Tổng Tài Là Osin

Chương 10

Sáng hôm sau... Hẳn là một ngày đẹp trời.


" Cậu chủ, tiểu thư nói không muốn ăn sáng " Vũ Hân Hân đi xuống.


Trình Hy lơ đãng gật đầu.


" Cậu chủ... Cô gái hôm qua..."


Anh uống một ngụm nước rồi ngước lên nhìn Vũ Hân Hân.


" Ơ không... Cậu chủ, tôi đi làm việc đây!"


Nói xong cô vội quay đi. Cậu chủ đừng nhìn tôi bằng ánh mắt đó, thật đáng sợ...


...


" Hạ Ninh Dao " Trình Hy đứng trước cửa phòng gọi. Anh như vậy là quá nhân từ rồi, chứ không anh đã không gọi mà đạp thẳng cửa đi vào.


Bên trong không có tiếng nói.


' cạch ' - Anh không gọi nữa, mà trực tiếp mở cửa bước vào.


Cô vẫn còn ngủ...


Gương mặt nhỏ được thả lỏng, không còn giữ vẻ mặt bất cần đời như thường ngày nữa, trông rất xinh.


Anh khom xuống gạt tóc trước mặt cô sang một bên.


' thịch thịch ' Tim anh bỗng đập mạnh. Trước giờ ở bên phụ nữ anh chưa hề có tình trạng này.... Tại sao?!


Miệng anh bỗng nhếch lên tạo thành đường cong hoàn hảo. Anh đứng dậy rồi đóng cửa đi ra ngoài.
____


" Tiểu thư, cô dậy rồi à?" Vũ Hân Hân đang quét dọn cười nói.


" À ừm... " Cô nhìn quanh nhà.


- " Anh... Ta đâu?"


" Cậu chủ đi làm rồi ạ" Hiếm khi thấy tiểu thư hỏi về cậu chủ. Vũ Hân Hân tươi cười, phải đẩy thuyền cho hai người này.


May quá... Không gặp hắn


Ninh Dao lại bàn ngồi ăn sáng. Không muốn nhưng trong đầu cứ mãi nghĩ đến chuyện tối hôm qua... Mà trong mơ cũng còn gặp nữa cơ chứ... t_t


" Tiểu thư, sao mặt cô đỏ thế? Cô bị sốt à?" Vũ Hân Hân đưa tay sờ trán cô.


" Lạ nhỉ, đâu có đâu"


Cô gạt tay Hân Hân xuống: " Đừng trù tôi!"


Vũ Hân Hân cười gượng.


" À tiểu thư, hôm nay cô muốn ra ngoài chơi không?"


" Không phải cậu chủ các người..."


" Lúc sáng cậu ấy nói cho phép cô ra ngoài. Cậu chủ còn gọi người đi theo bảo vệ cô nữa... " Vũ Hân Hân cười cười.


" Ờ..."


" Đúng rồi Hân Hân..."


" Sao?"


" Bà Chu lúc trước ở đây, sao giờ tôi không thấy?" Lâu rồi không thấy bà ta đâu cả.


" Bà Chu về biệt thự nhà họ Trình phục vụ cho Ông bà chủ rồi ạ"


Ninh Dao ngẫm nghĩ.


" Đây không phải là biệt thự họ Trình?"


" Đây là biệt thự riêng của cậu chủ đấy ạ"


Ra là vậy... Anh ta cũng giàu phết đấy chứ. Mà thôi, không quan tâm nữa, ăn cho nhanh rồi ra ngoài...


____


" Trình Hy, hôm nay cậu có về tổ chức không?" Từ Duật Duy đem cafe đặt lên bàn anh.


" Không "


" Sao trông cậu có vẻ mệt mỏi thế?"


Bỗng nhiên anh lại nghĩ đến cảnh tối hôm qua. Khóe môi hơi nhếch lên.


" Không sao. Cậu đi làm việc đi "


" Ừm..."


____


" Tiểu thư, cô khát nước không?" Vũ Hân Hân hỏi cô, đi dạo cũng gần nửa ngày rồi.


" Cũng có chút " Cô sờ cổ họng. Trời hôm nay nóng quá.


" Vâng, vậy để tôi đi mua "


Vũ Hân Hân quay sang chàng trai bên cạnh - Phong Dục - người được phái đến bảo vệ Ninh Dao.


" Phong Dục, anh có muốn uống chút gì không?"


" Không cần, tôi không khát" - Phong Dục hơi cười cười.


Vũ Hân Hân gật gật đầu rồi chạy đi.


Ninh Dao quay sang nhìn anh. Cũng được đấy chứ... Mà sao người của anh ta ai cũng đẹp trai hết! Mà anh ta có vẻ không lạnh lùng như tên kia...


" Tiểu thư, có chuyện gì sao?" Phong Dục hơi mất tự nhiên khi cô cứ nhìn mình.


" À không.."


Hai người đứng chờ Vũ Hân Hân quay lại. Đột nhiên có vài chiếc xe chạy đến. Một đám người xuất hiện. Tiến về phía này.


" Họ là ai thế..." Ninh Dao lùi ra sau lưng Phong Dục.


" Tiểu thư chạy đi, họ là người của Dục Uy Bang, là kẻ thù của cậu chủ. Tôi sẽ cản đường chúng, cô đừng để họ bắt được.." Phong Dục quay sang nói nhỏ với cô.


Dục Uy Bang là cái quái gì... Mà thôi kệ đi... Chạy trước đã.


" Phong Dục tôi nói này... Nếu mà anh đánh không lại, thì trong các kế thoát thân... Chạy là thượng sách nhé!" Bây giờ đến mình còn khó bảo vệ mà cô còn quan tâm người khác.


" Cô đừng nói nữa, chạy đi " Đám người kia chuẩn bị đến gần mà cô còn nói.


" ...ờ... Nhưng còn Vũ Hân Hân..." Cô từ từ lui.


" Họ sẽ không làm gì cô ấy đâu... Đi đi" Sao lúc này cô lại lắm chuyện thế không biết.


Thế là cô quay đầu thục mạng chạy. Đám người kia đuổi đến.


" Bọn bay, đuổi theo cô ta "


Nói xong bọn chúng chia làm hai bên, một bên đấu với Phong Dục, một bên đuổi theo Ninh Dao.


" Chạy chạy chạy..." Ninh Dao vừa chạy vừa lẩm bẩm như đọc thần chú.


Vì cô là con gái, sức lực kém nên không lâu bị bọn chúng bắt được ngay.


" Bắt được người rồi, đi!"


Bên phía Phong Dục, bọn chúng cũng rút lại leo lên xe rồi rời đi.


" Phong Dục... Cứu tôi " Cô la với theo.


Phong Dục vội rút di động ra.


" Cậu chủ, tiểu thư bị người của Dục Uy Bang bắt đi rồi..."

Bình Luận (0)
Comment