Tổng Tài Kết Hôn Chớp Nhoáng: Cô Vợ Ngọt Ngào Muốn Chạy Trốn

Chương 99

“Ố, cái kia, cháu, cháu về phòng trước, chị y tá, có phải cẩn châm cứu? Tôi đi cùng cô đi châm. ” Sở Mạc Dao kéo cô ý tá đi.

“Ê! Em hoảng cái gì?” Mạnh Dương cười hét lên trêu cô.

Sở Mạc Dao đã không thấy đâu.

Ông Mạnh kéo cháu lại: “A Dương, cô gái này là bạn gái cháu?”

Mạnh Dương cười khổ: “Ông nội! Cháu đã nói cháu không có bạn gái, ông nghĩ đi đâu vậy?”

Ông Mạnh không tin: “Đừng lừa ông, cô g; kia cùng cháu gần gũi như vậy, cháu còn nói không phải bạn gái?”

Mạnh Dương dìu ông ngồi xuống sô pha: * Ông nội, thật sự không lừa ông, cô ấy chắc chắn không phải cháu dâu thứ ba của ông.”

Ông Mạnh liếc anh một cái: “Ô, thế cô gái kia là cháu đâu thứ hai của ông à?”

Mạnh Dương gật đầu: “Ể, ông nội anh minh!”

Lúc này, quản gia Mạnh Đức đang đứng bên cạnh mắt sáng lên.

Ông Mạnh nắm lấy cháu trai: "Cháu nói thật đấy à? Cô gái ấy là bạn gái của Mạnh Ngọc à?"

Mạnh Dương gật đầu: “Chính xác ạ!”

Ông Mạnh suy nghĩ một chút, cúi gầm mặt xuống, đẩy anh: "Đừng có lừa ông, đừng nhân lúc anh hai không ở đây đẩy lên người anh hai, rõ ràng là cháu cùng cô gái kia thân thiết! Còn gọi cháu cái gì? Đàn anh?”

Khoé miệng Mạnh Dương giật giật: “Ông nội, cô ấy là con gái của thầy cháu, đàn em cháu, cháu đối với cô ấy như em gái ruột, cô ấy đối xử với cháu như anh trai, ông phải nhìn thấy cô ấy với anh hai ở cùng nhau mới biết, đó mới là một đôi đấy.”

Ông Mạnh nửa tin nửa ngờ, Mạnh Dương kéo ông nội, nhỏ giọng nói bên tai ông.

Ông Mạnh trên mặt đầy kinh ngạc: “Thật sao? Mạnh Ngọc vậy mà giúp cô gái người ta thay quần áo?” Mạnh Dương nhỏ tiếng nói đã bị ông Mạnh nói to ra.

Mạnh Dương bịt miệng ông Mạnh lại: “Ông nội, ông nhỏ tiếng chút!”

Ông Mạnh kéo tay cháu trai xuống, nghiêm chỉnh nói: “Chuyện này không được, gọi anh hai cháu qua đây, cô gái này phải cưới về, phải chịu trách nhiệm với người ta!”

Mạnh Dương cười không được khóc không. xong: “Ông nội, ông đừng giúp, anh hai đã sớm. muốn cưới Dao Dao, là Dao Dao không đồng ý!"

Ông Mạnh không đồng ý: “Tại sao? Mạnh Ngọc với cô gái này kết hôn được, Mạnh Ngọc nhìn đẹp trai như thế, nó còn không hài lòng?

Mạnh Dương cười hơ hơ: “Đàn em của cháu chê anh hai quá đẹp trai, cứ không đồng ý, đã một nằm rồi. Còn chưa nắm được tay cơ”

Ông Mạnh bắt đầu hứng thú, ôm lấy cháu trai, ra hiệu cho Mạnh Dương ngồi xuống: “Thật không? Nói đi nói đi, nói cho ông chuyện gì xảy ra?"

Mạnh Dương đành phải kể về lần đầu tiên ăn cơm ở nhà Mộ Hi Thần cho đến tối hôm qua khi anh hùng cứu mỹ nhân.

Ông Mạnh và Mạnh Đức ngồi nghe rất thích thú.

Khi nhắc đến Tống Vân Khanh, ông Mạnh không khỏi bùi ngùi: “Thì ra hai cô nhóc này là bạn tốt của nhau, chẳng trách lại đáng yêu như vậy”.

Nghe thấy cách tán gái của Mạnh Ngọc, ông, lắc đầu thở dài: “Ôi, ông còn tưởng rằng Mạnh Ngọc có gương mặt đẹp trai kia, tán gái sẽ để dàng. hơn, không ngờ lại như vậy, thật vô dụng.”

Ngẫm nghĩ, ông phất phất tay với Mạnh. Dương: “Mau đi gặp cô gái kia.”

Sở Mạc Dao đang lo lắng chờ đợi trong phòng bệnh, và cô y tá đã truyền dịch cho cô.

Vừa nhìn thấy Mạnh Dương đi vào, liền ngồi ở trên giường đá chân: “Anh Mạnh Dương, anh Mạnh Dương, có phải anh đã nói chuyện của em với Mạnh Ngọc rồi không?”

Mạnh Dương kéo ghế ngồi ở bên giường, cười nói: “Con dâu xấu xí sẽ phải gặp nhà chồng, sợ cái gì?"

“Em... ai sợ? Em lại không muốn làm con dâu của anh!” Sở Mạc Dao đỏ mặt nói.

Mạnh Dương giơ tay vén mí mắt của cô lên: “ Chuyện này đem chuyện này nói cho anh hai anh, đừng nhúc nhích, để anh xem.”

Sở Mạc Dao ngoan ngoãn để anh kiểm tra.

Mạnh Dương gật đầu: “Ừm, tốt hơn nhiều, nhưng vẫn cần uống thuốc hai ngày, thanh lọc máu.”


“Anh Mạnh Dương, em bị sao vậy?” Sở Mạc Dao nghỉ ngờ hỏi.

Mạnh Dương nhìn cô chằm chằm: “Còn nhớ tối hôm qua đã xảy ra chuyện gì không?”

Sở Mạc Dao lắc đầu: “Em cũng không nhớ rõ, ngày hôm qua là đêm chung kết, sau đó em có chút chóng mặt, liền đi phòng bên cạnh nghỉ ngơi, về sau cũng không nhớ rí

“Em không nhớ anh hai đi đón em sao? Em không nhớ em rất khó chịu sao? Em không nhớ anh ấy dùng nước lạnh đội em sao?”

Sở Mạc Dao trợn to hai mắt: “Anh ấy, anh ấy đội nước lạnh cho em? Tại sao?”

Hừ, Mạnh Ngọc, anh thật to gan, dùng nước lạnh đội em, Sở Mạc Dao nắm chặt tay.

“Dao Dao, tối hôm qua em bị hạ thuốc, suýt chút nữa đã xảy ra chuyện, nếu không phải anh

hai, chậc chậc, hậu quả thật khó tưởng tượng.” Mạnh Dương lắc đầu, cô bé này thật không biết tấm lòng tốt, anh hai thật đáng thương.

"Hạ thuốc? Thuốc gì? Ai hạ? Em trúng độc sao?” Sở Mạc Dao kinh ngạc dơ cánh tay không tiêm lên sờ mặt và đầu, cảm giác bản thân có gì bất thường không.

Mạnh Dương mặt đen, cô bé này, đầu óc như vậy sao có thể nhúng tay vào giới giải trí, khó trách anh hai tức giận: “Em bị hai nhân viên đoàn phim của em hạ xuân dược. Yên tâm đi, căn bản không có tin tức gì, anh hai đã giúp em giải quyết

Sở Mạc Dao ngẩn người, tối hôm qua cô nằm mơ thấy mình cùng Mạnh Ngọc ở cạnh nhau, còn hôn anh, ôm anh, còn tưởng là bản thân nằm mơ, nghĩ đến không khỏi đỏ mặt.

“Cái kia, cái kia, em, em...” Có một số việc, cho dù thân thiết với Mạnh Dương đến mấy cũng. không thể hỏi.

Mạnh Dương xoa tóc cô: “Anh hai, vì khống, chế được tính của em, trước khi anh tới còn phải đem em thả vào bổn tắm nước lạnh, cho nên em bị ốm một chút, nhưng không sao cả, hai ba ngày nữa là khỏi.”

Thì ra là như vậy, Sở Mạc Dao trong lòng cảm thấy xấu hổ, vừa rồi cô còn tưởng sẽ giáo huấn chuyện Mạnh Ngọc dội nước lạnh lên mình.

“Vậy còn Mạnh Ngọc?” Sở Mặc Dao lo lắng. hỏi.

Mạnh Dương gãi gãi đầu: “Tối hôm qua anh ấy đi giải quyết chuyện của em, lại bỏ qua chuyện của Mộ Hi Thần, đoán rằng, chuẩn bị hậu sự rồi.”

Sở Mạc Dao bĩu môi: “Anh ấy xảy ra chuyện gì rồi?”

Mạnh Dương cười khổ, bây giờ có nhiều scandal về Mộ Hi Thần như vậy, đoán chừng Mộ Hi Thần hiện tại sẽ bị công kích.

Mạnh Đức mở cửa đi vào: “Cô Sở, ông cụ mời cô cùng ăn sáng.”

Sở Mạc Dao mặt đỏ lên.

Mạnh Dương cười nói: “Đây là chú Đức.”

Sở Mạc Dao đỏ mặt, nhỏ giọng nói: “Chú Đức.

“Ừm.” Mặt chú Đức tràn đầy nụ cười.

“Đi thôi, cùng ông nội ăn sáng đi.” Mạnh Dương thấy thuốc gần hết liền rút kim tiêm cho cô, đỡ cô xuống giường.

Sở Mạc Dao không phải là một cô gái nhút nhát, giờ chuyện đã như vậy, cô đi theo để gặp ông Mạnh.

Hôm nay có rất nhiều người đến gặp ông Mạnh, khi Mạnh Ngọc đến bệnh viện thăm ông. nội, anh đã nhìn thấy cô gái mắt tròn đang trò chuyện vui vẻ với ông nội, bác Đức, thím, Mạnh Thông và Hướng Thần, cả phòng tràn ngập niềm vui.

Anh dựa vào cửa nhìn theo, không ngờ cô gái này lại đễ đàng hòa nhập như vậy, tính tình luôn lạnh nhạt trước mặt người ngoài, chỉ ở trước mặt: người mình thật sự thân thiết mới buông thả bản thân, thẳng thắn và vui vẻ.

Mạnh Thái Nhiên ngầng đầu, thấy anh đứng ở cửa: “Ơ? Sao không vào? Đứng ở cửa nhìn mỹ nữ?”

Mạnh Ngọc mỉm cười, bước vào và ngồi bên cạnh Sở Mạc Dao.

Khuôn mặt Sở Mạc Dao bất giác đỏ bừng, cô tránh sang một bên.

Mạnh Thiệu Nguyên nhìn hai người với một nụ cừời, tràn đầy niềm vui.

Mạnh Thái Nhiên đỡ cánh tay của bố mình, liếc nhìn họ và cười nói: “Bố, bố nói, con có nên bắt đầu chuẩn bị lễ cưới không?”

Mạnh Thiệu Nguyên cố ý thở dài: “Ha ha, con không biết sao, có người rất đần, cho tới bây giờ đều làm được cái gì, con gái người ta còn chưa đồng ý, con vội thì được gì chứ!"

“Ổ? Vậy sao? Ôi, Mạnh Ngọc, con thật mất mặt quá, đi ra ngoài đừng nói con là cháu trai của Mạnh Thái Nguyên, chúng ta không quen.” Mạnh Thái Nhiên ngọt ngào cười nói.


Mặt Sở Mạc Dao càng đỏ hơn.

Mạnh Ngọc mặt không đổi sắc, chỉ là liếc nhìn thím một cái, nói: “Hôm nay con đi gặp giáo sư Sở.”

"Giáo sư Sở là ai?" Mạnh Thông không biết tại sao hỏi.

Sở Mạc Dao kích động đứng dậy, đứng trước mặt Mạnh Ngọc: “Anh, anh, anh, đi gặp bố em?”

Mạnh Ngọc gật đầu.

“Xong rồi, xong rồi, em tèo rồi.” Sở Mạc Dao. sắp khóc, cứ đứng xoay người.

Mạnh Thiệu Nguyên và Mạnh Thái Nguyên không hiểu nhìn Sở Mạc Dao đang hoảng sợ.

“Cô bé, có chuyện gì?” Mạnh Thiệu Nguyên tò mò hỏi

“Õ, cái kia, cháu, cháu về phòng trước, chị y tá, có phải cần châm cứu? Tôi đi cùng cô đi châm. ” Sở Mạc Dao kéo cô y tá đi.

“Ê! Em hoảng cái gì?” Mạnh Dương cười hét lên trêu cô.

Sở Mạc Dao đã không thấy đâu.

Ông Mạnh kéo cháu lại: “A Dương, cô gái này là bạn gái cháu?”

Mạnh Dương cười khổ: “Ông nội! Cháu đã nói cháu không có bạn gái, ông nghĩ đi đâu vậy?”

Ông Mạnh không tin: “Đừng lừa ông, cô gái kia cùng cháu gần gũi như vậy, cháu còn nói không phải bạn gái?”

Mạnh Dương dìu ông ngồi xuống sô pha: * Ông nội, thật sự không lừa ông, cô ấy chắc chắn không phải cháu dâu thứ ba của ông.”

Ông Mạnh liếc anh một cái: “Ổ, thế cô gái kia là cháu dâu thứ hai của ông à?”

Mạnh Dương gật đầu: “Ể, ông nội anh minh!”

Lúc này, quản gia Mạnh Đức đang đứng bên cạnh mắt sáng lên.

Ông Mạnh nắm lấy cháu trai: "Cháu nói thật đấy à? Cô gái ấy là bạn gái của Mạnh Ngọc à?""

Mạnh Dương gật đầu: “Chính xác ạ!”

Ông Mạnh suy nghĩ một chút, cúi gầm mặt xuống, đẩy anh: "Đừng có lừa ông, đừng nhân lúc anh hai không ở đây đẩy lên người anh hai, rõ ràng là cháu cùng cô gái kia thân thiết! Còn gọi cháu cái gì? Đàn anh?”

Khoé miệng Mạnh Dương giật giật: “Ông nội, cô ấy là con gái của thầy cháu, đàn em cháu, cháu đối với cô ấy như em gái ruột, cô ấy đối xử với cháu như anh trai, ông phải nhìn thấy cô ấy với anh hai ở cùng nhau mới biết, đó mới là một đôi đấy.”

Ông Mạnh nửa tin nửa ngờ, Mạnh Dương kéo ông nội, nhỏ giọng nói bên tai ông.

Ông Mạnh trên mặt đầy kinh ngạc: “Thật sao? Mạnh Ngọc vậy mà giúp cô gái người ta thay quần áo?” Mạnh Dương nhỏ tiếng nói đã bị ông Mạnh nói to ra.

Mạnh Dương bịt miệng ông Mạnh lại: “Ông nội, ông nhỏ tiếng chút!

Ông Mạnh kéo tay cháu trai xuống, nghiêm chỉnh nói: “Chuyện này không được, gọi anh hai cháu qua đây, cô gái này phải cưới về, phải chịu trách nhiệm với người ta!”

Mạnh Dương cười không được khóc không, xong: “Ông nội, ông đừng giúp, anh hai đã sớm. muốn cưới Dao Dao, là Dao Dao không đồng ý! »

Ông Mạnh không đồng ý: “Tại sao? Mạnh Ngọc với cô gái này kết hôn được, Mạnh Ngọc nhìn đẹp trai như thế, nó còn không hài lòng?"

Mạnh Dương cười hơ hơ: “Đàn em của cháu chê anh hai quá đẹp trai, cứ không đồng ý, đã một năm rồi. Còn chưa nắm được tay cơ!”

Ông Mạnh bắt đầu hứng thú, ôm lấy cháu trai, ra hiệu cho Mạnh Dương ngồi xuống: “Thật không? Nói đi nói đi, nói cho ông chuyện gì xảy ra?”

Mạnh Dương đành phải kể về lần đầu tiên ăn cơm ở nhà Mộ Hi Thần cho đến tối hôm qua khi anh hùng cứu mỹ nhân.

Ông Mạnh và Mạnh Đức ngồi nghe rất thích. thú.


Khi nhắc đến Tống Vân Khanh, ông Mạnh không khỏi bùi ngùi: “Thì ra hai cô nhóc này là bạn tốt của nhau, chẳng trách lại đáng yêu như vậy”.

Nghe thấy cách tán gái của Mạnh Ngọc, ông lắc đầu thở dài: “Ôi, ông còn tưởng rằng Mạnh Ngọc có gương mặt đẹp trai kia, tán gái sẽ đễ dàng hơn, không ngờ lại như vậy, thật vô dụng.”

Ngắm nghĩ, ông phất phất tay với Mạnh. Dương: “Mau đi gặp cô gái kia.”

Sở Mạc Dao đang lo lắng chờ đợi trong phòng bệnh, và cô y tá đã truyền địch cho cô.

Vừa nhìn thấy Mạnh Dương đi vào, ngồi ở trên giường đá chân: “Anh Mạnh Dương, anh Mạnh Dương, có phải anh đã nói chuyện của em với Mạnh Ngọc rồi không?”

Mạnh Dương kéo ghế ngồi ở bên giường, cười nói: “Con đâu xấu xí sẽ phải gặp nhà chồng, sợ cái gì?"

“Em... ai sợ? Em lại không muốn làm con dâu của anh!” Sở Mạc Dao đỏ mặt nói.

Mạnh Dương giơ tay vén mí mắt của cô lên: “ Chuyện này đem chuyện này nói cho anh hai anh, đừng nhúc nhích, để anh xem.”

Sở Mạc Dao ngoan ngoãn để anh kiểm tra.

Mạnh Dương gật đầu: “Ừm, tốt hơn nhiều, nhưng vẫn cần uống thuốc hai ngày, thanh lọc máu.”

“Anh Mạnh Dương, em bị sao vậy?” Sở Mạc Dao nghỉ ngờ hỏi.

Mạnh Dương nhìn cô chằm chằm: “Còn nhớ tối hôm qua đã xảy ra chuyện gì không?”

Sở Mạc Dao lắc đầu: “Em cũng không nhớ rõ, ngày hôm qua là đêm chung kết, sau đó em có. chút chóng mặt, liền đi phòng bên cạnh nghỉ ngơi, về sau cũng không nhớ rõ.”

“Em không nhớanh hai đi đón em sao? Em. không nhớ em rất khó chịu sao? Em không nhớ anh ấy dùng nước lạnh đội em sao?”

Sở Mạc Dao trợn to hai mắt: “Anh ấy, anh ấy đội nước lạnh cho em? Tại sao?”

Hừ, Mạnh Ngọc, anh thật to gan, dùng nước lạnh đội em, Sở Mạc Dao nắm chặt tay.

“Dao Dao, tối hôm qua em bị hạ thuốc, suýt chút nữa đã xảy ra chuyện, nếu không phải anh hai, chậc chậc, hậu quả thật khó tưởng tượng.” Mạnh Dương lắc đầu, cô bé này thật không biết tấm lòng tốt, anh hai thật đáng thương.

“Hạ thuốc? Thuốc gì? Ai hạ? Em trúng độc sao?” Sở Mạc Dao kinh ngạc đơ cánh tay không tiêm lên sờ mặt và đầu, cảm giác bản thân có gì bất thường không.

Mạnh Dương mặt đen, cô bé này, đầu óc như trách anh hai tức *“Em bị hai nhân viên đoàn. phim của em hạ xuân được. Yên tâm đi, căn bản không có tin tức gì, anh hai đã giúp em giải quyết rồi.”

Sở Mạc Dao ngần người, tối hôm qua cô nằm. mơ thấy mình cùng Mạnh Ngọc ở cạnh nhau, còn hôn anh, ôm anh, còn tưởng là bản thân nằm mơ, nghĩ đến không khỏi đỏ mặt.

“Cái kia, cái kia, em,em..." Có một số việc cho dù thân thiết với Mạnh Dương đến mấy cũng không thể hỏi.

Mạnh Dương xoa tóc cô: “Anh hai, vì khống, chế được tính của em, trước khi anh tới còn phải đem em thả vào bồn tắm nước lạnh, cho nên em bị ốm một chút, nhưng không sao cả, hai ba ngày nữa là khỏi.”

Thì ra là như vậy, Sở Mạc Dao trong lòng cảm thấy xấu hổ, vừa rồi cô còn tưởng sẽ giáo huấn chuyện Mạnh Ngọc nước lạnh lên mình.

“Vậy còn Mạnh Ngọc?” Sở Mặc Dao lo lắng hỏi.

Mạnh Dương gãi gãi đầu: “Tối hôm qua anh ấy đi giải quyết chuyện của em, lại bỏ qua chuyện của Mộ Hi Thần, đoán rằng, chuẩn bị hậu sự rồi.”

Sở Mạc Dao bĩu môi: “Anh ấy xảy ra chuyện gì rồi?"

Mạnh Dương cười khổ, bây giờ có nhiều scandal về Mộ Hi Thần như vậy, đoán chừng Mộ Hi Thần hiện tại sẽ bị công kích.

Mạnh Đức mở cửa đi vào: “Cô Sở, ông cụ mời cô cùng ăn sáng.”

Sở Mạc Dao mặt đỏ lên.

Mạnh Dương cười nói: “Đây là chú Đức.”

Sở Mạc Dao đỏ mặt, nhỏ giọng nói: “Chú Đức."

“Ừm.” Mặt chú Đức tràn đầy nụ cười.

“Đi thôi, cùng ông nội ăn sáng đi.” Mạnh Dương thấy thuốc gần hết liền rút kim tiêm cho cô, đỡ cô xuống giường.

Sở Mạc Dao không phải là một cô gái nhút nhát, giờ chuyện đã như vậy, cô đi theo để gặp ông Mạnh.

Hôm nay có rất nhiều người đến gặp ông. Mạnh, khi Mạnh Ngọc đến bệnh viện thăm ông nội, anh đã nhìn thấy cô gái mắt tròn đang trò chuyện vui vẻ với ông nội, bác Đức, thím, Mạnh Thông và Hướng Thần, cả phòng tràn ngập niềm. vui.

Anh đựa vào cửa nhìn theo, không ngờ cô gái này lại dễ dàng hòa nhập như vậy, tính tình luôn lạnh nhạt trước mặt người ngoài, chỉ ở trước mặt người mình thật sự thân thiết mới buông thả bản. thân, thẳng thắn và vui vẻ.

Mạnh Thái Nhiên ngẩng đầu, thấy anh đứng ở cửa: “Ơ? Sao không vào? Đứng ở cửa nhìn trộm mỹ nữ?”

Mạnh Ngọc mỉm cười, bước vào và ngồi bên cạnh Sở Mạc Dao.

Khuôn mặt Sở Mạc Dao bất giác đỏ bừng, cô tránh sang một bên.


Mạnh Thiệu Nguyên nhìn hai người với một nụ cười, tràn đầy niềm vui.

Mạnh Thái Nhiên đỡ cánh tay của bố mình, liếc nhìn họ và cười nói: “Bố, bố nói, con có nên bắt đầu chuẩn bị lễ cưới không?”

Mạnh Thiệu Nguyên cố ý thở dài: “Ha ha, con không biết sao, có người rất đần, cho tới bây giờ đều làm được cái gì, con gái người ta còn chưa đồng ý, con vội thì được gì chứ!"

“Ổ? Vậy sao? Ôi, Mạnh Ngọc, con thật mất mặt quá, đi ra ngoài đừng nói con là cháu trai của Mạnh Thái Nguyên, chúng ta không quen.” Mạnh Thái Nhiên ngọt ngào cười nói.

Mặt Sở Mạc Dao càng đỏ hơn.

Mạnh Ngọc mặt không đổi sắc, chỉ là liếc nhìn thím một cái nói: “Hôm nay con đi gặp giáo sư Sở?"

“Giáo sư Sở là ai?” Mạnh Thông không biết tại sao hỏi.

Sở Mạc Dao kích động đứng dậy, đứng trước mặt Mạnh Ngọc: “Anh, anh, anh, đi gặp bố em?”

Mạnh Ngọc gật đầu.

"Xong rồi, xong rồi, em tèo rồi.” Sở Mạc Dao. sắp khóc, cứ đứng xoay người.

Mạnh Thiệu Nguyên và Mạnh Thái Nguyên không hiểu nhìn Sở Mạc Dao đang hoảng sợ.

“Cô bé, có chuyện gì?” Mạnh Thiệu Nguyên tò mò hỏi.

Sở Mạc Dao vẻ mặt cay đắng nói: “Cháu đã hứa với bố mẹ trong vòng 5 năm không yêu đương, chăm chỉ đóng phim, chăm chỉ học tập, sau 5 năm sẽ đừng đóng phim và trở thành đạo diễn, bây lời nói cháu nói không tính, xong rồi, bây giờ xong rồi, Mạnh Ngọc! Tại sao anh đi gặp bố mà không nói cho em biết?!"

Đôi mắt của Sở Mạc Dao thậm chí còn mở to. hơn, cô giận dữ trừng mắt với Mạnh Ngọc, như thể cô ấy sẽ chiến đấu với anh vậy.

Nhà họ Mạnh sửng sốt một chút, sau đó vui mừng khôn xiết, bọn họ chưa từng thấy ai đám tức giận Mạnh Ngọc như vậy, nếu không phải sợ quá đáng, bọn họ nhất định sẽ vỗ tay cho Sở Mạc Dao.

Mạnh Ngọc nhìn cô đang nhe răng trợn mắt, thản nhiên nói: “Giáo sư Sở đã đồng ý.”

Hả?

Sở Mạc Dao chớp đôi mắt to, có chút không hiểu.

Mạnh Thái Nhiên đắc ý nói: “Thật sao? Mạnh Ngọc, nói như vậy, người nhà của cô bé công nhận rồi?”

Mạnh Ngọc gật đầu.

Mạnh Thái Nhiên quay sang Mạnh Thiệu Nguyên và nói: “Bố, con phải gọi điện cho anh hai và chị đâu để bảo họ nhanh về, phải không? Ngày mai con có thể đi xin cưới với Mạnh Văn, chuẩn bị cho đám cưới. Bố đồng ý cho con đi nhé.”

Mạnh Thiệu Nguyên gật đầu: "m, con tới phối hợp, giúp bố cùng Mạnh Đức một chút, sau đó cùng Mạnh Văn xin cưới, đừng để bố trong bệnh viện, bố chán chết, nó mà lại như thế nữa, bố kiện nó tội ngược đãi người cao tuổi.”

“Ông nội, ông là chủ gia đình, ông định kiện ở đâu? Không bằng ông đi chứng minh với anh ba là ông khoẻ không vấn đề gì." Mạnh Thông cắt ngang đưa ra chủ kiến.

“Mẹ, giao nhiệm vụ cho Tiểu Thông và con. Chúng ta không có nhiều bài tập về nhà, không, sao đâu.” Hướng Thần hào hứng nắm lấy cánh tay của Mạnh Thái Nhiên.

“Dù sao ông cũng phải xuất viện về nhà, còn phải chuẩn bị hôn lễ cho cháu trai, chuyện lớn như vậy, làm sao có thể ở lại bệnh viện?”

“Ừm, cũng tốt, cháu nghĩ anh cả có thể đồng ý, nhưng là trước đó anh ba cần cấp cho ông giấy chứng nhận đã.” Mạnh Thông gật gật đầu.

“Đúng vậy, Tiểu Thông, cháu đi xem anh ba cháu bây giờ đang thiếu thứ gì, ông sẽ mua chuộc nó.” Mạnh Thiệu Nguyên trông có vẻ mưu mô.

Sở Mạc Dao kinh ngạc nhìn chằm chằm mọi người, bọn họ đang nói cái gì vậy? Gia đình này thật khác biệt!

Mạnh Ngọc ôm eo Sở Mạc Dao, dẫn cô ra khỏi phòng.

Sở Mạc Dao đi tới phòng bệnh của cô, nắm ặt tay Mạnh Ngọc: “Mạnh Ngọc, anh thật sự muốn đi gặp bố em rồi?”

Mạnh Ngọc gật đầu.

Sở Mạc Dao nuốt nước miếng: “Bố em, ông ấy, ông ấy bảo em lập tức trở về sao?”

Mạnh Ngọc lắc đầu: “Ông ấy bảo em sau khi khỏi bệnh thì trở về.

Sở Mạc Dao ngã xuống giường: “Xong rồi, xong rồi, lần này hết cứu rồi, trước kia có Vân Khanh cứu em, bây giờ thật sự xong rồi."

Mạnh Ngọc nhíu mày: "Rốt cuộc sao thế?”

Anh nghiêng người đắp chăn cho cô.

Giáo sư Sở là một người tốt, tại sao cô lại sợ ông ấy như vậy?

Sở Mạc Dao dựa vào đầu giường, nắm lấy ống tay áo của anh: “Bố anh đánh anh bao giờ chưa?”

Mạnh Ngọc nghĩ một chút rồi lắc đầu, từ nhỏ anh đã là một học sinh ưu tú, chưa bao giờ để bố phải lo lắng, hơn nữa bố anh đã hết lòng yêu thương mẹ anh, sao anh có thể có thời gian để đánh anh?

Bình Luận (0)
Comment