Tổng Tài Không Nhận Ra Vợ Mình

Chương 809

Chương 809

Lê Nhược Vũ bặm môi mà mỉm cười, cô cúi đầu dùng tay khuấy đều ly cà phê ở trên tay, sau đó không nhịn được khế lắc đầu, sao cô lại đột nhiên nhớ đến Lâm Minh đó nhỉ, còn đặt hai người với nhau để so sánh như đúng rồi Lê Nhược Vũ suy nghĩ rất tập trung thì đột nhiên cảm thấy có một ánh mắt nóng rực đang hướng đến chỗ của mình.

Cô vén tóc rơi lẻ tẻ ra sau tai của cô, sau đó cầm ly cà phê và ngồi thắng người lên. Cái áo sơ mi đồng phục màu trắng đó đã tôn các đường cong trên thân hình thon gọn của cô trở nên rõ ràng và tuyệt vời hơn, vóc dáng đó khiến cho Lâm Minh vốn đang giận hừng hực đó cũng không nhịn được mà ngây cả người ra. Trong ánh mắt lại càng cảm thấy kinh ngạc vì cô quá đẹp.

“Lâm Minh?” Giọng nói của Lê Nhược Vũ xen lẫn cả sự kinh ngạc, nhưng cô vẫn gọi ra cái tên đó một cách rất quen thuộc.

Cái tên Lâm Minh đó đã sớm khắc ghi ở trong lòng của cô rồi. Dù cho cô có rời xa anh ba năm rồi, nhưng đối với cô mà nói Lâm Minh vẫn là một sự tồn tại khác biết.

“Christina, bọn em thật sự không cản trở anh †a lại được” Một cô gái tiếp tân gấp rút chạy đến, ánh mắt của cô ấy có chút xin lỗi mà nhìn Lê Nhược Vũ. Người đàn ông này quá thô bạo lạnh lùng đi, bọn họ vẫn chưa qua đó nữa thì khí thế đã bị anh đè bẹp rồi.

‘Vần còn nói chuyện bình thường, chắc là sẽ không làm khó bọn họ nhỉ?

Lê Nhược Vũ hiểu Lâm Minh hơn bất kỳ ai cả, chỉ cần là điều anh muốn làm là không ai có thể cản trở anh lại được.

“Không sao, để tôi xử lý. Các cô bận việc của mình tiếp đi” Trong lòng của Lê Nhược Vũ rối bời lên cả rồi, nhưng cô vẫn mỉm cười ở trên mặt Chắc là điều quan trọng duy nhất cô học được ở chỗ của Lâm Minh chính là bình tĩnh với mọi chuyện, và bình tĩnh để lén lút rút lui khỏi bên anh.

Những người ở bên ngoài phòng cà phê đó đều thở phào nhẹ nhõm. Lê Nhược Vũ thật sự là dễ nói chuyện đấy, nhưng đôi khi nổi giận lên thì ngay cả Trần Hi Tuấn cũng không gánh chịu nổi.

Hầu hết mọi người đều không rời đi, họ đều tụ tập ở bên ngoài để hít drama. Một người đàn ông đẹp trai bảnh bao như vậy với Christina, cộng với lại Trần Hi Tuấn nữa.

Trời ạ! Người nào người nấy ai cũng là cực phẩm, huống hồ nhìn bộ dạng của người đàn ông này, các nhân viên vốn phẫn nộ và xen lẫn các †âm trạng khác đã ở bên ngoài không ngừng đoán bừa rồi.

Nữ thần thực sự là khác biết mà, cùng là loài người nhưng khác số mệnh quá đi!

Lâm Minh trầm cả mặt, cánh tay lớn dang rộng ra và “tầm!” một tiếng vang lên, cánh cửa của phòng cà phê đó được đóng lại, ánh mắt muốn hít drama của đám người ở bên ngoài bị cắt đứt Lê Nhược Vũ lui về sau một bước trong vô thức. Nhưng vừa đúng một bước này lại làm đau đôi mắt của Lâm Minh, anh xuyên khắp biển đảo từ bên thành phố Hà Nội để đến đây, mà bây giờ cô lại đối xử với anh như vậy?

Lâm Minh đột nhiên nghiêng người về chỗ của cô, anh dùng đôi mắt sâu không thấy vực thẩm đó nhìn đôi mắt của cô, nguyên khuôn mặt của Lê Nhược Vũ phóng to vô số lần trước mắt của anh Lê Nhược Vũ tỉnh táo trở lại, đôi mắt xinh đẹp đó không hề dao động gì, chỉ nhàn nhạt mà nhìn chăm chăm Lâm Minh, bên khóe môi lại nở ra một nụ cười khinh người Lại là tư thế này, lần này Lâm Minh lại muốn làm gì? Ở ngay đây sao? Cũng đúng, cô có gì phải kinh ngạc chứ, ở trước mặt anh cô chưa từng có lòng tự trọng gì cả.

Từ trước đến nay Lâm Minh chưa từng để ý đến tâm trạng của cô.

“Tay lành trở lại rồi?” Lâm Minh cúi mắt nhìn cánh tay đang cầm ly cà phê của cô và hỏi cô, hơi thở của anh trực tiếp phà thẳng vào mặt của cô.

“Ừm” Cô nhẹ ừm một tiếng xem như đã trả lời.

Anh đột nhiên đưa tay ra đánh rớt ly cà phê đó xuống dưới đất, cái ly bằng sứ đó gấy ra làm đôi. May thay là ly cà phê đó không bỏng, chỉ có những giọt nước còn hơi ẩm bản lên trên phần đùi của cái quần Lê Nhược Vũ đang mặc.

Bình Luận (0)
Comment