Tổng Tài Không Nhận Ra Vợ Mình

Chương 784

Chương 784

” Anh nhất định phải tốt với Lê Minh Nguyệt đấy, nói với Lê Minh Nguyệt, em sẽ rất nhớ cô ấy”

* Vậy anh thì sao? Hà Duy Hùng đột nhiên hỏi một câu không đầu không đuôi, trong giọng nói còn mang theo một tý tủi thân, khiến Lê Nhược Vũ cả kinh, Lần này Hà Duy Hùng giúp mình như vậy.

Trước đây cũng đối xử với mình rất khác biệt với người khác.

Không đúng không đúng! Anh ấy cũng vì Lê Minh Nguyệt! Hơn nữa coi mình là bạn bè như vậy, cô không thể tự mình đa tình như thế. Lê Nhược Vũ vội xua đuổi cái suy nghĩ đấy trong đầu, cũng vui đùa trả lời một câu:” Đương nhiên sẽ! Còn cả cục cưng nếu anh và Lê Minh Nguyệt sinh ra, em cũng sẽ nhớ cùng luôn!”

Trong lòng Hà Duy Hùng giấy giụa, lần này Lê Nhược Vũ rời đi, khả năng sẽ không quay về, vậy mình có nên nói tình cảm của mình cho cô ấy bi không?

Anh chưa từng có lúc giấy giụa như vậy, xưa nay anh tự xưng mình là cao thủ tình trường, ” vạn hoa tùng trung quá” vô cùng đào hoa, có vô số người tình), một mảnh lá không dính thân. Lại cứ thế rơi vào trong tay Lê Nhược Vũ.

Bỏ đi! Trong lòng Hà Duy Hùng, thở dài một hơi Cũng không được tạo nhiều phiền toái cho cô ấy,huống hồ nếu nói cho Lê Nhậy Linh biết, với tính cách của cô như vậy, cô ấy về sau sợ rằng cũng không biết đối mặt với Lê Minh Nguyệt như thế nào.

Hà Duy Hùng thu hồi tâm tư, nhìn một cái về phía Lê Nhược Vũ đang vuốt ve Hạ Ly, lại tiếp tục lái xe.

Tốc độ xe hơi chậm một chút, Hà Duy Hùng nghĩ, nếu Lê Nhược Vũ đã muốn đi, vậy đế mình đi cùng với cô ấy một đoạn đường, may mắn đường đến sân bay Phong Linh Đàm vẫn còn xa.

Lê Nhược Vũ không đoán sai, trong điện thoại của Lăng Quân quả nhiên đúng là có hệ thống định vị, lúc này Lăng Quân dựa theo vị trí định vị vội vàng chạy đến quảng trường, anh cũng nghĩ Lê Nhược Vũ đi đón Hạ Ly rồi, nhưng định vị lại báo ở quảng trường.

Điện thoại di động bị Lê Nhược Vũ cầm đi, dưới tình huống cấp bách chỉ suy nghĩ lại một lần anh cũng chỉ nhớ rõ số điện thoại của Hà Duy Hùng, đành phải gọi điện nhờ Hà Duy Hùng đi Phong Linh Đàm ngăn Lê Nhược Vũ lại, bản thân đi tới quảng trường.

Nhưng dựa vào định vị chỉ phương hướng cũng chỉ có một người hoạ sĩ đang thu dọn bàn vẽ của mình.

Lăng Quân bước nhanh đến, nhìn ông lão kỹ lưỡng Hỏi:” Ông có thấy một cô gái đi qua đây không? Chiều cao đến đây, một tay còn bị bó thạch cao, rất xinh đẹp.”

Ông hoạ sĩ già kia híp mắt nở nụ cười, gật , cẩn thận nhấc một bức tranh còn chưa khô màu trên giá vẽ đưa cho Lăng Quân.

Lăng Quân nhận lấy nhìn một chút, cô gái được vẽ không thể không quen thuộc hơn được, quả nhiên chính là Lê Nhược Vũ.

* Cô ấy có phải trả công ông một cái điện thoại hay không?”

” Ứm… ứm!” Hoạ sĩ gật đầu, trong miệng phát ra vài âm tiết kỳ quái, móc một cái điện thoại từ trong lòng ra đưa cho Lăng Quân.

Lê Nhược Vũ đúng là quyết định rời khỏi anh rồi… Gì cũng đã chuẩn bị đầy đủ hết. Trên mặt Lăng Quân hiện lên một nụ cười trào phúng Dùng điện thoại gõ một dãy số gọi điện về nhà:” Vú Dương! Phu nhân đã trở về chưa?”

Đã về rồi đã về rồi, còn đón cả bé Hạ Ly đi nữa, Lăng tổng, ngài còn đang đưa Hoà Phong và Tiểu Ảnh đi nhà cũ sao? Phu nhân nói ngài đang đợi cô ấy và tiểu thư Hạ Ly ăn cơm ở chỗ đó.” Vú Dương nhanh nhảu đáp.

” Trở về nhà cữ? Ăn cơm?” Lăng Quân trong nháy mắt đã hiểu * Cô ấy đã đi bao lâu rồi? Có nói còn đi chỗ khác không? Đi một mình hả?”

Bình Luận (0)
Comment