Tổng Tài Lại Gọi Tôi Đến Nhà Chị Ấy!

Chương 6





Sáng hôm sau 9 giờ sáng.
Chuông cửa đúng giờ vang lên.
Lâm Sanh suy nghĩ cả đêm cũng không hiểu nổi, sao cô lại tiếp xúc với hàng xóm kia chứ?
Tiểu tỷ tỷ xinh đẹp chỉ cười cười, hồn của cô cũng bay luôn rồi, không có tiền đồ, thật sự không có tiền đồ.
Coi như tiểu tỷ tỷ xinh đẹp muốn làm bạn với cô, lúc này cũng chỉ mới quen biết mấy ngày, hai bên cũng không quá hiểu nhau quan trọng nhất là từ lúc nào cô lại đồng ý bồi Hứa tiểu thư mua đồ?
Hôm nay Hứa tiểu thư mặc đồ theo phong cách ngự tỷ, quần dài tới mắt cá chân, tóc dài đen nhánh mềm mại xõa trên vai, vóc người duyên dáng tinh tế, dưới chân là đôi giày cao gót tinh xảo, khí chất ưu nhã tuyệt hảo.
Cứ như vậy đứng trước mặt Lâm Sanh, còn cao hơn Lâm Sanh nửa cái đầu, Hứa tiểu thư cười rộ lên, bên môi còn có hai lúm đồng tiền nho nhỏ đáng yêu.
Lâm Sanh ban đầu còn muốn từ chối ra ngoài, Hứa Nam dường như biết trong lòng Lâm Sanh còn kháng cự.
Thừa dịp trước khi Lâm Sanh còn chưa có đóng cửa, nhẹ nhàng nói:
"Đi thôi."
Trong đầu Lâm Sanh có nhiều đám mây trắng, 'Oh' một tiếng, lại không có tiền đồ đóng cửa, thành thật đi theo người đẹp xuống lầu, đi mua đồ.
Hứa tiểu thư đi phía trước, cũng không nói chuyện, Lâm Sanh đi theo sau.
Giày cao gót giẫm trên mặt đất, phát ra tiếng 'Lộc cộc', ghim thẳng vào đầu Lâm Sanh.
Nhìn đôi giày cao gót kia, trong lòng Lâm Sanh nghĩ, ngày mai nhất định phải đi mua một đôi, còn phải cao hơn so với giày của Hứa tiểu thư.
Hứa Nam đột nhiên ngừng lại, nghiêng mặt sang nhìn Lâm Sanh:
"Cô biết gần đây có siêu thị không?"
Lâm Sanh nhất thời hoàn hồn:
"Oh, có, đi về trước 500m, quẹo trái chạy 300m, lại quẹo phải 200m thì có một siêu thị lớn."
Hứa Nam khẽ cười, nói:
"Tôi mới tới nơi này, còn chưa quen thuộc, cô dẫn đường đi."
Lâm Sanh lèm bèm, trong miệng lẩm bẩm:
"Tôi với cô cũng không quen."
Vào siêu thị, Hứa Nam thẳng tiến tới khu đồ sinh hoạt, dưới sự ra hiệu của cô, Lâm Sanh liền đi tới chỗ quầy tính tiền đẩy xe đẩy đi theo, theo cô đi mua sắm.
Đồ muốn mua đa phần đều là đồ ăn vặt, không biết nấu cơm, đây chính là lương khôdự trữ.
Càng làm Lâm Sanh kinh ngạc chính là Hứa Nam vừa đi vừa dừng vừa chọn, cuối cùng đứng ở giá hàng trưng bày băng vệ sinh, Hứa Nam chăm chú chọn băng vệ sinh, Lâm Sanh dời xe muốn chạy trốn.
"Ừm, cái này dùng tốt." Hứa Nam cầm trong tay mấy gói băng vệ sinh đặt vào trong xe.
Lâm Sanh cho rằng Hứa Nam chọn xong, muốn đẩy xe đi, ai ngờ cô vừa xoay người Hứa Nam vẫn tiếp tục chọn, không bao lâu lại đem các loại băng vệ sinh khác nhau bỏ vào.
Cái này được, cái kia cũng được, ban ngày ban đêm đều lấy mấy gói, không tới 10 phút Hứa Nam đã ôm trong lòng 7 8 gói băng vệ sinh, một gói rồi một gói khác bỏ vào trong, sắp nhét không nổi nữa, lúc này mới bỏ vào trong xe đẩy.
Lâm Sanh đều có thể nghe thấy tiếng nhân viên bàn tán phía sau, cô đau đầu, vội tiến tới cạnh Hứa Nam, nhỏ giọng nhắc nhở:
"Hứa tiểu thư, mua nhiều băng vệ sinh vậy làm gì, đống này đủ cho cô dùng một năm đó."
Hứa Nam:
"Tôi thích, không được à."
Không có băng vệ sinh, đây là nỗi đau của Hứa Nam.
"Được, dù sao cũng không phải tôi mua."
Lâm Sanh không phản đối, xe đẩy trong tay cô, ngoại trừ đồ ăn vặt thì chính là một đống băng vệ sinh.
Toàn bộ hàng trên giá, đều sắp bị Hứa tiểu thư gom sạch, cô đẩy một xe đầy băng vệ sinh, phải hứng chịu các loại ánh mắt kinh dị, cô vinh hạnh trở thành cảnh đẹp mỹ lệ trong cái siêu thị này.
"Không nhìn thấy tôi, không nhìn thấy tôi ~" Lâm Sanh lẩm bẩm trong miệng, cúi đầu đẩy xe, làm bộ không quen Hứa tiểu thư đi bên cạnh.
Lúc tính tiền, ánh mắt của nhân viên thu ngân suýt chút nữa làm cho Lâm Sanh chạy trối chết.
Băng vệ sinh đổ lên bàn tính tiền, một bao rồi lại một gói, nhiều đến nổi làm cho người khác chú ý, hoa đua sắc khoe màu nhiều biết bao, đủ loại đủ hiệu.
Nhân viên nhịn cười, cũng không biết có phải cố ý hay không, còn đem giá của từng gói nói lên, tổng cộng bao nhiêu gói, suýt chút nữa Lâm Sanh đã bỏ chạy.
Ánh mắt đó cũng không làm cho Hứa Nam sinh ra chút ảnh hưởng nào, Hứa Nam vô cùng ung dung trả tiền.
Hứa tiểu thư bình tĩnh như vậy, là bởi vì cô ấy chỉ phụ trách chọn và phụ trách trả tiền.
Sau đó đều là Lâm tiểu thư hỗ trợ giải quyết, ví dụ như Lâm tiểu thư mang theo một bịch lớn đựng băng vệ sinh, sau đó tiếp tục chịu đựng đủ loại ánh nhìn trên đường.
Ra trước cửa, cô thật không biết Hứa tiểu thư lại thiếu băng vệ sinh đến thế.
Cô xấu hổ chết được!
Một đường trò chuyện lúng túng, Lâm Sanh hận không thể biến thành tiểu nhân vật, chui vào đống băng vệ sinh không đi ra nữa.
 Vừa vất vả vừa mất mặt về tới nhà, Lâm Sanh buông bịch băng vệ sinh lớn trước cửa nhà Hứa Nam.
Nghiêm túc, rất nghiêm túc nói:
"Hứa tiểu thư, lần sau mua đồ, có thể nói trước với tôi không, để tôi chuẩn bị tâm lý chút."
Hứa Nam móc chìa khóa trong túi xách ra, vừa mở cửa vừa trả lời:
"Được, lần sau mua đồ, tôi sẽ nói trước cho cô biết."
Chờ đã, tại sao lại có lần sau? Không phải không phải không phải, không có lần sau, một lần là đủ rồi!
"Hứa tiểu thư, đồ này giúp cô đem về rồi, không còn gì nữa, tôi về nhà trước."
Đi đi đi, cô phải nhanh về nhà.
Chưa từng xấu hổ vậy.
Lâm Sanh xoay người còn chưa đi được mấy bước, đã bị Hứa Nam gọi lại:
"Cô chờ đã."
"Hứa tiểu thư." Lâm Sanh xoay người lại, cảnh giác nhìn chằm chằm Hứa Nam, "Còn có việc gì à?"
"Hôm nay cám ơn cô."
"Cảm ơn cũng không cần."
Từ nay về sau đừng gặp lại là được.
"Cô chờ chút."
Hứa Nam lại gọi, hơi nhíu mày, khom lưng từ trong đống lớn băng vệ sinh ôm ra một nửa, nhét vào lòng Lâm Sanh, Lâm Sanh theo bản năng ôm lấy, nhất thời không kịp phản ứng, còn làm rớt một gói xuống.
Hứa Nhan nhặt lên nhét vào lòng Lâm Sanh, nhìn khuôn mặt sững sờ ngốc nghếch kia, cô giơ tay nhéo nhéo, bên môi khẽ cười:
"Những thứ này đều cho cô, có vay có trả, chúng ta huề nhau."
Huề... huề nhau, theo hàng xóm mua đồ, thu được 7 8 gói băng vệ sinh...
"Ờ.. ờ.."
"Được rồi, cô về nhà đi."
"Ờ... ờ..."
Lâm Sanh ôm đống băng vệ sinh hàng xóm tặng về nhà, ngồi trên sofa, nhìn chằm chằm băng vệ sinh trên bàn, cô quyết định.
Ăn cơm tối qua là ăn cơm chùa.
Dứt khoát chia tay, chuyện trên đường xem như huề nhau, băng vệ sinh cũng huề nhau, toàn bộ đều huề nhau, cũng không cần phải có giao tình gì, sau này gặp nhau, ai cũng đừng nhận ra ai.
Làm bạn, bỏ đi.
Sao xấu hổ thế này.
Ngày mùng một tháng năm, Thẩm Bình chỉ có một ngày nghỉ, Lâm Sanh vui vẻ cùng Thẩm Bình đi dạo phố, nhưng Lâm Sanh rất kiên quyết không mua giày cao gót nữa.
Cứ đi giày đế thấp của mình là thoải mái nhất.
Trên tủ trưng bày từng hàng giày cao gót, Lâm Sanh quay mặt qua chỗ khác, cắn răng nói:
"Không mua, mua lại không mang được cũng lãng phí, mình sợ bị trẹo chân."
Thẩm Bình liếc nhìn Lâm Sanh:
"Có chút tiến bộ, cậu không cần phải ngày ngày nhắc mãi, muốn mang giày cao gót để giẫm chân mỹ nữ, hay là lại bị giẫm lần nữa?"
Lâm Sanh trừng mắt:
"Làm người phải có lòng khoan dung, mình nhỏ mọn vậy à?"
Thẩm Bình suy nghĩ một chút, gật đầu:
"Ừ."
Lâm Sanh:
"..."
Nếu cô nhỏ mọn sao lại giúp hàng xóm mua băng vệ sinh, còn cùng hàng xóm đi mua băng vệ sinh.
Từ sau ngày đi mua băng vệ sinh, Lâm Sanh trước khi ra cửa đều nhìn qua mắt mèo để không đụng phải hàng xóm nhà bên, cô gian xảo cẩn thận quan sát, rất an toàn rất thuận lợi, tránh được chuyện đụng mặt hàng xóm khi ra cửa.
Hứa tiểu thư cũng không tới nhà hỏi thăm nữa.
Hai người dường như ngầm hiểu.
Hôm nay công ty XS phỏng vấn, mặc dù XS chỉ là một công ty con của tập đoàn.
Cho nên không thể so được với công ty lớn, nhưng ngũ tạng cũng tốt, Lâm Sanh nhận lời mời cho chức kế toán tài vụ, cô đã có 3 năm kinh nghiệm làm việc.
Đã có giấy chứng nhận kế toán sơ cấp, qua năm thì có 4 năm kinh nghiệm, nếu tiếp tục thi đậu sẽ được giấy chứng nhận lên cấp, cô đang tính thi đậu để lấy giấy chứng nhận trung cấp, CPA quá khó, tạm thời cô chưa có ý định thi.
XS cách chỗ Lâm Sanh ở không quá xa, đi nửa tiếng tới, hôm nay phỏng vấn, Lâm Sanh mặc đồ tương đối nghiêm túc, mặc sơ mi trắng và quần tây, đúng chuẩn một thành phần trí thức.
Thời gian phỏng vấn là 8 giờ sáng, Lâm Sanh 7 giờ ra cửa, vừa vặn đụng phải Hứa Nam, Lâm Sanh nhịn không được rụt cổ lại.
Khuôn mặt bạch bích không tỳ vết, trang điểm tinh xảo, mặt mày trong trẻo lạnh lùng, đôi mắt sâu thẳm, bên trong sự trong trẻo lạnh lùng lóe lên tia sắc bén.
Xem ra dì cả đã đi.
Hứa Nam nhìn thấy Lâm Sanh cũng ngẩn ra.
Lâm Sanh tóc dài buộc lên, một thân trang phục chỉnh tề, toát ra vẻ khôn khéo giỏi giang, chỉ là trên mặt mang theo chút ngượng ngùng, thỉnh thoảng liếc nhìn cô, hời hợt không kiên  định, trong lòng chột dạ gì đây.
Hứa Nam khóa cửa, nhìn Lâm Sanh rất tự nhiên chào hỏi:
"Lâm tiểu thư, chào buổi sáng."
"A, chào.... chào buổi sáng."
"Đi làm à?" Hứa Nam đi tới bên cầu thang.
Lâm Sanh:
"À, phải."
Thấy Lâm Sanh còn đứng ở cửa, Hứa Nam nhấc chân xuống cầu thang, gật đầu ý bảo:
"Đi."
"Ờ ờ." Lâm Sanh lên tiếng, theo sau Hứa Nam xuống lầu.
Nhà này chỉ có 3 tầng, sáng sớm rất an tĩnh, toàn bộ cầu thang, chỉ có tiếng giày cao gót giẫm trên sàn nhà phát ra tiếng 'Lộc cộc', Hứa Nam vừa xuống cầu thang vừa tùy tiện hỏi:
"Gần đây cô rất bận rộn?"
Lâm Sanh gật đầu:
"Bận rộn tìm việc."
Hứa Nam quay đầu nhìn cô:
"Thảo nào."
"Hứa tiểu thư dậy sớm thế..." Lâm Sanh lúng túng sờ mũi, "Đi làm à?"
"Ừ, đi làm." Hứa Nam ngừng lại rồi thuận miệng hỏi: "Lâm tiểu thư làm việc gì, ở đâu?"
Lâm Sanh:
"Đi phỏng vấn thôi, chưa nhậm chức."
"Trùng hợp vậy à, tôi cũng đi phỏng vấn."
"A, đúng vậy, thật là trùng hợp."
Đang nói chuyện, ra tới cửa lớn, Hứa Nam chỉ chỉ chiếc Jeep màu trắng dừng ở cửa.
"Còn sớm, tôi tiễn cô một đoạn."
Lâm Sanh vội lắc đầu:
"Công ty ở gần đây, không cần đâu, cảm ơn."
Hứa Nam gật đầu:
"Vậy chúc cô phỏng vấn thành công."
"Cảm ơn, cảm ơn, mượn lời chúc tốt lành của cô." Lâm Sanh chắp hai tay, "Cũng chúc cô thành công, tôi đi trước."
Đợi chút nữa cô sẽ điên mất.
Quá xấu hổ.
XS không xa, Lâm Sanh quyết định đi bộ đến, 8 giờ bắt đầu phỏng vấn, nửa tiếng tới, thời gian vừa đủ.
Công tỷ ở tầng 20 của tòa cao ốc Bằng Huy.
Lâm Sanh không đi không biết, vừa đi đã bị dọa, người phỏng vấn vị trí này có chừng 17 18 người, đại đa số đều là nữ, nam thì lác đác vài người, bất quá mỗi người nhìn qua đều là tinh anh.
Có chút bi thương.
Không biết có nên phỏng vấn không.
Đến lượt Lâm Sanh phỏng vấn, đã gần 11 giờ.
Lâm Sanh hít một hơi khôi phục lại tâm trạng đang hồi hộp, tốt xấu gì cô cũng làm chủ quản tài vụ một năm, tất cả mọi chuyện lớn nhỏ đều gặp qua không ít.
Không thể không có tiền đồ như thế.
Đợi cô đi vào phòng phỏng vấn, ngẩng đầu chống lại một đôi mắt tối tăm mà suýt chút nữa cô xoay người bỏ chạy.
Hứa tiểu thư không phải đi phỏng vấn sao? Sao lại ngồi ở vị trí HR!?
Trong lòng Lâm Sanh bão tố nổi lên, long trời lỡ đất, nhưng trong trường hợp nghiêm túc, không được phép rối loạn, mi mắt rũ xuống, nhìn Hứa tiểu thư như cười như không, cố gắng bình tĩnh.
Hứa Nam cầm lý lịch nhìn sơ qua, nhìn tấm hình trên đó Lâm Sanh lộ ra nụ cười nhàn nhạt, lúc này không tìm được bất kỳ biểu tình hốt hoảng gì, cô thư hồi ánh mắt dò xét:
"Lâm tiểu thư, mời cô giới thiệu một chút về bản thân."
Giới thiệu... cái quỷ.
...
Cảnh phỏng vấn này, Lâm Sanh đã luyện rất nhiều, đã dự đoán trước, chính là khi thấy Hứa tiểu thư, cô luống cuống, từng cuộn sóng nhấc lên.
Bất quá, đều bị cô chế ngự.
Về vấn đề chức nghiệp và trên phương diện công tác đều hợp tiêu chuẩn, người phỏng vấn đều hỏi xong, Lâm Sanh nghiêm túc trả lời từng vấn đề, ngược lại Hứa Nam không lên tiếng.
Một người trong HR nghiêng đầu nhìn Hứa Nam, Hứa Nam nhìn Lâm Sanh, khẽ gật đầu, HR giơ tay lên cười nói:
"Được rồi, phỏng vấn kết thúc, Lâm tiểu thư, kết quả cuối cùng, sau 3 ngày công ty chúng tôi sẽ thông báo."
Thông báo... f*ck.
Sao Hứa tiểu thư lại ở đó.
Cô ta lại làm ở XS.
Lâm Sanh hốt hoảng rời khỏi cao ốc Bằng Huy, hôm nay chuyện gì vậy trời.
Phần công việc này, Lâm Sanh rất hài lòng, công ty không xa, không cần mỗi ngày đều lái xe, không cần chen chúc trên xe buýt, không cần chen chúc trên tàu điện ngầm.
Nhưng thử việc tiền lương không cao, so với công việc trước kia của cô thấp hơn 1 nửa, chính thức được nhận còn xem biểu hiện ăn ở của mình, bình thường một ngày 8 tiếng, ngoài ra cuối tháng có việc phải cần tăng ca, thường nghỉ 2 ngày, chưa tính ngũ hiểm nhất kim*.
*Ngũ hiểm nhất kim: là bảo hiểm của người lao động, gồm tiền lương hưu, bảo hiểm y tế, bảo hiểm thất nghiệp, bảo hiểm tai nạn lao động và thai sản, và nhà ở công quỷ.
Sao cũng phải tóm được!
'Bíp' tiếng kèn ô tô vang lên bên tai Lâm Sanh, Lâm Sanh nghiêng đầu nhìn, chiếc Jeep trắng cửa xe hạ xuống, lộ ra khuôn mặt nhu mỹ, nói:
"Lâm tiểu thư, về nhà sao, cho cô quá giang một đoạn."
"Không... à được, tôi cũng muốn về nhà, cảm ơn nhiều." Lời từ chối đến bên miệng nhưng lại bị cô nuốt xuống.
Ngồi cạnh ghế lái, Lâm Sanh vừa thắt dây an toàn vừa hỏi:
"Hứa tiểu thư, hôm nay thật bất ngờ khi gặp cô, cô làm ở XS à?"
"Ừ." Hứa Nam lên tiếng, cô chuyển động tay lái, khóe mắt liếc qua nhìn Lâm Sanh:
"Cô tới phỏng vấn, cũng thật bất ngờ."
Lúc này, da mặt không quan trọng, tạm thời vứt bỏ không nên cùng hàng xóm hào ngôn tráng ngữ, Lâm Sanh cười gượng, cô khẩn trương xoa xoa đôi bàn tay.
"Cái kia, Hứa tiểu thư chủ trì buổi phỏng vấn, chắc biết kết quả buổi phỏng vấn, chúng ta đều là bạn của nhau rồi, hay là... tiết lộ chút tin tức đi?"
Hứa Nam lắc đầu nói:
"Cái này là quyết định của công ty, tôi không thể tiết lộ cho cô nghe."
Lâm Sanh khuôn mặt suy sụp:
"Được rồi."
Hứa Nam khẽ cười, quay đầu xe.
Lâm Sanh vừa nhìn cảm thấy không đúng, nắm lấy dây thắt an toàn, hoảng sợ kêu lên:
"Nè nè nè, đây không phải đường về nhà, đừng nói là cô muốn đem tôi đi bán nha?"
"Cô... có thể bán được mấy đồng?"
"Giá trị hơn cả đồng tiền nha." Lâm Sanh kêu lên, "Không phải, cô chở tôi đi đâu đó?"
Hứa Nam nở nụ cười:
"Tôi mời cô ăn cơm, cảm ơn cô bồi tôi mua băng vệ sinh."
"Mời tôi ăn?" Lâm Sanh sửng sốt, ngay sau đó liền vui vẻ, "Được, cô nói mời khách, tôi muốn ăn lẩu siêu cay."
Hứa Nam gật đầu:
"Được, đều được."
Thân mật như vầy, làm bạn bè, về sau qua nhà hàng xóm ăn cơm chực, cũng dễ dàng hơn.
Một nồi lẩu, rất đáng giá.
--------------------------------
Ps. Cao thủ ăn chực Hứa đại boss :v Mai bù hai chương nha :v

Bình Luận (0)
Comment