Tổng Tài Lại Gọi Tôi Đến Nhà Chị Ấy!

Chương 92

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Lâm Sanh ở bên kia.

Trong đầy đều là cái ý niệm kia.
Hôm nay gặp khách xong, thì được nghỉ hai ngày.
Chờ cô gặp khách xong lập tức đi tìm Hứa đại lão bản, ôm người đó một cái, ỷ lại vào lòng đại lão bản vừa thơm vừa mềm mại, tìm cách leo lăn qua lăn lại làm nũng cầu an ủi.
Một tháng không gặp, trong lòng nhớ nhung lên men, càng để lâu càng nhiều, càng ngày càng bành trướng, cảm xúc không chờ đợi được nữa, dĩ nhiên nghĩ tới nhất vẫn đã lâu không leo lên giường đại lão bản!
Buổi chiều hai giờ, lái xe đi tới chỗ hẹn.
Cho dù gặp khách quan trọng Lâm Sanh cũng chỉ áo sơ mi quần tây, tóc dài mềm mại buộc lên, gương mặt trang điểm trang nhã, toát lên vẻ khôn khéo dứt khoát.
Tiêu Tử Ngọc lái xe, hai người tán gẫu về vị khách tập đoàn HJ hôm nay, Lâm Sanh không quá hứng thú về Hoàng Đan, bữa tiệc đêm đó, bình chọn người phụ nữ ưu nhã, Hoàng Đang làm hành động mờ ám, suýt chút nữa thất lễ.
Rất nhanh tới chỗ hẹn, Tiêu Tử Ngọc dừng xe ở cửa, vừa tháo dây an toàn vừa nói:
"Sanh Sanh, dì sẽ đưa con vào, cô cô con có chuyện tìm dì, dì phải đi ngay, không cùng con gặp khách." 
"Được." Lâm Sanh lên tiếng trả lời.
"Con nhớ kỹ, không được uống nhiều rượu hứng thú 1 chút là được." Tiêu Tử Ngọc dặn dò.
"Con biết rồi."
Tháo dây an toàn ra, Lâm Sanh xuống xe đóng cửa, nhìn Tiêu Tử Ngọc từ ghế lái bước ra, tiến tới nắm tay cô, vui vẻ hỏi thăm:
"Dì Tiêu, con gặp xong khách, có thể không cần tới công ty không?"
Tiêu Tử Ngọc cười nói:
"Đương nhiên có thể."
"Con bận rộn hơn một tháng, bây giờ rốt cuộc có thể giải phóng, cả người quả thật thoải mái hơn nhiều." Gỡ xuống trọng trách trên vai, Lâm Sanh cảm thấy vui vẻ thoải mái, kéo tay Tiêu Tử Ngọc, vừa đi vừa ngửa đầu thở phào.
Tiêu Tử Ngọc lắc đầu nói:
"Con tháng này mệt mỏi quá không tốt, nhưng con suy nghĩ xem cô cô con mỗi ngày bận rộn, năm năm bận rộn, cũng chưa thấy qua cô cô con nghỉ ngơi."
"Cô cô là nữ cường nhân nha."
"Mạnh mẽ tới đâu cô cô con cũng là phụ nữ." Đúng lúc đi vào cửa, Tiêu Tử Ngọc dừng bước, rút tay từ tay Lâm Sanh ra, co ngón tay búng lên trán Lâm Sanh, khẽ cười nói:
"Đưa con tới đây, khách ở bên trong, đến lúc rèn luyện con rồi, đi đi."
"Dì Tiêu lái xe về cẩn thận." Lâm Sanh che trán bị búng.
"Được, dì đi đây."
Tiêu Tử Ngọc cười gật đầu, xoay người rời đi.
Gặp qua biết bao khách hàng nhưng Lâm Sanh vẫn là lần đầu tiên một thân một mình, rốt cuộc trải nhiều thứ, phong thái tự nhiên, biểu hiện không chút luống cuống, chỉ thẳng lưng, xoay người đi vào trong nhà hàng.
Chờ Lâm Sanh nhìn thấy trang trí trong nhà hàng, quả thật không nói thì ai lại hẹn mặt ở đây, căn bản nơi này là dành những cặp tình nhân hẹn hò, nhà hàng này trang trí theo phong cách cổ điển phương tây, tường lấp đầy bởi những bức tranh tĩnh, đồ trang trí thuần tao nhã, trên đầu là một ngọn đèn lãng mạn.
Mỗi vị trí đều có khoảng cách nhất định, được tay vịn vây lại, có thể quan sát tất cả, có thể không bị quấy rầy, đơn giản là nơi rất tốt để tâm tình.
Lâm Sanh đứng yên tại chỗ, có chút không muốn nhích người, cô đang suy nghĩ, có thể thả bồ câu (cho leo cây) lúc này không, nhưng ngay lúc này nhân viên tiến tới, lễ phép mỉm cười hỏi:
"Xin chào, xin hỏi quý cô có hẹn trước không?"
Lúc này chợt nghĩ tới, dù sao HJ cũng là khách hàng lâu năm của tập đoàn, hơn nữa còn hợp tác liên tục mấy năm, không thể tùy hứng thả bồ câu, Lâm Sanh không động cũng phải động, dành phải lên tiếng:
"Có, số 20."
"Dạ, mời theo tôi."
"Cảm ơn."
Ở phía dưới tay vịn có bảng số, Lâm Sanh theo sau nhân viên, chưa đi được mấy bước phía sau chợt truyền tới tiếng 'cộc cộc cộc', giống như tiếng giày cao gót thanh thúy giẫm lên sàn nhà, tim đập mạnh, bước chân ngừng lại, gần như theo bản năng xoay người lại nhìn.
Đập vào mắt là là gương mặt xa lạ, tuy rằng cũng là một nữ nhân xinh đẹp, nhưng cũng không phải người trong lòng nhớ tới, Lâm Sanh bĩu môi, thu hồi ánh mắt trên người người kia, mặt hiện lên cảm giác thất vọng.
Cũng đúng, lúc này sao có thể nhìn thấy đại lão bản, đại lão bản lúc này hẳn là ngồi ở phòng làm việc, bận rộn công tác.
Lâm Sanh khổ sở vuốt vành tai, đang định xoay người thì quanh quẩn chóp mũi là mùi hương nhàn nhạt, hình như từ phía sau truyền tới.
Còn có chút quen thuộc.
Lâm Sanh không khỏi hít một hơi, ngừng lại vài giây, là hương vị trên người Hứa đại boss!
Không sai!
Ngay khi Lâm Sanh trợn tròn mắt, bên tai truyền tới tiếng cười khẽ:
""Em đang tìm chị sao?"
Lâm Sanh phút chốc kinh ngạc, nghe được giọng quen thuộc, hoàn toàn ngây ngẩn cả người, lúc này đầu óc trống rỗng, lại quên xoay người nhìn Hứa Nam.
"Sao càng ngày càng ngu si." Hứa Nam giơ tay lắc lắc cánh tay Lâm Sanh.
Gặp nhau ở đây, vừa mừng vừa sợ, Lâm Sanh xoay người nhìn Hứa Nam, thấy gương mặt quen thuộc vừa hiện lên nụ cười nhàn nhạt, lúm đồng tiền nho nhỏ đáng yêu, nhất thời nghẹn họng nhìn trân trối:
"Chị... em..."
"Em cái gì, chị cái gì?"
Hứa Nam buồn cười nhìn Lâm Sanh, chỉ thấy gương mặt xinh đẹp thanh tú, cũng không biết vui vẻ hưng phấn hay là nghẹn họng, càng ngày càng đỏ.
Trên thực tế, Lâm Sanh nhìn thấy Hứa Nam, vừa vui vừa hưng phấn, còn có một cảm xúc nho nhỏ, trong lòng giấm chua khe khẽ tràn ra, bởi vì chỗ này là thiên đường tình nhân, sao Hứa xuất hiện ở đây.
Lâu ngày gặp lại.
Một tháng không gặp, rất nhiều lời muốn nói.
Lâm Sanh thật sự không biết nói gì, ở nơi đông người này không tiện làm những hành động thân mật, ánh mắt nhìn chằm chằm Hứa Nam, cuối cùng đặt ở đôi môi kia, trong mắt nổi lửa, nhỏ giọng nói:
"Chị đi theo em."
Hứa Nam cảm giác tay bị kéo đi, Lâm Sanh kéo Hứa Nam đi theo hướng khác, nhân viên dẫn cô vội vàng lên tiếng gọi, Hứa Nam nghe thấy hướng về phía nhân viên phất tay, ý bảo không nên đi theo.
Mới vừa vào nhà vệ sinh, Lâm Sanh cấp tốc khóa trái, cái gì cũng không nói, Hứa Nam mặt mỉm cười, hai tay giơ ra ôm eo Lâm Sanh, người con gái kia trái lại hiểu rõ, nhanh chóng xoay người ôm cố cô.
Lâm Sanh nghiêng người tới, hôn lên đôi môi mềm mại kia, không có bất kỳ phản kháng nào, càng nhận được sự đáp lại đầy nóng bỏng, gắn bó khắng khít, lưỡi mềm triền miên, làm cho cả người nóng rực, đó là cách hai bên phát tiết tình cảm.
Hôn đến khó chia lìa, Hứa Nam đắm chìm trong nụ hôn dài dịu dàng của Lâm Sanh, trong lòng khô nóng nổi lên, hô hấp càng ngày càng gấp rút.
Lý trí ít ỏi còn sót lại đang nhắc nhở, hai tay Hứa Nam đặt ở đầu vai, khẽ đẩy Lâm Sanh ra, bên môi lại tràn ra nhiều tiếng thở dốc, dáng vẻ muốn nhưng tỏ vẻ từ chối, Lâm Sanh suýt chút nữa nhịn không được tiếp tục thêm một nụ hôn dài.
Chiếc lưỡi từ trong khoang miệng Hứa Nam rút lui, Lâm Sanh lưu luyến hôn hôn môi Hứa Nam sau đó vùi mặt vào cổ Hứa Nam dùng mặt thân mật cọ lên da thịt trắng mịn noãn nà kia, nhỏ giọng:
"Em rất nhớ chị."
Hứa Nam bị hôn thở hổn hển chưa bình tĩnh lại, chớp chớp mắt, thoáng ngưỡng mặt, trấn định gợn sóng yếu ớt trong lòng, hai tay cũng ôm chặt eo gầy thon của Lâm sanh, ngữ khí nhẹ nhàng đáp lại:
"Chị cũng nhớ em."
Hiếm khi hưởng thụ an ủi chỉ trong chốc lát, Lâm Sanh từ cổ Hứa Nam ngẩng lên, nghi ngờ nhìn Hứa Nam:
"Đại lão bản, sao chị cũng ở đây?"
Hứa Nam đơn giản trả lời:
"Gặp khách."
Lâm Sanh ngẩn người, giơ tay lên chọt chọt lúm đồng tiền trên má Hứa Nam, cợt nhả:
"Em cũng tới gặp khách, trùng hợp vậy, chị cũng thế, thật có duyên, xem ra duyên phận chúng ta đã định trước rồi."
"Em gặp khách mấy giờ?" Hứa Nam thuận miệng hỏi, mặt đầy ẩn tình, ôm người kia, cũng để người kia giở tính trẻ con tùy ý chơi đùa lúm đồng tiền của cô.
"Tiêu rồi!" Lâm Sanh kinh hô.
"Làm sao?"
"Chị không nói suýt chút nữa em đã quên." Lâm Sanh vội vàng móc điện thoại trong túi quần ra xem thời gian, "Tiêu tiêu rồi, 3 giờ em gặp khách, bây giờ 2 giờ 58 phút, không được, trễ rồi."
"Em phải nhanh đi gặp khách." Lâm Sanh vội vàng từ trong lòng Hứa Nam ra.
"Còn 2 phút, kịp." Hứa Nam giơ tay giúp Lâm Sanh chỉnh lại nếp nhăn trên áo sơ mi.
Lâm Sanh vừa từ trong lòng Hứa Nam bước ra lại không muốn, một lần nữa ôm cổ Hứa Nam, chu miệng hôn lên má Hứa Nam, càng hôn càng nghiện, suýt chút nữa hôn tới đôi môi kia, bị Hứa Nam khẽ đẩy mặt ra.
"Em không phải muốn gặp khách sao, còn chưa đi?"
Lâm Sanh ôm cổ Hứa Nam, tùy ý Hứa Nam kéo không chịu buông tay, cô ấm ức chu chu miệng:
"Không muốn đi, em chỉ muốn ôm chị."
"Lại già mồm?"
"Già mồm đó, hôn chút em sẽ không." Lâm Sanh chu miệng, quả thật cực kỳ không thèm mặt mũi.
Hứa Nam có chút bất đắc dĩ, nghiêng qua hôn lên cái miệng đang chu ra, nhướng mày gật đầu, giọng đầy ra lệnh:
"Không được hồ đồ, gặp khách đi."
"Được rồi." Lâm Sanh ngoan ngoãn gật đầu, con ngươi gian xảo đảo qua, hai tay chống tường, đem Hứa Nam giam vào vòng tay của mình, sát tới cắn nhẹ lên vành tai Hứa Nam, nói nhỏ:
"Gặp khách xong, em được nghỉ hai ngày, đêm nay đi nhà chị, chị chờ em."
Không chờ Hứa Nam lên tiếng trả lời, nhìn đôi môi kiều diễm ướt át của Hứa Nam, nếu hôn lên, Lâm Sanh động tâm muốn hành động, nhanh chóng tiến tới hôn trộm đôi môi kia, cũng không nói lời nào, xoay người bay ra mở cửa chuồn đi.
Hứa đại boss tức tới nổi thở dồn dập, hoàn toàn không cố kỵ hình tượng, người kia vẫn không sợ bị đánh!
Làm xong việc hư hỏng, đặc biệt hôn trộm đại lão bản, tâm trạng Lâm Sanh vui vẻ, nghĩ tới tối nay có thể leo lên giường đại lão bản, tâm trạng vui vẻ, mới ra khỏi WC, nhân viên phục vụ nhìn thấy cô, lại bước nhanh tới, dẫn cô tới chỗ số 20.
"Lâm tiểu thư, đã lâu không gặp." Hoàng Đan đơn thuần nhìn Lâm Sanh đi tới, hai mắt phát sáng, đưa tay qua.
Lâm Sanh đưa tay bắt lấy, cười:
"Xin chào, Hoàng tiên sinh, đã lâu không gặp."
"Tới, mời ngồi." Hoàng Đan rất phong độ, giúp Lâm Sanh kéo ghế, chờ Lâm Sanh ngồi xuống, đưa thực đơn cho Lâm Sanh.
"Lâm tiểu thư, cô gọi món đi."
"Cảm ơn." Lâm Sanh lễ phép nở nụ cười.
Nhận lấy thực đơn, tùy tiện nhìn một chút món ăn bên trong, ngẩng đầu đặt thực đơn xuống, một dáng người quen thuộc chợt đập vào mắt, chỉ thấy Hứa Nam ngồi cách đó không xa, dừng bước ở vị trí xéo đối diện, ngồi xuống, cười như không cười nhìn cô.
Mà vị trí ngồi đối diện Hứa Nam là một người đàn ông mặc tây trang, bởi vì quay lưng lại nên không nhìn rõ mặt, nhưng chỉ cần nhìn bóng lưng, tóc chải tỉ mỉ, dáng vẻ không tệ.
Vị trí hai người cách nhau chưa tới 10 mét, Lâm Sanh cùng Hứa Nam mặt đối mặt, ngẩng đầu có thể thấy rõ đối phương.
Cũng không làm chuyện đuối lý thì sao phải chột dạ, Lâm Sanh giả vờ ung dung bình tĩnh, khó khăn dời ánh mắt, không nhìn tới Hứa Nam, chính là, đại lão bản thi thoảng quét mắt qua, rơi vào mặt, lạnh lùng.
Không thể phủ nhận, Hoàng Đan lớn lên tuấn tú, là người dễ tán gẫu, mặc dù Lâm Sanh giữ khoảng cách không đáp lại nhưng Hoàng Đan vẫn có thể làm Lâm Sanh cười, vì vậy bàn này nắng đẹp đầy tiếng cười đùa, bàn đối diện mây đen rậm rạp, bầu không khí ngưng kết.
Lâm Sanh thấy Hứa Nam đứng lên rời đi, cũng nhanh chóng đứng lên:
"Xin lỗi, tôi đi vệ sinh một chút."
Thật là trùng hợp đi vệ sinh, may là buổi chiều không nhiều người, ở đây cũng có mấy nhà vệ sinh, Lâm Sanh nhìn thấy Hứa Nam tiến vào nhà vệ sinh vội vàng nhảy vào.
"Đại lão bản..."
Lời còn chưa dứt, Lâm Sanh đã bị Hứa Nam ép lên tường, thuận theo áp tới, nhiệt tình bá đạo hôn.
Không cần đoán, nhất định là bình giấm chua vỡ, bởi vì Hứa đại boss là siêu giấm chua.
Bị cho ăn một hôn 'dạy bảo', Hứa Nam không cho phép Lâm Sanh có bất kỳ động tác gì, dùng cơ thể chặt chẽ ngăn cản, hoàn toàn chiếm quyền làm chủ, Lâm Sanh thật sự không có cơ hội chủ động, bị Hứa Nam 'dạy dỗ' tới mê mang.
Hôn sâu xong, Hứa Nam cũng không phản ứng, một lời không nói, trực tiếp mở cửa liền đi.
Gọn gàng dứt khoát, không dây dưa.
Lâm Sanh:
"..."
Hoảng hốt, từ WC đi ra.
Càng làm Lâm Sanh hoảng hốt chính là, vị trí hai người đều không có ai, Lâm Sanh vội vàng quay đầu tìm kiếm, liền thấy Hứa Nam đứng lặng cách đó không xa, Hoàng Đan và nam nhân mặc âu phục kia nữa, kề vai sát cánh rời đi...
Đại lão bản giở thủ đoạn gì?
Mỹ nhân kế?
Đại lão bản ngạo kiều ghen tuông, có chút khó nuốt, Lâm Sanh chậm rãi đi tới, đứng ở bên cạnh Hứa Nam, vươn tay kéo góc áo Hứa Nam, nhanh trí kêu:
"Đại lão bản."
"Khách hàng cũng gặp xong rồi, đi thôi." Hứa Nam liếc mắt nhìn Lâm Sanh, nắm tay Lâm Sanh.
Lâm Sanh hoảng hốt:
"Đi đâu?"
"Không phải em muốn đi nhà chị sao?" Hứa Nam vừa nói vừa nắm tay Lâm Sanh ra ngoài cửa.
Cô muốn đi nhà đại lão bản, càng muốn leo lên chiếc giường chưa từng leo của đại lão bản, nhưng sao cô có cảm giác, phía sau lưng hơi lạnh, có luồng dự cảm bất lành?
Giác quan thứ sáu của nữ nhân. Từ trước tới nay đều rất chuẩn.
Hứa đại boss ngạo kiều mỗi lần ghen nhất định sẽ thay đổi biện pháp dằn vặt cô, lần trước ăn giấm Ôn Dĩ Quân, còn mượn cớ son môi làm nhục cô, gọi cô qua phòng tổng tài, ý đồ 'phi lễ' cô.
Lần này là cái dạng gì, Lâm Sanh trái lại hít một hơi lạnh, nhân lúc chưa có bị Hứa Nam kéo lên xe, ôm lấy cánh tay Hứa Nam, vội vàng đề nghị:
"Đại lão bản, bây giờ còn sớm, nếu không... chúng ta ra ngoài ăn cơm, xem phim hoặc đi chơi?"
"Không đói bụng, không xem, không có hứng thú."
Hứa Nam không chớp mắt rút tay ra khỏi tay Lâm Sanh, bình tĩnh ôm eo ai kia, dẫn tới cửa xe BMW.
"Đại lão bản, chị xem đi, chúng ta đều đã lâu không gặp, có phải là nên đi ăn dưới ánh nến hoặc hẹn hò yêu đương gì đó, vân vân?"
"Trời còn chưa tối, về nhà có thể làm gì, xem tivi hay chơi điện thoại, chị xem không chán à."
"Đại lão bản, em biết ở thành phố S có mấy chỗ chơi rất vui, em dẫn chị đi chơi, thế nào?"
Hứa Nam coi thường Lâm Sanh đang ồn ào, đi đến cạnh chiếc xe màu trắng, mở cửa xe ghế phó lái, buồn cười nhìn người kia:
"Xe này là BMW, em có thể lĩnh hội một chút, ngồi trên BMW khóc là tư vị gì."
"Thật ra, nói thật... em muốn ngồi xe đạp cười hơn." Lâm Sanh hấp hối giãy giụa.
"Không được nói lời vô ích, đi vào."
"Đi vào thì đi vào, hung dữ cái gì, bạn gái chỉ dùng để ôm để hôn để nâng niu."
Lâm Sanh bất mãn kháng nghị, mà dưới ánh nhìn chăm chú của Hứa Nam, lầm bầm vài tiếng, cũng không dám kháng nghị, thành thật ngồi, thắt dây an toàn.
Hứa Nam vừa ngồi vào ghế lái, bàn tay thon dài đưa qua, nắm lấy tay phải Lâm Sanh, quay đầu lại nhìn, chỉ thấy hai mắt Lâm Sanh nhìn cô chằm chằm:
"Đại lão bản chúng ta về nhà làm gì?"
"Đi nhà em hay đi nhà chị?"
Lâm Sanh chỉ cảm thấy mặt có chút nóng, nhéo nhéo vành tai:
"Bỏ đi hay là đến nhà chị đi."
Nhìn gương mặt đo đỏ của Lâm Sanh, khiêu khích trong lòng cản cũng không cản được, Hứa Nam ôm eo Lâm Sanh, nghiêng người tới, hôn lên má Lâm Sanh, cười khẽ nói:
"Cho em một bất ngờ."
-------------Hết chương 93---------
Hôm qua tụi mình đã đi phát quà!^^




Bình Luận (0)
Comment