Chương 269
“Điều này cũng đúng.“-Huống hồ, có vẻ như người phụ nữ này còn là em vợ của tổng giám đốc Lâm, ai cũng không muốn vì đụng vào một người phụ nữ mà liên lụy bản thân.
Sợ Lê Nhã Tuyết lớn tiếng la lối làm phiền đến những người khác, hai bảo vệ bước đi nhanh hơn, che miệng của cô ta lại rồi ném cô ta ra ngoài.
Lê Nhã Tuyết mặc áo ngủ lạnh buốt đứng trên đường, không còn cách nào, chỉ có thể đứng ven đường đón xe về nhà họ Lê.
Nhưng ở đây là khu dân cư cao cấp, đều chỉ có xe riêng chứ không hề bắt được một chiếc xe taxi nào.
Lê Nhã Tuyết đứng trong gió lạnh đến sắp đông cứng, thật sự không còn cách nào khác, cô ta nhảy ra giữa đường chặn một chiếc xe riêng lại.
Chủ xe tưởng rằng có tên điên nào đấy đến giả làm người bị đụng, vừa xuống xe đã muốn chửi ầm lên nhưng lại nhìn thấy một người phụ nữ ăn mặc hở hang, yếu ớt mà nói: “Đưa tôi về nhà,”
Đưa cô ta về nhà.
Xem ra, là cô gái nào đó đến đây để mời chào khách.
Hơn nữa, đôi chân dài của cô ta cũng rất được, còn fặc ít như thế, nên-hắn gật đầu, cho-phép. cô ta lên xe.
Lê Nhã Tuyết ôm cánh tay của mình, cuối người ngồi vào ghế sau, đọc địa chỉ lên.
Chủ xe cười cười, ha, chẳng qua chỉ là gái điếm mà lại xem hắn ta là tài xế.
Chỗ ngồi phía sau còn có một tên đàn ông vừa thấp vừa lùn, lại còn béo, nhìn thấy Lê Nhã Tuyết đến, hai con mắt của gã phát sáng lên. Tên đàn ông mập lùn huýt sáo: “Ven đường cũng có thể nhặt được phụ nữ, không tồi nha.”
Chủ xe cười châm chọc: “Ven đường thì làm sao nhặt được người phụ nữ nào tốt, đều là gái điểm.
Người phụ nữ ăn mặc như thế này lại ở trang viên.
Lệ Thủy, chắc chắn cô ta biết đây là khu của nhà giàu nên đến để chờ vận may câu dẫn được kẻ ngốc nào đó.
Nghĩ lại, bọn hắn ghét nhất những người phụ nữ như vậy, bọn hắn không có tiền thì thế nào? Bọn hắn không đẹp trai thì thế nào?
Chẳng phải hai chân của những người phụ nữ này sẽ chuyển hướng sao, tại sao lại không vừa mắt bọn họ.
Giọng điệu nói chuyện trời đất của hai người này không đúng, ánh mắt nhìn cô cũng không thích hợp.
Lê Nhã Tuyết rụt cổ lại ngồi lui vào trong một góc, ánh mắt cô ta chán ghét nhìn lướt qua hai người kia.
Chiếc xe này ngồi không thoải mái chút nào, hình như là loại xe kém nhất. Hạng người như vậy mà lại nhìn mình bằng ánh mắt ghét bỏ như người ta thấy ruồi nhặng.
Nếu không phải là bởi vì đón xe không được thì cô ta sẽ không lên chiếc xe rách rưới này đâu.
Ánh mắt miệt thị của Lê Nhã Tuyết đúng lúc bị hai người đàn ông nhìn thấy được, bọn hắn nhìn nhau cười một tiếng.
Lái xe một lúc lâu, Lê Nhã Tuyết mới phát hiện hướng này hoàn toàn không phải là hướng đi về nhà của cô ta: “Đây không phải là nơi tôi muốn đến, tôi muốn đến nhà họ Lê ở phía nam! Lỗ tai của mấy người điếc rồi nên không nghe rõ sao?!”
“Em gái à, cũng không phải là anh đồng ý chở em đến đấy.”
Tên mập lùn cũng không đành lòng, ôm chặt lấy Lê Nhã Tuyết, cánh tay mập mạp sờ soạng trên thân thể của cô ta, mò vào trong ngực của cô ta, sau đó chửi thể một tiếng: “Qủa nhiên là con điếm, ngay cả nội y cũng không mặc mà ra đón khách” Hắn cảm nhận được xúc cảm mềm mại, lực xoa ngực càng lúc càng mạnh.