh chúng ta có thể làm, là rời xa khỏi những thứ thị phi này.”

Mạnh Văn nghĩ, lời của ông nội nói cứ lấp li3m, nghĩ đi cũng có nhiều chuyện còn không đủ nhân đạo.

Thế nên anh nhẹ nhàng nói: “Ông nội yên tâm, những chuyện này con nhớ rõ rồi.

Chuyện của Vân Khanh, con thấy Mộ Hi Thần đối với cô ấy là thật lòng, chỉ là ông Mộ quá cố chấp, mà nhà họ Diệp cũng lòng lang đạ sói, ông xem, tiếp theo, có phải nên đưa Vân Khanh đến chỗ bố mẹ con để vơi bớt lòng buồn?"

Mạnh Thiệu Nguyên gật đầu: “Thế thì liên với bố mẹ con đi, chuyện của sau này như thế nào, phải xem đuyên phận của hai đứa nó rồi, Vân

Khanh thì đợi nó tỉnh lại, chúng ta cùng nói với nó sau.”

Mạnh Văn gật đầu, đìu ông nội đi nghỉ ngơi.

Tống Vân Khanh đóng cửa, nhìn căn nhà mà. bản thân đã ở được bốn tháng.

Ngày hôm ấy, Mộ Hi Thần cầm giấy tờ nhà nói, căn nhà này sau này là của cô rồi.

Anh nói: “Thân là con gái, phải có bến đỗ cho riêng mình, kết hôn xong, có hôm nào cùng, chồng cãi nhau, không vui, cũng phải có một nơi để khóc.”

Nước mắt Tống Vân Khanh rơi xuống.

Lời của ông nội Mạnh cô cũng nghe hiểu rồi.

Mộ Hi Thần có những chuyện cũng không theo ý mình.

Nhưng mà, tình yêu của cô không phải đồ tế, cô cũng không phải công cụ, càng không thể để bất cứ ai làm tổn thương con của cô.

Cô đồng ý với ông Mạnh sẽ sống tốt, sẽ khiến bản thân trở nên mạnh mẽ.

Cô sẽ không dựa dẫm vào bất kỳ ai, cô là Tống. Vân Khanh, là cháu ngoại của Tống Triết Khánh, con gái của Tống Lan Nhược, cô sống là hy vọng, của ông ngoại và mẹ.

Vậy thì để cho mọi thứ bắt đầu ở đâu thì kết thúc ở đấy đi.

Ông Mạnh nói, có lẽ, thời điểm họ gặp nhau không đúng lúc.

Vậy ư? Là sai thời điểm, hay là sai người?

Những thứ trong căn nhà này, đều do cô tự tay chuẩn bị, mỗi cây cỏ, mỗi cây kim sợi chỉ, đều minh chứng cho những điều ngọt ngào giữa hai người.

Tim thật đau! Giống như đâm vào một nhát đao, đần dần đâm vào tim, không có kết thúc, không có giới hạn.

Cô chậm rãi ngồi xổm xuống, cuộn tròn trong góc sô pha, cuối cùng khóc thành tiếng, đây là chỗ của cô, cô có thể tùy ý khóc.

“Tại sao lại ngốc như thế, đễ đàng như thế mà yêu?

Tim đã tổn thương đến nỗi không thể tổn thương thêm nữa.

Lần này, là bản thân tự chuốc lấy.

Trước mắt mơ hồ,rơi  vào một cái ôm quen thuộc, anh, hoá ra cũng ở đây.

“Vân Khanh, xin lỗi, là anh không tốt.” Âm. thanh trầm thấp của Mộ Hi Thần ở bên tai.

“Vận Khanh, anh yêu em, anh chỉ yêu mỗi eml Hãy tin anh!” Mộ Hi Thần trước nay không có dáng vẻ lo lắng này.

Lần này, anh thực sự lo lắng, cái cảm giác sợ mất đi cứ ở trong lòng anh.

Khi nhìn thấy Tống Vân Khanh cuộn tròn ở đó, trái tim anh đau nhói, cực kỳ hoảng sợ, anh cảm thấy mình sắp mất đi cô, cô lại thu mình vào thế giới của cô.

Anh ôm cô, cơ thể cô không phản kháng cũng không gần gũi, hoàn toàn thờ ơ.

Đột nhiên, cô đẩy anh ra, tiến nhanh đến nhà vệ sinh, đứng bên ngoài cửa, anh nghe tiếng nôn mửa của cô.

Tim anh tê đại, anh làm cô cảm thấy buồn nôn sao.

Anh cũng cảm thấy bản thân buồn nôn, khiến anh ngửi thấy mùi nước hoa buồn nôn.

Lâu sau, trong nhà vệ sinh cũng không còn âm thanh gì nữa.

Anh nhẹ nhàng đẩy cửa: “Vân Khanh?”

Nhẹ nhàng ôm lấy cô, quần áo đều bị ướt hết, trên đầu toàn mồ hôi, trên mặt đầy vệt nước mắt, cái gì cô cũng nôn không ra.

Cô mở mắt nhìn anh, không có sức giãy giụa nữa, cô chỉ nhắm mắt lại, không bao giờ gặp lại.

Kệ anh giúp bản thân tắm rửa sạch sẽ, thay quần áo rồi bế cô trở lại giường.

Cô quay người đi, đối lưng với anh, cuộn người lại, tay để ở bụng dưới.

Ở đây, có cục cưng của cô, cô cảm giác được, nhất định là thế.

Cô sẽ không nói với anh, đây là con của cô, không có quan hệ gì với anh, với nhà họ Mộ, cô sẽ không trở thành công cụ của nhà họ Mộ, con của cô cũng sẽ không là đồng xu của bọn họ!

Mùi sữa tắm tươi mát truyền đến, Mộ Hi Thần vươn tay ôm cô vào lòng, cô không nhúc nhích mà chỉ đặt tay lên bụng dưới, hi vọng đứa bé có thể cảm nhận được hơi ấm của chính mình, cô cũng, cần cục cưng cho cô sức mạnh và để cô ấy đũng cảm đối mặt với tất cả.

Ông nội Mạnh nói, nhà họ Mạnh là nhà mẹ đẻ của cô, cô rất cảm kích.

Hôm nay ông nội Mạnh kiên quyết dẫn cô đi, là muốn giúp cô, để cho ông cụ Mộ biết hậu thuẫn của cô không kém hơn cô Diệp, ông nội Mạnh dùng cả nhà họ Mạnh giúp cô.

Nhưng mà, cô không muốn kéo cả nhà họ Mạnh vào.

Nếu như nhà họ. này chấp nhận cô, vậy tình yêu giữa cô và Mộ Hi Thần sẽ trở thành không đơn thuần nữa, cô thà rằng không có, cũng không cần một tình yêu đầy tạp chất.

“Vân Khanh, đừng không cần anh.” Mộ Hi Thần áp mặt vào cổ cô, giọng nói nhỏ nhẹ cầu xin.

Hai người đều không cử động.

Cảm nhận được chất lỏng ấm nóng chảy xuống cổ, Tống Vân Khanh trong lòng rùng mình một cái.

Mộ Hi Thần đang khóc.

Cô nhẹ nhàng quay người lại.


Mộ Hi Thần ôm chặt cô vào lòng: “Vân Khanh, đừng bỏ mặc anh, đừng không cần anh.”

Tống Vân Khanh bị anh ôm đến thở không. nổi.

Trong bóng tối môi anh vuốt v e, tìm môi cô, hôn lên, anh mê muội như một đứa trẻ, hôn cô, ôm cô, không cho cô từ chối mà giãy giụa.

Anh sợ như vậy, sợ như thế, anh sợ mất đi cô.

Tim Tống Vân Khanh một chút, mềm xuống một chút, nước mặt trượt trên khoé mi.

Mộ Hi Thần phát hiện, từng chút hôn lên giọt nước mắt của cô.

Anh đặt tay cô lên lồ ng ngực mình: “Vân Khanh, ở đây đều trống, tim đưa em rồi."

“Vân Khanh, tin anh, anh yêu em, anh chỉ yêu em.” Đây là câu nói nhiều nhất trong đêm nay.

Tống Vân Khanh không thể khống chế được nước mắt.

Cô yêu anh! Yêu anh đến nỗi không khống chế được.

Yêu người đàn ông tin cô, chiều cô, tim cô trừ anh ra cũng không còn ai khác.

Hai người đều không ngủ ngon, ôm lấy nhau mà đi ngủ, một người kẽ động người kia sẽ tỉnh đậy.

Như thể có sự hiểu ý ngầm, họ đều đang sợ hãi, đều sợ đối phương sẽ rời xa mình.

Nhưng mà, họ đều không nói chuyện, chỉ ôm, cái ôm lo lắng, chỉ hận không thể để đối phương ở trong cơ thể mình.

Đến khi trời sáng.

Đến khi tiếng chuông cửa vang lên.

Mộ Hi Thần đi mở cửa, là quản gia Mộ Nghỉ Niên.

Mộ Nghỉ Niên nhìn gương mặt tiểu tuy của Mộ Hi Thần không khỏi kinh ngạc.

“Chú Niên, có chuyện gì?” Mộ Hi Thần không có ý định mời Mộ Nghỉ Niên vào nhà.

Mộ Nghỉ Niên cung kính cúi đầu: “Cậu hai, ông cụ đến, ông cụ mời cậu dẫn theo cô Tống về, ông cụ còn mời ông cụ Mạnh đến, nói là cùng nhau thương lượng chuyện hôn sự của hai người, mời cậu nhất định phải cùng cô Tống về, ông cụ ở Hoa Cảnh đợi cậu.”

Mộ Hi Thần giật mình.

Thái độ của Mộ Nghỉ Niên rất cung kính, giọng điệu mang theo vui vẻ: “Ông cụ đã biết thân

phận của cô Tống, trách cậu không sớm nói cho ông cụ, ông cụ hẹn ông cụ Mạnh đến, cùng, thương lượng chuyện kết hôn của hai người, cậu hai, cậu với cô Tống nên chú ý thời gian đến.”

Nói xong, Mộ Nghỉ Niên đưa vài món quà, quay người rời đi.

Mộ Hi Thần nhẹ nhàng đóng cửa, trong lòng nửa vui nửa buồn.

Quay đầu nhìn thấy Tống Vân Khanh đang, đứng trước cửa phòng ngủ, biết là cô đã nghe được hết: “Vân Khanh, ông nội...”

Tống Vân Khanh quay người về phòng ngủ.

Mộ Hi Thần nhanh chân bước theo, ôm cô từ sau lưng: “Vân Khanh, nghe anh nói, bất kể như thế nào, ông nội đồng ý rồi, chúng ta...”

“Mộ Hi Thần, râu của anh mọc ra rồi, em giúp anh cạo nó.” Tống Vân Khanh ngắt lời anh.

Mộ Hi Thần mờ mắt, anh biết, thái độ của ông nội đã tổn thương cô.

Anh yêu Vân Khanh, không phải vì thân thế của cô, mà là vì bản thân cô.

Nhưng mà ông nội...

Vân Khanh rất rõ trong lòng, cô không thể nào tiếp nhận cái lập trường này của ông nội Mộ.

Mộ Hi Thần ngồi trên ghế, ngẩng đầu, trên cằm toàn râu, khiến anh nhìn rất tiểu tuy.

Tống Vân Khanh cẩn thận đắp khăn nóng lên cằm Mộ Hi Thần, sau đó thoa kem cạo râu, nhẹ nhàng mát xa cho đến khi nổi bọt.

Mộ Hi Thần nhìn Tống Vân Khanh không. chớp mắt, Tống Vân Khanh cụp mắt chuyên tâm làm, giống như tay của cô là tay của nghệ nhân.

Hai người đều không nói chuyện, Tống Vân Khanh cẩn thận cạo râu, sau đó dùng khăn nóng đắp lên cằm.

Cô đột nhiên đưa tay che mắt anh, cúi người hôn lên môi anh, đây là lần đầu tiên cô giúp anh cạo râu, lúc trước, khi ông nội ốm nằm liệt giường, cô còn nhỏ, giúp ông bôi kem cạo râu lên, xem mẹ cạo râu cho ông ngoại.

Ông ngoại cười nói: “Sau này nhỏ Vân Khánh phải đích thân cạo râu cho người cháu yêu nhé!”

Mộ Hi Thần là người mà cô yêu nhất, việc này, cô làm rồi, bất kể sau này như thế nào, không còn tiếc nuối nữa.

Vừa mới đứng dậy, liền bị Mộ Hi Thần ôm chặt.

Hai người đều không nói chuyện, Tống Vân Khanh nước mắt rơi xuống trên tóc Mộ Hi Thần.

Mộ Hi Thần, em nên làm gì đây?

Tống Vân Khanh trầm mặc, khiến lòng Mộ Hi Thần đầy bất an.

“Vân Khanh, cùng anh đi gặp ông nội, được không?” Anh thấp giọng cầu xin.



Trong lòng Tống Vân Khanh rất đau.

Trong lòng Mộ Hi Thần, ông nội là người rất quan trọng.

Nhưng màanh không biết, thật ra ông nội của anh không phải như anh nghĩ, cũng yêu anh như. thế.

Có thể ông cụ vì nhà họ Mạnh mà chấp nhận cô, không màng tình cảm, mà chỉ quan tâm thân thế cô, cô không muốn kéo nhà họ Mạnh xuống, nước, theo trực giác, dã tâm của Mộ Chính Sơ quá lớn, cô không thể vì hạnh phúc của bản thân mà để nhà họ Mạnh chịu tổn thất nào.

Nhưng mà, bây giờ Mộ Hi Thần không thể quản nhiều như thế.

Đối với anh, chỉ cần ở bên Vân Khanh là tốt lắm rồi, anh chỉ cần kết quả.

Không có gì quan trọng hơn Vân Khanh, anh biết nhà họ Mạnh đối với Vân Khanh tốt, anh sẽ vì nhà họ Mạnh báo ơn mà làm tất cả, nhất định không để nhà họ Mạnh chịu tổn thất nào, có thể dùng cả đời để báo đáp ơn tốt của ông nội Mạnh. với họ.

Tiếng chuông cửa lại vang lên, Tống Vân Khanh thoát khỏi cái ôm của Mộ Hi Thần, đi ra mở cửa.

“Anh Văn?” Tống Vân Khanh kinh ngạc nhìn Mạnh Văn đứng ở cửa.

Mạnh Văn nhìn Tống Vân Khanh hai ngày này thật đáng thương, mặt đã gầy đi chỉ còn to bằng. lòng bàn tay, sắc mặt cực kỳ tệ.

“Vân Khanh, ông nội bảo anh đón em tới nhà họ Mộ, có một số việc cần nói rõ ràng.” Mạnh Văn nhẹ giọng nói

Tống Vân Khanh rũ mắt xuống, cô không. muốn di.

"Vân Khanh, có ông nội Mạnh và anh Văn, em không phải sợ, cùng nhau trở về có được không? Mộ Hi Thần nhẹ giọng, mang theo chút cầu khẩn.

Nhìn Mạnh Văn đứng ở cửa, liếc mắt lại trông. thấy Mộ Hi Thần, Tống Vân Khanh khẽ gật đầu: “ Em đi thay đồ.”

Mạnh Văn nhìn Mộ Hi Thần: “Vậy, anh và ông nội đi trước.”

Tống Vân Khanh gật đầu.

Đợi đến lúc cô thay đồ đi ra, Mộ Hi Thần đưa cho cô một ly sữa nóng: “Uống ly sữa này trước đi.

Hơi ấm nóng của sữa phả vào mặt, mang theo. hương thoang thoảng. Tống Vân Khanh xoay người đi vào nhà vệ sinh, bắt đầu nôn khan, tiếc là trong bụng cô không có gì.

“Vân Khanh, Vân Khanh em sao thế?” Mộ Hi Thần vỗ nhẹ lưng cô, lo lắng hỏi.

Tống Vân Khanh ngẩng đầu, nhìn anh và bản thân trong mắt kính, bình tĩnh nói: “Mấy ngày nay ăn uống không điều độ, bụng khó chịu.”

"Vậy chúng ta đi bệnh viện kiểm tra trước, kê một chút thuốc, hoặc là, chúng ta đi tới chỗ giáo sư Sở.” Giọng nói của Mộ Hi Thần có chút bất an.

Tống Vân Khanh lắc đầu: “Không sao đâu, trước đây cũng bị rồi, ăn chút cháo, mấy ngày là khỏi rồi.”

Nói xong cô vặn vòi rửa mắt.

Mộ Hi Thần vẫn thấy bất an trong lòng.

Trong vài ngày, khuôn mặt hồng hào của cô đã mấy đi thần sắc, cảm nhọn, khiến cho cặp mắt trong veo càng trông to hơn, nhưng lại mất đi vẻ sáng ngời linh động trước đây

Nỗi ưu sầu trong mắt cô khiến lòng anh vô cùng lo lắng.

Biệt thự Hoa Cảnh.

Mộ Hi Thần và Tống Vân Khanh vừa từ garage đi ra, liền nhìn thấy hai thiếu niên tầm 16, 17 tuổi chạy tới: “Anh hai, anh hai.”

Mộ Hi Thần hiếm khi lộ ra nụ cười, ôm lấy chúng.

“Hi Ninh, Hi Tuấn, lâu rồi không gặp.”

Mộ Hi Ninh và Mộ Hi Tuấn nhìn thấy Tống Vân Khanh liền cười: “Anh hai, anh có bạn gái rồi sao? Chào chị ạ, em là Mộ Hi Tuấn, đây là anh trai em MộHi Ninh.”

Mộ Hi Ninh xởi lởi chào hỏi Tống Vân Khanh.

Tống Vân Khanh mỉm cười.

Những chàng trai nhiệt tình thân thiện như vậy, khiến cho người khác không thể từ chối thiện ý của chúng.

Lông mày của hai cậu bé có chút tương tự với Mộ Hi Thần, gen nhà họ Mộ thật mạnh, các anh em rất giống nhau, nhất là Mộ Hi Trác và Mộ Hi Thần.

Chỉ là Mộ Hi Ninh và Mộ Hi Tuấn ở trước mắt đẹp trai tỏa nắng, khác hoàn toàn với vẻ ma mị. của Mộ Hi Trác, vẻ lạnh lùng của Mộ Hi Thần, vẻ e dè của Mộ Hi Trì, hai người con trai này khiến người khác vừa nhìn đã cảm thấy rất thân thiết.

Mộ Hi Thần mỉm cười, nói với Tống Vân Khanh: “Vân Khanh, đây là con nhà chú ba, Hi Ninh, Hi Tuấn.”

Sau đó nói với hai cậu bé: “Gọi là chị dâu.”

“Chị, chị dâu?" Mộ Hi Ninh và Mộ Hi Tuấn kinh ngạc nhìn nhau, rồi cùng cười phá lên. Hai cậu nhóc một tay ôm ngực, một tay chấp sau lưng, khom mình hành lễ: “Chị dâu, cảm ơn chị đã thu nhận anh hai của chúng em, giải cứu nhân loại! Chị đừng để anh ấy độc thân lần nữa, sẽ làm hại con người.

Hai cậu nhóc tỉnh nghịch , Tống Vân Khanh bị chọc không nhịn được cười.

Mộ Hi Thần đá mỗi cậu một phát, cười nói: “ Nói gì thế hả?” Quay đầu trông thấy nụ cười của Tống Vân Khanh, anh cũng không định tính toán với hai đứa nhóc này nữa.

Hai cậu bé đã phớt lờ anh, mỗi người một bên vây quanh Tống Vân Khanh: “Chị dâu, anh hai là người nhàm chán, chúng ta chơi cùng nhau, đừng để ý đến anh ấy! Nói đi, chị âu bao nhiêu tuổi

có phải cũng xấp xỉ bọn em không? Hay là chúng. ta không cùng ngôn ngữ, chị với anh hai không có khoảng cách tuổi tác sao? Chị già thế á?”

Hai người nói luôn miệng, không cho Mi Thần nói, mà mỗi câu đều như bố chết Mộ Hi Thần.

Tống Vân Khanh nhìn Mộ Hi Thần mỉm cười, lúc này anh cũng đang mỉm cười nhìn bọn họ.

Tống Vân Khanh hiểu ra, cô và Mộ Hi Thần giống nhau, đều khao khát tình cảm gia đình, tình cảm anh em như vậy, là thứ anh trân trọng nhất.

Tống Vân Khanh hắng giọng: “Chị 22 tuổi rồi, xem ra có sự cách biệt với các em rồi?”

Mộ Hi Ninh mở to miệng: “Không phải chứ? Em, em tưởng chị mới 18, 19 tuổi cơ, còn định nói anh hai thật bi3n thái.” Nói xong liền bụm miệng lại.

Mộ Hi Thần đành cười: “Hai đứa thật không. có lương tâm, lần trước anh cho mỗi đứa một cái máy ảnh đều không có tác dụng gì rồi?”

Mộ Hi Tuấn lập tức đáp: “A, anh không nói bọn em cũng quên mất, anh hai, cái máy ảnh từ xa đấy có lỗi phần mềm, anh giúp bọn em xem chút được không?”

Mộ Hi Thần nhìn Tống Vân Khanh một cái: “ Cái này các em có thể hỏi vợ anh, cô ấy là cao thủ đấy.”

Mộ Hi Ninh và Mộ Hi Tuấn giương tròn mắt: " Thật hay giả đấy ạ?”

Tống Vân Khanh cười: “Mang đồ của bọn em. ra đây chị xem cho, đừng nghe anh ấy ba hoa, chị phải nhìn thấy đồ mới biết được.”

Hai cậu bé lập tức vui mừng hớn hở.

Bốn người bước vào phòng khách, bên trong đã ngồi chật kín người.

Ông nội Mạnh cũng tới rồi, nhìn thấy cô, liền lộ ra vẻ tươi cười: “Vân Khanh, tới đây!”

Tống Vân Khanh bước tới bên cạnh ông nội Mạnh, khẽ gật đầu với người nhà họ


Ông nội Mộ cười lớn: “Không ngờ cháu gái của ông Tống lại thành cháu gái của ông, mà như vậy càng tốt, sau này Vân Khanh thành dâu nhà tôi, hai nhà chúng ta chính là thông gia rồi. Linh hồn ông Tống ở trên trời cũng được an ủi rồi.”

Ông nội Mạnh võ vỗ tay Tống Vân Khanh, cười.

Cô cười với ông nội, tỏ ra bản thân không việc gì.

"Vân Khanh, hiểu lầm mấy ngày nay, con đừng để bụng, sau này con và Mộ Hi Thần cần cố gắng.” Mộ Chính Sơ mặt hồng hào, nhìn Tống, Vân Khanh.

“Đúng rồi, tới đây, giới thiệu với con chú ba và thím ba!” Nói xong liền nhìn hướng Mộ Hi Thần.

Mộ Hi Thần nắm tay Tống Vân Khanh, cùng. đứng trước mặt đôi vợ chồng trung niên: “Chú ba, thím ba, đây là vợ con Vân Khanh.”

Tống Vân Khanh và Mộ Hi Thần cùng hành lễ, gọi một tiếng: “Chú ba, thím ba.”

Mộ Chí Dũng rất giống Mộ Chính Sơ, lại có khí chất mọt sách, ánh mắt trong veo và nụ cười ấm áp, mỉm cười gật đầu với Tống Vân Khanh: “Xin chào.”

Vợ chú, Nhậm Gia Hoan là một người phụ nữ nhỏ nhắn, dung mạo xinh đẹp, khí chất giống với Mộ Chí Dũng, rất có tướng phu thê, thím cầm lấy tay của Vân Khanh, ân cần nói: “Trông thật trẻ tuổi.”

Mộ Hi Ninh và Mộ Hi Tuấn lập tức chạy tới nói: “Đúng đó mẹ, bọn con cứ tưởng chị dâu bằng tuổi mình, kết quả là chị ấy 22 tuổi rồi.”

Tống Vân Khanh ngại ngùng gật đầu. Mộ Hi Thần khoác tay qua vai cô, mặt lộ vẻ cưng chiều.

Mộ Hi Tuấn sốt ruột: “Ôi được rồi, mọi người đã biết nhau rồi, vậy trả chị đâu cho con, bọn con cần nhờ chị giúp đỡ.”

“Vô lễ, không được lộn xộn.” Nhâm Gia Hoan mắng con.

Mộ Chính Sơ nói: “Hi Thần, vậy hai con dẫn Hi Ninh với Hi Tuấn đi chơi đi, bọn nó cũng đã một năm không trở về rồi, tới Hoa Cảnh cũng là lần đầu tiên, dẫn nó đi một vòng, từ tối hôm qua trở về đã mân mê cái máy tính.

Đối với hai cậu con trai nhỏ, Mộ Chính Sơ rất khoan dung,

Trong ba người con trai, con trai lớn chống l ông, con thứ hai hoàn toàn ở lại, cậu con út thì rất tôn trọng ông, nhưng cũng có chút xa lánh, kể từ khi mẹ cậu qua đời, cảm giác gia lánh đó càng trở nên mãnh liệt.

Cậu con trai út cũng không nhúng tay vào chuyện của nhà họ Mộ, hoàn toàn độc lập, không giống hai đứa con còn lại đối với ông có tính toán, nhưng càng như vậy ông càng muốn gần gũi với cậu con út hơn.

Tống Vân Khanh nhìn Mạnh Thiệu Nguyên, ông Mạnh gật đầu, Tống Vân Khanh mới cùng với Mộ Hi Thần rời đi.

Những người nhà họ Mộ còn lại và Mạnh Thiệu Nguyên, Mạnh Văn ở lại phòng khách nói chuyện.

Tống Vân Khanh được đưa tới phòng của Mộ Hi Ninh và Mộ Hi Tuấn, bắt đầu kiểm tra máy tính. của hai cậu, hai cậu bé chạy tới chạy lui để điều chỉnh máy ảnh, lúc lúc lại chạy tới xem tiến độ của Tống Vân Khanh, họ rất vui.

Mộ Hi Thần xuống nhà bếp kêu người hầu nấu cho Tống Vân Khanh một bát cháo, bưng lên.

Tống Vân Khanh dán mắt vào hai chiếc máy. tính, ngón tay bận rộn.

Mộ Hi Thần đành phải bón cho cô từng miếng.

Cháo ấm nóng rất để ăn.

“Ối, thật đáng sợ!” Mộ Hi Ninh vừa mới lắp xong đầu chiếc máy ảnh, quay lại liền thấy cảnh tượng đó, che mắt lại.

Phía sau cất lên tiếng hỏi của Mộ Hi Tuấn: “Sao vậy?"

Mộ Hi Ninh chỉ vào Mộ Hi Thần đang đút cháo cho Tống Vân Khanh: “Anh hai phát cẩu lương.”

Mộ Hi Tuấn lập tức che tim: “Ôi, tim tôi! Tim của tôi, đau quá đi mất!”

Mộ Hi Thần liếc bọn họ một cái, đút miếng cháo cuối cùng vào miệng Tống Vân Khanh: “Vợ yêu, em có muốn cài thêm chương trình này vào máy tính của chúng, tốt nhất là vào ban đêm đột ngột phát ra tiếng động, anh rất muốn nhìn chúng nửa đêm bị doạ tỉnh.”

Hai cậu bé nhìn nhau: “Anh hai xấu quá, đồ lưu manh!”

Không ngờ Tống Vân Khanh không đáp lại, chỉ thản nhiên nói: “Có phải là: “Tư thế không đúng, đứng đậy ngủ” đấy không?”

Mộ Hi Thần gật đầu cười.

Hai cậu bé lập tức nhăn mặt.

“Chị đâu, chị đâu! Chị có muốn xem phiếu điểm của anh hai hồi nhỏ không?”

“Chị đâu, chị có muốn xem ảnh anh hai hồi còn bề không?”

Hai cậu bé đột nhiên nhận ra sự khủng khiếp của cặp đôi này, liền lần lượt chạy tới mỗi người một bên lấy lòng Tống Vân Khanh, đẩy Mộ Hi Thần đang cầm bát sang một bên.

Bị hai đứa nhóc làm ồn, tâm trạng Tống Vân Khanh đã tốt lên nhiều, ăn một bát cháo cũng. không thấy khó chịu nữa.

Mộ Hi Thần nhìn sắc mặt cô hồi phục một chút, nháy mắt với hai đứa em trai, đi xuống lầu lại bưng thêm một chút cháo.

Tống Vân Khanh đã hoàn thành chương trình cuối cùng, đứng dậy, nói với hai cậu bé: “Thử đi, chị đã tối ưu hoá máy tính của các em, cài đặt một hệ thống phòng ngừa mới, cũng đã cài trò chơi mới nhất, các trò chơi trong nước đều không tệ, các em có thể thử chúng.”

“Tốt quá rồi, chị dâu, chị thật giỏi! Ăn đứt anh hai rồi.” Mộ Hi Tuấn hào hứng nói.

Tống Vân Khanh lắc đầu cười.

“Chị dâu, nếu sau này chị muốn biết chuyện xấu hổ hổi trước của anh hai thì cứ đến tìm bọn em, thứ bọn em biết nhất định sẽ nói, thứ gì không biết cũng sẽ nói!”

Hai cậu bé tranh nhau ngồi xuống ghế, vừa kiểm tra máy tính vừa hứa với Tống Vân Khanh.

Tống Vân Khanh đi ra ngoài phòng, ngồi nửa ngày rồi, cần vận động một chút.

Nhẹ nhàng đặt tay lên bụng, hôm nay em bé thật ngoan, ăn cháo xong cũng không buồn nôn,

Cô không định nói chuyện này cho bất cứ ai.

Cô không vui khi hôm nay nhà họ Mộ mời ông nội Mạnh đến bàn chuyện hôn sự, nhà họ Mộ để mắt đến nhà họ Mạnh, chứ không phải cô.

Cô không muốn lôi nhà họ Mạnh vào chuyện này, nhưng sau này đứa bé trong bụng cô không. biết phải đối mặt với thứ gì trong nhà họ Mộ.

Nỗi khó xử của Mộ Hi Thần cô đều thấy, cô rất đau lòng.

Vì vậy, nhất định phải nghĩ ra một cách giải quyết hoàn hảo.

Cô đứng ở góc cầu thang tầng 2, ở đây có một cái cửa sổ, từ xa có thể nhìn thấy hàng thông xanh bên ngoài biệt thự vào mùa đông.

Cô lặng lẽ xuất thần, tận hưởng giây phút an tĩnh này.

“Cô Tống, xin chào!” Đằng sau bỗng dưng xuất hiện một giọng nói mềm mại.

Tống Vân Khanh quay lại, có chút ngạc nhiên nhìn người trước mặt.

Đứng trước mặt cô là Diệp Khinh Ngữ toàn thân mặc màu đỏ, cô ta rất yêu màu đỏ, mỗi lần trông thấy là đều mặc màu đỏ.

"Cô Tống, còn chưa chính thức làm quen qua, tôi là Diệp Khinh Ngữ, chủ tịch tập đoàn Diệp Thị là bố của tôi.” Diệp Khinh Ngữ trịnh thượng nói.

Tống Vân Khanh điềm tĩnh nhìn cô ta, không. nói gì, cô ta tới biểu tình sao?

Vậy thì lời vừa rồi của ông nội Mộ là có ý gì?

Đồng ý chuyện của cô và Mộ Hi Thần, có thể để nhà họ Diệp tới cửa, nhưng bộ dạng này của cô chủ nhà họ Diệp là có ý gì?

“Nghe nói, ông nội Mạnh nhận cô là cháu gái? Cô Tống, như vậy cô cho rằng cô có thể sánh. ngang với tôi ư?” Diệp Khinh Ngữ thấy cô không. nói gì, càng thêm ngạo mạn.

“Tôi và Thần đã quen nhau từ nhỏ, gia đình chúng tôi là cổ đông lớn của tập đoàn quốc tế RS, RS khi mới thành lập ông nội Mộ đã đồng ý chuyện kết hôn của tôi với Thần, cô hiểu chứ? Không có nhà họ Diệp thì sẽ không có Mộ Hi Thần ngày hôm nay.”

Thì ra là vậy, rõ ràng nhà họ Diệp đang thân thiết với ông Mộ hơn, nếu những gì ông ấy nói là thật, tức là trong lòng ông Mộ, nhà họ Mạnh có ích hơn nhà họ Diệp.

Tống Vân Khanh thở dài trong lòng, đi ngang qua cô ta, thản nhiên nói: “Việc mà cô nói, không, liên quan đến tôi.”

Diệp Khinh Ngữ nắm lấy cánh tay cô, nhìn chằm chằm vào mắt cô: “Nếu cô biết khôn, tránh xa anh ấy ra, bằng không, tôi nhất định khiến cô sống không bằng chết!” Đôi lông mày thanh tú của cô ta nhìn chằm chặp vào Tống Vân Khanh. đầy hẳn học.

Tống Vân Khanh nhìn cánh tay cô ta đang bám vào mình, đôi tay dài có lực, móng tay sắc bén được sơn màu đỏ bóng.

Cô ngẩng đầu lên, giật tay cô ta ra, nhìn Diệp Thần đã nói với cô, chúng tôi đã đăng ký kết hôn rồi? Chuyện giữa cô và anh ấy không liên quan đến tôi, muốn tìm anh ấy thì cứ việc.”

“Hừ, đăng ký rồi cũng không sao, tốt nhất cô nên sinh một đứa con, sau đó cô có thể thành công về hưu rồi, chúng tôi lúc đầu cũng đã lên kế hoạch như vậy, tuy rằng thân phận của cô bây gii khiến chuyện này trở nên rắc rối, nhưng tôi nói cho cô biết, đồ của Diệp Khinh Ngữ tôi đây bất kì ai cũng đừng hòng đoạt lấy.”

Tống Vân Khanh thấy ớn lạnh trong lòng, so với những người này, Trầm Nghị Hoà và Vệ Đồng.

Phủ không tính là không cần mặt mũi.

Nói chuyện với Diệp Khinh Ngữ, cô không muốn cất lời , mà mùi nước hoa Lancome trên người cô ta khiến cô không thoải mái.

“Tôi sẽ bắt cô phải trả giá!” Giọng nói Diệp Khinh Ngữ tràn đầy sự độc ác.

Tống Vân Khanh cũng không quay lại mà đi về phía trước, đi qua cầu thăng, ở đằng đó là căn phòng mà Mộ Hi Thần từng ở.

“Đừng, đừng đẩy tôi!” Diệp Khinh Ngữ đột nhiên hét lên kinh động, sau đó là một tiếng kêu thảm thiết vang lên, cùng với tiếng một vật nặng rơi xuống.

Tống Vân Khanh giật mình, tiếng Diệp Khinh. Ngữ truyền đến cũng là lúc cô quay đầu lại, đúng lúc nhìn thấy Diệp Khinh Ngữ cười và ngã xuống cầu thang, nụ cười đó thật quen thuộc, nụ cười độc ác đã từng xuất hiện trong giấc mơ của cô! Lòng cô đột nhiên chùng xuống.

Đợi tới khi Tống Vân Khanh kịp phản ứng, Diệp Khinh Ngữ đã ngã xuống.

Cô nhanh chân chạy tới chân cầu thang, đúng. lúc nhìn thấy Diệp Tỉnh Huy và La Mỹ Hoa, La Mỹ Hoa kêu lên: “Khinh Ngữi Giết người! Giết người rồi! Khinh Ngữ! Khinh Ngữ!”

Sau đó Mộ Chí Thành Và Phạm Quyên Nghiên liền xuất hiện ở chân cầu thang, Mộ Chí Thành gầm lên: “Tống Vân Khanh, sao cô lại đẩy Khinh Ngữ!”

Sau đó là Mộ Hi Thần.

Tống Vân Khanh đứng chân cầu thang nhìn Mộ Hi Thần, trong tay anh đang bưng một bát cháo trắng, bát cháo rơi “choang” xuống đất.

“Mau gọi xe cứu thương! Báo cảnh sát!” Diệp Tỉnh Huy cất giọng vừa thương tâm vừa tức giận.

“Không cần báo cảnh sát!” Mộ Hi Thần điểm tĩnh nói.

“Không báo cảnh sát? Mộ Hi Thần, người phụ nữ đó đã đẩy Khinh Ngữ xuống cầu thang, chính bố anh tận mắt nhìn thấy, anh còn bao che cho cô ta?” Diệp Tỉnh Huy trừng mắt nhìn Mộ Hi Thần.

Mộ Hi Thần ngầng đầu nhìn Tống Vân Khanh.

Tống Vân Khanh nhìn Mộ Hi Thần, nói rõ ràng từng chữ: “Em không đẩy cô ta, Mộ Hi Thần!

Anh đã từng nói, chỉ cần là lời của cô, anh đều tin.

"Không phải cô thì là ai, chỉ có hai người ở trên đó Giọng nói của La Mỹ Hoa sắc bén, tức giận chỉ vào Tống Vân Khanh.

Nhưng ánh mắt của Tống Vân Khanh chỉ nhìn về hướng Mộ Hi Thần.

Mộ Hi Thần nhìn đi chỗ khác, nhanh chóng chạy lên cầu thang, bế Diệp Khinh Ngữ đang bất tỉnh lên.

Tống Vân Khanh run lên, thời khắc này, trái tim cô vỡ nát thật rồi.

Mạnh Văn một tay đỡ cô: “Vân Khanh! Vân Khanh1 Vân Khanh!”

Tống Vân Khanh cắn chặt môi, cho tới khi miệng cô ngập mùi máu tươi, cô mới ép bản thân. tỉnh táo lại

Diệp Tinh Huy nhất quyết đòi gọi cảnh sát.

Cảnh sát đến, cô nhìn thấy ông nội Mạnh ôm. ngực ngã vào vòng tay của Mạnh Văn.

Biểu cảm của Mộ Chính Sơ có chút khó đoán.

Gia đình ba người của Mộ Chí Dũng trên mặt hiện đầy lo lắng.

Gia đình bốn người Mộ Chí Thành thì hả hê.

Diệp Tinh Huy cười khẩy nhìn cô, con gái ông. ta đã được Mộ Hi Thần đưa đến bệnh viện, vậy mà ôngta ìn quyết chờ cảnh sát đến bắt cô.

Tống Vân Khanh lẳng lặng ngồi trong vòng thẩm vấn, một cảnh sát bước vào đưa cho cô một cốc nước, nói với cô rằng nhà họ Diệp sẽ kiện cô. tội giết người, người hầu nhà họ Mộ và Mộ Chí Thành có thể làm chứng, tận mắt nhìn thấy cô đẩy cô Diệp ngã xuống lầu.

Tống Vân Khanh không nói một câu.

Cảnh sát đều lắc đầu thở dài, cô gái mặt tái nhợt này thoạt nhìn khoảng mười bảy mười tám tuổi, đôi mắt to vô hồn, như thể mọi thứ trên đời này đều không liên quan gì đến cô, cô gầy và nhỏ như vậy, làm sao có thể cố tình giết một ai đó?

Bây giờ nhà họ Diệp nhất quyết kiện, nhưng nhà họ Mạnh đã chào hỏi cấp trên, tạm gác chuyện sang một bên, không đâm đơn kiện.

Và cô gái nhỏ này chỉ có thể được giam lại theo cách này.

Sau một khoảng thời gian không xác định, cánh cửa mở ra.

Một cảnh sát đi vào: "Tống Vân Khanh, có người tới đón cô."

Tống Vân Khanh đảo mắt, nhìn thấy một người đàn ông trung niên đeo kính không gọng xách cặp đi vào: "Cô Tống, tôi là Đoạn Khải, cố vấn pháp lý của nhà họ Mạnh. Tổng giám đốc Mạnh Văn nhờ tôi đến đón cô."

Tống Vân Khanh đứng dậy, cảnh sát cởi còng. cho cô, Tống Vân Khanh xoa xoa cổ tay, vẻ mặt thất thần đi ra ngoài.











































 





















Bây giờ, người cô quan tâm nhất chính là ông nội Mạnh.

“Ông nội chỉ là nhất thời tức giận, huyết áp hơi cao, bây giờ không có việc gì, tổng giám đốc. Mạnh bảo tôi đón ngài về nhà họ Mạnh.”

Tống Vân Khanh đứng trên bậc thang cao. nhìn ra xa, thành phố M còn chưa thức giấc, bầu. trời mùa đông phẳng phất bao phủ một tầng sương mù, nửa sáng nửa mờ, nham hiểm mà đơ bẩn.

Giống như những người và chuyện làm lén lút sau lưng, nhâm hiểm mà dơ bẩn, không thể cho ai biết.

“Luật sư Đoàn, anh về nhà họ Mạnh trước đi, nói với anh cả và ông nội, tôi về nhà lấy vài thứ rồi về nhà họ Mạnh.” Giọng của Tống Vân Khanh rất. bình tĩnh.

Đoạn Khải có chút khó xử.

Tống Vân Khanh thản nhiên cười: "Luật sư Đoàn, trên người anh có tiền không? cho tôi trước một ít, lát nữa bảo anh cả trả lại anh." Đồ đạc của cô đều để ở nhà họ Mộ, cô là bị cảnh sát tới bắt, cái gì cũng không có mang, ngay cả điện thoại di động cũng không có.

Đoạn Khải lấy ví tiền ra, lấy hơn một ngàn tiền mặt trong ví đưa cho cô: "Trên người tôi

không có nhiều tiền mặt, chỉ có bấy nhiêu thôi.

Tống Vân Khanh nhìn một chút: "Đủ rồi, cám ơn luật sư Đoàn, tôi đi trước. Phiển anh về nói thay tôi một tiếng." Nói xong, cũng không quay đầu lại đi xuống bậc thang.

Đón xe đến chung cư Tình Xuyên.

Mở cửa phòng, Tống Vân Khanh hít sâu một hơi, đây là ngôi nhà của cô và Mộ Hi Thần, là ngôi nhà cô quyết định đặt trái tim ở nơi này. Cô ngay. cả ý định du học cũng bỏ, muốn ở lại nơi này, cùng Mộ Hi Thần sống cả đời, bởi vì, cô yêu anh, yêu anh đến mức không có thuốc chữa.

Đáng tiếc, cô nghĩ mọi thứ quá đơn giản.

Hôm nay, mọi thứ đều nên kết thúc.

Đi vào phòng sách, mở máy tính, nhắm mắt Tại bình tĩnh một chút, sau đó ngón tay rất nhanh gõ bàn phím, sau đó in ra hai tài liệu.

Bỗng nhiên nghe thấy tiếng người mở cửa, cô nhanh chóng bước ra khỏi phòng sách.

Là Mộ Hi Thần, vẻ mặt anh tiểu tụy, nhìn thấy cô cũng sửng sốt.

Hai người đứng ở khoảng cách xa như vậy, ai cũng không nói lời nào.

Một đêm không ngủ, trước mắt bóng ma của Tống Vân Khanh lộ ra ánh mắt càng lớn, cầm nhọn, điểm đạm đáng yêu, cô bây giờ, như một cơn gió có thể thổi ngã.

Mộ Hi Thần đi về phía trước hai bước, Tống Vân Khanh theo bản năng lùi về phía sau hai bước.

“Vân Khanh, Diệp Khinh Ngữ...” Mộ Hi Thần vừa mở miệng.

Tống Vân Khanh quay đầu vọt vào nhà vệ sinh, bắt đầu buồn nôn.

Mộ Hi Thần đau lòng, đi theo vỗ lưng cô.

Tống Vân Khanh đẩy anh ra, tiếp tục nôn.

Mộ Hi Thần đứng ở cửa, nhìn tay của cô, thời gian vài ngày, Vân Khanh gầy đến xương rốc nhô ra, cấn tay.

Tống Vân Khanh cầm nước súc miệng, rửa mặt một cái, vịn tường đi ra, sắc mặt trắng bệch đến đọa người.

"Vân Khanh, đi bệnh viện khám một chút đi.” Mộ Hi Thần nhíu mày.

Tống Vân Khanh lắc đầu, không nhìn anh: "Em chỉ không thích mùi nước hoa lancome, cho. nên, xin anh tránh xa em một chút.”

Mộ Hi Thần không khỏi lui về phía sau hai bước, anh biết ý nói của cô là gì.

Điện thoại trong túi Mộ Hi Thần vang lên, anh nhận điện thoại: "Được, tôi lập tức tới ngay.”

Để điện thoại xuống, nhẹ giọng nói: "Vân Khanh, em đến nhà họ Mạnh ở vài ngày đi, có người nhà họ Mạnh chăm sóc em, anh cũng yên tâm một chút.”

Ánh mắt Tống Vân Khanh bỗng nhiên nhìn về phía anh, nghiêm túc và tập trung: "Mộ Hi Thần, em không có đẩy cô ấy, anh tin không?"

Mộ Hi Thần trầm mặc.

Tống Vân Khanh thu lại nụ cười: "Anh đi đi, em hiểu rồi.”

Mộ Hi Thần ngầng đầu, ánh mắt phức tạp:

Vân Khanh, thím Trương nói, bà ấy tận mắt thấy em đẩy cô ấy.”

Thím Trương?” Tống Vân Khanh giật mình ngước nhìn Mộ Hi Thần.

“Trong lòng bỗng nhiên hiểu ra, nước mắt đột nhiên rơi xuống, bên môi lại giơ lên một độ cong. xinh đẹp: "Tốt! Tốt! Rất tốt!”

Nụ cười của cô làm cho Mộ Hi Thần trong lòng. cả kinh: "Vân Khanh, anh...”

Anh tiến lên muốn ôm lấy cô.

Tống Vân Khanh lui về phía sau, che miệng lại, Mộ Hi Thần chợt đừng bước.

Tống Vân Khanh đã xoay người vào phòng, sách: "Anh đi đi!”

Cửa phòng sách đóng lại, khóa trái.

Mộ Hi Thần ngơ ngác đứng ở cạnh cửa, tay để trên cửa, trong lòng quặn đau.

Vân Khanh, tha thứ cho anh! Anh cũng bất đắc dĩ, nếu không như vậy, nhà họ Diệp sẽ không chịu rút đơn kiện.

Mộ Hi Thần hồn bay phách lạc trở lại bệnh viện.

Lúc Diệp Khinh Ngữ ngã xuống cầu thang, đụng đầu, dẫn đến hôn mê.

Tối hôm qua cô ta đã tỉnh lại, lại không nhận ra bố mẹ, chỉ nhận ra Mộ Hi Thần.

Bác sĩ nói, đầu cô Diệp bị va chạm, may cũng, không có gì đáng ngại, tình huống không nhận ra ai cũng chỉ là tạm thời, liên quan đến việc bị va chạm vào đầu, đưới sự việc như vậy, chỉ cần Mộ Hi Thần là người duy nhất cô ta nhận ra ở bên cạnh cô ta là được rồi.

Khinh Ngữ từ khi tỉnh lại đã bắt đầu nhất định muốn có Mộ Hi Thần ở bên cạnh cô ta, nói vừa nhắm mắt lại sẽ gặp ác mộng, Mộ Hi Thần vừa muốn rời khỏi cô ta liền bắt đầu khóc lên.

Diệp Tinh Huy khởi tố Tống Vân Khanh, có thím Trương và Mộ Chí Thành làm chứng, cho dù nhà họ Mạnh mời luật sư lợi giỏi hơn nữa cũng vô dụng, cho nên Mộ Hi Thần đồng ý yêu cầu của nhà họ Diệp, đồng ý sẽ ở bên cạnh Diệp Khinh Ngữ đến khi cô ta khôi phục.

Nhà họ Diệp cũng không có yêu cầu Mộ Hi Thần cưới Diệp Khinh Ngữ, cũng không có yêu cầu anh đoạn tuyệt quan hệ với Tống Vân Khanh, điều này làm cho trong lòng Mộ Hi Thần cũng có chút an tâm.

Diệp Khinh Ngữ vừa nhìn thấy anh liền vui vẻ: “Thần, anh đến rồi, anh vừa mới đi đâu, tìm không thấy anh, em rất sợ.”

Diệp Khinh Ngữ kéo tay Mộ Hi Thần, nhẹ nhàng dựa vào, làm nũng.

Mộ Hi Thần thu tay lại như bị điện giật, trong. đầu vang lên giọng nói của Tống Vân Khanh: "Em không thích mùi nước hoa Lancome, cho nên, xin anh tránh xa em một chút.”

Anh đột nhiên đứng lên: "Tôi đi nhà vệ sinh một chút.”

Hoảng sợ ra khỏi phòng bệnh, anh phóng phía nhà vệ sinh, rửa tay, dùng rất nhiều nước rửa tay rửa hết lần này đến lần khác, Vân Khanh sẽ không thích bàn tay này đụng cô gái khác.

Cô rất keo kiệt, đáng vẻ ghen tuông của cô rất đáng yêu, anh không muốn cô khóc, nhìn thấy dáng vẻ cô khóc, tim anh sẽ đau.

Rửa cho đến khi tay đỏ ửng lên, mới dừng lại.

Anh tựa vào tường, nhắm mắt lại ổn định tâm tình của mình, Vân Khanh, xin lỗi, xin em nhẫn nại một chút, để anh làm rõ chuyện nhà họ Diệp rồi sẽ trở lại bên cạnh em, em phải em phải cận thận.

Cũng may, có nhà họ Mạnh chăm sóc, anh cuối cùng cũng yên tâm một chút.

Chậm rãi trở về phòng bệnh, lúc đi ngang qua trạm y tá, một y tá đang vỗ lưng cho một y tá khác: "Giờ cô mới mang thai một tháng đã buồn nôn thành như vậy, mấy tháng tiếp theo phải làm sao bây giờ?"

Một y tá khác vừa thở hổn hển vừa nói: "Cô chỉ không thể ngửi thấy mùi gì đó, vừa ngửi đã buồn nôn.”

“Vậy làm sao bây giờ?Trong bệnh viện có biết bao loại mùi, cô ăn cái gì nôn cái đó, cơ thể sao chịu nổi đây.”

“Không sao, mỗi người phụ nữ mang thai đều sẽ như vậy, sau này chờ em mang thai sẽ biết.”

Mộ Hi Thần đã đi tới cửa phòng bệnh, nhiên đứng lại như bị sét đánh.

Mấy ngày nay Vân Khanh vẫn luôn buồn nôn.

Ngửi mùi nước hoa trên người anh sẽ nôn ra.

Hôm qua ngửi thấy mùi sữa cũng nôn ra.

Anh đột nhiên nghĩ tới cái gì đó, chạy như bay. xuống tầng, Vân Khanh, Vân Khanh mang thai?

Một đường vượt qua ba cái đèn đỏ chạy về đến. chung cư Tình Xuyên, ra thang máy vội vàng đóng cửa: "Vân Khanh! Vân Khanh!”

Không ai mở cửa, vội vàng mở khóa, mở cửa.

Vân Khanh! Vân Khanh!” Anh ngay cả giày cũng không có đổi, lần lượt đẩy cửa từng phòng ra, phòng sách, phòng khách, phòng ngủ, ban công, nhà vệ sinh, không có Tống Vân Khanh!

Cô ấy đâu rồi?

Tim của anh không hiểu sao lại hoang. mang.

Đúng rồi! Chắc là đến nhà họ Mạnh rồi.

Mộ Hi Thần vừa đi vừa lấy điện thoại ra, muốn gọi cho Mạnh Văn, ánh mắt bỗng nhiên để ý văn kiện trên bàn, vừa mới trở về nơi này không có văn kiện, tay dừng lại chút, cầm lấy văn kiện.

Đơn ly hôn!

Hai tờ, phía dưới rõ ràng ký ba chữ "Tống Vân Khanh".

Điện thoại của Mộ Hi Thần "bốp" rơi xuống. đất.

Vân Khanh, ký đơn ly hôn!

Tâm Mộ Hi Thần giống như bị đâm mạnh một đao, đau đến mức hắn ngồi xểm xuống.

Đừng mà, Vân Khanh, Đừng mà, Đừng mà...

Điện thoại rơi trên mặt đất vang lên, Mộ Hi Thần theo bản năng nhận điện thoại.

Giọng nói lo lắng của Mạnh Ngọc truyền tới: “Thần, cậu ở đâu?”

Mộ Hi Thần cao giọng, giống như tìm được cứu tỉnh vậy: "Tôi ở chung cư. Ngọc, Vân Khanh đi rồi, giúp tôi, tìm cô ấy, huy động tất cả mọi người tìm cô ấy! Mau, tôi muốn lập tức gặp cô ấy, bảo tất cả mọi người Liệt Diễm dừng chuyện đang làm lại đi tìm cô ấy!"

"Thần, cậu tới trung tâm bệnh viện đi, vừa rồi nơi này xảy ra một vụ tai nạn xe, một chiếc xe tải đụng vào một chiếc taxi, taxi bốc cháy, tài xế cùng hành khách tử vong tại chỗ." Giọng nói của Mạnh Ngọc càng ngày càng nhỏ.

Mạnh Ngọc im lặng một chút, rốt cục vẫn là mở miệng: “Thần, hành khách trong tay có một tờ giấy chuẩn đoán, không có bị cháy hết, mặt trên tên, là, Tống Vân Khanh..." Mạnh Ngọc cố gắng mà nói một chữ cuối cùng ra.

Mộ Hi Thần lẳng lặng nghe, lẳng lặng nghe xong chữ cuối cùng, tay trượt một cái, điện thoại rơi xuống đất, trước mắt tối sầm, thế giới của anh, sụp đổ!

Một năm sau.

Mùa đông năm nay, thành phố M lạnh đến bất ngờ, nghe nói đây là năm lạnh nhất kể từ khi có khí tượng giám sát.

Tuy nhiên, thời tiết bất thường không ảnh hưởng nhiều đến cuộc sống của mọi người, đặc biệt là trong giới kinh doanh.

Cuộc họp thường niên Giáng Sinh năm ngoái của Diệp thị cử hành rất thành công, cuộc hợp thường niên năm nay còn tốt hơn năm ngoái, bởi thị năm nay do cô chủ nhà họ Diệp Diệp Khinh Ngữ quản lý.

Lại nói tiếp, trong một năm này, thành phố M đã xảy ra rất nhiều chuyện.

Đầu tiên, sau lễ Giáng Sinh năm ngoái, tổng giám đốc Mộ Hi Thần của tập đoàn quốc tế RS bỗng nhiên bệnh nặng, hai mắt mù, khiến cho giá cổ phiếu của tập đoàn quốc tế RS giảm mạnh, mấy lần rớt giá.

Mà chủ tịch tập đoàn Diệp thị Diệp Tỉnh Huy và thiên kim Diệp Khinh Ngữ du học trở về, vào tết đương lịch nhậm chức, tiếp quản tập đoàn Diệp thị, trở thành tổng giám đốc điều hành.

Khi tập đoàn quốc tế RS xuất hiện nguy cơ, Diệp thị là một trong những cổ đông lớn ngần cơn sóng di, Diệp Khinh Ngữ lại trở thành phó tổng giám đốc điều hành của tập đoàn quốc tế RS.

Trong lúc Mộ Hi Thần nằm viện trị liệu không để ý tới mọi việc, tập đoàn quốc tế RS hoàn toàn. dựa vào vị cô Diệp này chống đỡ, vị phó tổng giám đốc xinh đẹp tuổi còn trẻ này vừa nhậm chức, liền khiến cho mọi ổn ào, tin tức về cô bay đầy trời

Nhan sắc đẹp, chỉ số thông minh cao, trình độ học vấn cao, hấp dẫn nhất chính là tin tức giữa cô và tổng giám đốc tập đoàn quốc tế RS Mộ Hi Thần, được mọi người bàn tán say sưa.

Đối với cuộc phỏng vấn của giới truyền thông, cô Diệp chỉ mỉm cười trả lời: "Đây là chuyện riêng của tôi, không muốn lộ ra trước ánh mắt của công chúng.” Thái độ muốn từ chối như vậy, càng thêm chứng thực lời đồn đãi, chẳng qua, Mộ Hi Thần đang bệnh nặng không có đáp lại đù chỉ một chữ.

Trong nửa năm đó, Mộ Hi Thần giống như bốc. hơi khỏi thế gian, nói đúng hơn là tổng giám đốc Mộ đang tích cực tiếp nhận trị liệu.

Mạnh Ngọc, bạn thân của tổng giám đốc Mộ cũng tránh né nói về tình hình cụ thể, chỉ nói tổng giám đốc Mộ đang từng bước bình phục.

Mà cô Diệp đối với bệnh tình của tổng giám đốc Mộ cũng không khẩn trương chút nào, điều này làm cho các cổ đông cũng yên lòng, RS dần dần khởi sắc, hơn nữa bắt đầu càng ngày càng xem trọng hôn sự của cô Diệp và tổng giám đốc Mộ.

Ngay khi tất cả mọi người chờ đợi một hôn lễ, tổng giám đốc Mộ trải qua nửa năm trị liệu, bình phục.

Chỉ là Mộ Hi Thần bình phục lại đã thay đổi rất nhiều.

Anh vẫn là tổng giám đốc mặt lạnh anh tuấn ít nói kia.

Bên cạnh anh, thân thiết nhất vẫn là cậu hai nhà họ Mạnh, Mạnh Ngọc đẹp trai đến hùng hồn hết đường chối cãi kia của tập đoàn Mạnh thị.

Hai bên trái phải của anh vẫn là bốn đặc trợ có nhan có sắc, hơn nữa cũng không rời khỏi anh nửa bước.

Chỉ là, khuôn mặt lạnh lùng của anh bắt đầu có nụ cười, chỉ có điều những người đã gặp qua anh tình nguyện vẫn bộ đáng trước đây không cười.

Hơn nữa, anh không gần nữ sắc, mà bên người bắt đầu có các cô gái.

Bên cạnh anh oanh ca yến hót, các cô gái có không ngừng.

Tình huống như vậy, khiến cô Diệp Khinh Ngữ trong các tin đồn trở nên rất xấu hổ.

Bình Luận (0)
Comment