Chương 930
“Mẹ” Lâm Minh và Lê Nhược Vũ vừa tới cửa thì Hòa Phong và Chí Linh chạy ra, đã muộn lắm rồi, hai đứa nhỏ đã thay quần áo ngủ, tóc cũng hơi rối, hình như vừa tỉnh dậy thì phải.
“Trời lạnh như vậy mà sao ăn mặc phong phanh thế này chạy ra đây?” Lê Nhược Vũ đau lòng, cau mày dắt hai đứa trẻ nhanh chóng quay lại giường, Lâm Minh bước vào nhà rồi đóng cửa lại, tránh khí lạnh thổi vào phòng, sợ hai đứa trẻ bị ốm.
Hòa Phong ngó đầu ra nhìn phía sau Lâm Minh, như đang tìm kiếm cái gì đó, mở miệng hỏi một câu: “Cha mẹ, em gái đâu?”
Ánh mắt Lâm Minh trĩu nặng, nhớ tới Hạ Ly, hôm nay anh không thể đưa Hạ Ly về, ngày mai Lê Nhược Vũ còn phải đến nhà James, anh có hơi lo lắng.
“Ngày mai em gái con sẽ về, đừng lo nhé” Lê Nhược Vũ ngồi xổm xuống, sờ đầu hai đứa trẻ, trong lòng cũng rất vui mừng, Hòa Phong và Chí Linh ngày càng da dáng anh trai rồi, còn biết lo lắng cho em gái, dù sao hai đứa vẫn còn rất nhỏ, cũng không giúp được gì cả Chí Linh cái hiếu cái không gật đầu: “Vậy thì ngày mai em ấy có thể đi học cùng bọn con rồi”
“Chưa được” Lê Nhược Vũ lắc đầu, hôm nay xảy ra nhiều chuyện như vậy, cô thực sự không yên tâm cho hai đứa ra ngoài nữa: “Ngày mai các con nghỉ ở nhà, chơi một ngày cho thật đã, ngày kia chúng ta mới tới trường, được không?”
Hòa Phong và Chí Linh nhìn nhau một cái, tuy rằng hai đứa không hiểu ý của Lê Nhược Vũ cho lắm nhưng biết mẹ luôn quan tậm bọn họ.
“Nhanh đi ngủ đi” Lâm Minh cũng ngồi xổm xuống theo, nhìn hai đứa trẻ cười nói, Hòa Phong và Chí Linh mặc quần áo mỏng manh, may là trong biệt thự có điều hòa nhiệt độ, nếu không với thời tiết này thì chắc chắn hai đứa sẽ bị cảm mất thôi.
“Vâng, cha mẹ ngủ ngon!” Hòa Phong và Chí Linh hôn má Lâm Minh và Lê Nhược Vũ một cái, rồi mới chạy về giường của mình Hôm nay đột nhiên Hạ Ly bị bắt cóc, cô bận rộn cả ngày, vẫn đang hơi nhíu mày lại, Hòa Phong và Chí Linh chính là liều thuốc an thần tốt nhất dành cho cô.
Gia đình hòa thuận vạn sự hưng, câu nói này dường như cũng có chút đạo lý.
Tay Lâm Minh bị thương, không thể chạm nước, không thể tắm rửa được, năn nỉ Lê Nhược Vũ mãi mà cô vẫn không đồng ý cho anh tắm rửa, Lâm Minh chẳng còn cách nào khác, bĩu môi, vùng vằng để Lê Nhược Vũ dùng khăn lau mặt cho anh, bằng một cách vi diệu nào đó anh đã biến thành “người tàn tật” mất rồi.
Nhưng mà Lâm Quần cảm thấy làm người tàn tật cũng rất tốt, anh cực kỳ thích dáng vẻ Lê Nhược Vũ lau mặt, lau tay cho anh vừa dịu dàng vừa cẩn thận tỉ mỉ thế này, mà thực ra thì chỉ cần là Lê Nhược Vũ, cho dù cô có dáng vẻ thế nào anh cũng thích, Lâm Minh nghĩ vậy thì mỉm cười Bận rộn mãi mới xong để đi ngủ, Lâm Minh còn làm nũng muốn ôm cô ngủ, Lê Nhược Vũ sợ sẽ động đến vết thương trên tay anh nên thẳng thắn từ chối, không ngờ Lâm Minh ngang ngược chẳng quan tâm đến chuyện đó, vẫn ôm lấy cô.
Lê Nhược Vũ thở dài, xoay vào lồng ngực anh, hôm nay Lâm Minh không thể tắm, trên người dính mùi mồ hôi, nhưng không khó ngửi tẹo nào, đây là mùi thuộc về riêng Lâm Minh, là mùi khiến cô an tâm.
Lê Nhược Vũ gác tay lên eo Lâm Minh, vùi trong lòng anh, rõ ràng vô cùng mệt mỏi nhưng lại không ngủ được, chớp chớp mắt.
“Em sao vậy? Đang nghĩ gì thế?” Lâm Minh đặt cảm lên đầu Lê Nhược Vũ, yên lặng ôm lấy c‹ cảm thấy rất ấm áp và thỏa mãn, hiếm có một lần không nổi dục vọng thế này.
Hôm nay không chỉ có Lê Nhược Vũ thấy mệt mà bản thân anh cũng mệt mỏi cực kỳ Lê Nhược Vũ mấp máy môi: “Em đang nghĩ, rốt cuộc hôm nay anh tìm thấy em bắng cách nào? Rõ ràng điện thoại di động của em đã bị mấy người kia vứt đi rồi”